Kỷ Dữ Lộ nhìn hai quyển sách giống nhau như đúc ở trên tay, tâm tình phức tạp. Nàng mở quyển sách của Lâm Vi ra, trong sách còn bẻ đi một tờ, nguyên lai Lâm Vi đều đã đọc được nhiều như vậy, cũng không biết là khi nào thì Lâm Vi bắt đầu xem, Lâm Vi cũng quá có thể nhịn đi!
Buổi tối các nàng đều ngủ chung ở trên một cái giường, trước khi ngủ Kỷ Dữ Lộ sẽ ôm nàng, thân mật thêm một chút chính là hôn nàng, nhưng tiến thêm một bước nữa thì Kỷ Dữ Lộ liền không dám, ngay cả sờ cũng không dám sờ.
Các nàng cùng một chỗ đều đã được bốn tháng rồi, quả thực so với học sinh luyến ái còn muốn ngây thơ hơn. Đều là người trưởng thành, có vài thứ, trong lòng Kỷ Dữ Lộ đương nhiên là muốn, nhưng lại lo lắng Lâm Vi phản cảm, dù sao lúc nào Lâm Vi cũng bị động như vậy, lạnh nhạt như vậy, Kỷ Dữ Lộ sợ nhất chính là trêu đến Lâm Vi tức giận.
Nhưng hiện tại, Kỷ Dữ Lộ nhìn sách trong tay, vui vẻ hẳn lên, Vi tỷ của nàng thật là có thể giả vờ, có loại ý nghĩ này liền trực tiếp biểu thị ra không phải là được rồi sao, trong lòng Kỷ Dữ Lộ không biết có bao nhiêu muốn, nàng còn tưởng rằng chỉ có bản thân nàng có kích động ở phương diện này.
Kỷ Dữ Lộ kéo dài bước chân, chậm rãi đi tới nhà bếp, hiện tại nàng bước đi đã không thành vấn đề, chỉ là động tác có chút chậm, hơi dùng sức ở mắt cá chân phải vẫn có chút bị đau.
Lâm Vi ở trong phòng bếp thu thập nguyên liệu nấu ăn, làm cho hỏng bét, hiển nhiên không có năng khiếu xuống bếp.
Kỷ Dữ Lộ liền tựa ở một bên tủ lạnh, nhìn nàng cười, hiếm khi thấy được bộ dạng quẫn bách của Lâm Vi.
"Ngươi tới làm chi, đi ra ngoài."
Kỷ Dữ Lộ di chuyển đến trước mặt Lâm Vi, mặt đối mặt ôm eo Lâm Vi, hơi ngửa đầu, môi đều muốn kề sát với môi nàng, "Về sớm như thế, là cố ý làm cơm cho ta ăn nhỉ?"
Đây là lần đầu tiên Lâm Vi làm cơm cho người khác ăn, đương nhiên, nàng sẽ không nói với Kỷ Dữ Lộ, bằng không Kỷ Dữ Lộ chắc chắn sẽ đắc ý.
"Đi ra ngoài đi, lát nữa là xong rồi." Bị người ta nhìn chằm chằm, Lâm Vi càng bị luống cuống tay chân.
"Không cần..." Không biết làm sao, Kỷ Dữ Lộ vừa nghĩ tới Lâm Vi cũng đang lén lút xem "Tiểu Hoàng thư", liền trở nên hưng phấn, không nhịn được đánh vỡ một điểm khoảng cách cuối cùng, đưa môi qua đi hôn nàng, vội vã không nhịn nổi.
"Ân ~~~" Lâm Vi ỡm ờ, tùy theo nàng lăn lộn một trận, mới đẩy nàng ra, "Được rồi, ta còn phải làm cơm."
"Ừ..." Kỷ Dữ Lộ lại bị tạt một chậu nước lạnh, ngoan ngoãn đứng ở một bên, "Ta giúp ngươi rửa rau."
Lên chảo, dầu sôi, xào rau. Lâm Vi làm cơm xong, trong phòng bếp lại giống như bị oanh tạc qua như thế, nàng thấy Triệu Mộ Tịch làm bình thường dễ dàng như vậy, còn tưởng rằng nấu ăn cực kì đơn giản.
Ba món ăn, hai bát cơm tẻ.
Kỷ Dữ Lộ một miệng ăn cơm tẻ một miệng ăn món ăn, ăn đến say sưa ngon lành.
Thấy Kỷ Dữ Lộ ăn được ngon như vậy, Lâm Vi cho rằng ngày hôm nay đã phát huy được trình độ siêu cấp, nàng gắp một mảnh rau xanh đưa vào trong miệng mình, trong nháy mắt sắc mặt liền thay đổi, lại nhìn dáng vẻ ngốc nghếch của Kỷ Dữ Lộ lúc ăn cơm, Lâm Vi nâng đầu lên, "Khó ăn cũng đừng ăn."
"Nào có a, ta thích ăn." Kỷ Dữ Lộ nhai nhai, giống như chuột hamster, nàng vốn là rất kén ăn, Kỷ gia còn cố ý chuẩn bị thực đơn cho nàng, nhưng sau khi cùng Lâm Vi cùng một chỗ, những tật xấu được nuông chiều của Kỷ Nhị tiểu thư đều được chữa khỏi.
"Nhị sỏa tử." Lâm Vi cúi đầu đâm đâm cơm tẻ, trong lòng ấm áp.
Mỗi lần Lâm Vi cười nói "Nhị sỏa tử", tâm tình của Kỷ Dữ Lộ đều nhộn nhạo cả lên.
Hơn chín giờ tối, Kỷ Dữ Lộ mặc áo ngủ, ngồi ở trên giường, chuẩn bị thoa thuốc cho mắt cá chân của mình.
Lâm Vi lau khô tóc từ phòng tắm đi ra, thấy nàng tay chân vụng về, cầm thuốc cao cũng không biết dán như thế nào, làm cho nhăn nhúm.
"Để ta làm cho." Lâm Vi ngồi xuống ở bên cạnh Kỷ Dữ Lộ, kéo chân Kỷ Dữ Lộ qua, giúp nàng dán tốt thuốc cao, lại nhẹ nhàng xoa bóp, lúc trước bác sĩ dạy nàng một bộ thủ pháp xoa bóp, nói là có lợi cho quá trình hồi phục.
"Ân ~~ a ~~ thật thoải mái a ~~~~" Kỷ Dữ Lộ được nàng xoa mắt cá chân, trầm ngâm lên.
"..." Lâm Vi nghe được những âm thanh không biết xấu hổ này, nhăn mặt lại, cau mày trừng nàng một cái.
Kỷ Dữ Lộ câm miệng yên tĩnh, Lâm Vi lại tiếp tục cúi đầu xoa.
"Ân ~~ lão bà ~~ nhẹ chút ~~~ a ~~~ "
Nghe không nổi nữa, Lâm Vi bỏ chân của nàng ra, "Kỷ Dữ Lộ!"
Người không biết còn tưởng rằng các nàng đang làm cái gì.
Kỷ Dữ Lộ trở mình, từ phía sau ôm lấy vai Lâm Vi, làm nũng nói, "Lão bà, bồi ta xem phim."
Lâm Vi quay đầu lại, từ ánh mắt cùng giọng nói dâm đãng của Kỷ Nhị tiểu thư, liền đoán được đó là phim gì.
Chính là loại phim đó a, Kỷ Dữ Lộ vẫn luôn dính chặt lấy Triệu Mộ Tịch đòi cho bằng được.
Kỷ Dữ Lộ kề sát bên Lâm Vi, hai người cùng dựa vào đầu giường, nhìn chằm chằm hai người phụ nữ đang quấn quýt lấy nhau ở trên màn hình TV, tiến hành khởi động trò vui.
"Lần đầu tiên ta xem cái này." Kỷ Dữ Lộ còn ôm cái gối ở trong tay.
"Ta cũng chưa từng xem."
Hai nữ nhân dối trá này, ngoài miệng nói không có, kỳ thực là lén lút giấu đối phương, đã sớm hiểu rõ hết.
Dù sao các nàng đều không có kinh nghiệm làm cùng nữ nhân.
"A... Ân... Ân..."
Hình ảnh vẫn còn nóng hừng hực, Kỷ Dữ Lộ cảm thấy vóc người của Lâm Vi so với hai người ở trên TV còn muốn tốt hơn, nghĩ tới đây, Kỷ Dữ Lộ quay đầu liếc mắt nhìn Lâm Vi, ánh mắt xấu xa đi xuống, vừa vặn nhìn chăm chú đến phong cảnh mê người ở dưới cổ áo của Lâm Vi.
Kỷ Dữ Lộ đưa mắt quay về màn hình, tay phải lặng lẽ dò tiến vào trong chăn, bò đến trên đùi Lâm Vi, đầu ngón tay ở bên trong bắp đùi của nàng chếch đánh quyển.
Lâm Vi khí tức chậm rãi dày nặng, ngực chập trùng cũng đang dần dần lớn lên, lại qua vài giây, Lâm Vi quay đầu, nâng mặt Kỷ Dữ Lộ, nhắm mắt hôn xuống bờ môi béo mập của nàng, động tác ban đầu khinh nhu từ từ phát lực, cuốn lấy lưỡi của đối phương, cực điểm triền miên.
"Ân..." Kỷ Dữ Lộ trở mình, tay phải vẫn còn dừng lại ở chỗ cũ, tay trái đỡ vai của Lâm Vi, đè lên môi nàng, lòng ngứa ngáy khó nhịn mút vào.
Kỷ Dữ Lộ nhớ tới hình ảnh vừa rồi ở trong phim, nàng buông môi Lâm Vi ra, dùng mặt cọ cọ đôi thỏ trắng nhỏ mềm mại kia, cách quần áo mỏng manh khẽ cắn, "Ta cũng phải ăn nơi này..."
Lâm Vi híp mắt lại không nói gì, nhưng đã đưa tay cởi áo ngủ của Kỷ Dữ Lộ, đây chính là câu trả lời tốt nhất.
Sáng sớm hôm sau, quần áo túm năm tụm ba, từ trên giường rơi xuống đất.
Kỷ Dữ Lộ rất sớm liền tỉnh rồi, là bị khó chịu mà tỉnh, bởi vì toàn bộ đầu đều súc ở trong ổ chăn, cả khuôn mặt đều chôn ở trên ngực Lâm Vi, nàng thở hổn hển chui ra khỏi ổ chăn, Lâm Vi còn đang ngủ ngon lành. Kỷ Dữ Lộ cười hôn khóe miệng của nàng một cái, động tác rất nhẹ sợ làm nàng tỉnh lại, sau khi hôn xong lại tiếp tục ôm nàng ngủ, lòng bàn tay nắm một đoàn mềm mại, mới thỏa mãn nhắm mắt lại.
Lâm Vi là bị Kỷ Dữ Lộ vò tỉnh, mở mắt ra ở trước ngực liền có cảm giác khác thường, nàng vén chăn lên nhìn, móng vuốt của Kỷ Dữ Lộ đang thả ở nơi đó, còn xoa bóp, cái tên này, ngủ cũng suy nghĩ sỗ sàng.
Kỷ Dữ Lộ ngửa đầu ngủ, miệng nhỏ khẽ nhếch, bộ dạng ngốc đến đáng yêu. Lâm Vi nhìn chằm chằm nàng một hồi lâu cũng không có đánh thức nàng, càng nhìn càng muốn cười, nơi ngực của nàng cũng đồng dạng che kín đầy dấu hôn, Lâm Vi nhớ tới những chi tiết nhỏ của tối hôm qua, nàng đã cực kỳ lâu không có cảm xúc mãnh liệt giống như vậy.
Lâm Vi rón rén xuống giường, nhặt lên quần áo từ trên mặt đất khoác lên người, sau khi thay nhị sỏa tử đắp kín mền xong, mới đi vào phòng tắm.
Lòng bàn tay trống không, không bao lâu sau Kỷ Dữ Lộ liền tỉnh lại, một bên nhỏ giọng nỉ non, một bên đưa tay sờ soạng ở trên giường, rỗng tuếch.
Kỷ Dữ Lộ chống thân mình ngồi ở trên giường, dụi dụi con mắt, nàng cũng nhặt lên quần áo mặc vào, đi đến phòng tắm.
Lâm Vi đang quay mặt về tấm gương đánh răng, sau đó liền nhìn thấy Kỷ Dữ Lộ mơ mơ màng màng đi tới, miễn cưỡng từ phía sau ôm lấy nàng, một cái tay vuốt ngực nàng, đầu nằm nhoài trên lung nàng, ngủ tiếp...
Lâm Vi: "..."
Đánh răng xong, Lâm Vi trảo mở móng vuốt xấu xa của Kỷ Dữ Lộ ra, sờ soạng một buổi tối còn chưa sờ đủ.
"Ta cũng phải đánh răng." Kỷ Dữ Lộ mở mắt ra, rầm rì nói.
Lâm Vi cầm bàn chải đánh răng của nàng, nặn kem đánh răng cho nàng, trực tiếp nhét vào trong miệng nàng.
Kỷ Dữ Lộ giống như một đứa nhỏ nghe lời, đánh răng, chậm rãi đánh.
Lúc rửa mặt, Lâm Vi lấy rất nhiều sữa rửa mặt, trực tiếp bôi lên trên mặt của Kỷ Dữ Lộ, đưa tay ở trên mặt nàng "Thô bạo" xoa, mãi đến khi tràn đầy bọt biển, lần này Kỷ Dữ Lộ hoàn toàn tỉnh ngủ rồi.
Đây là Kỷ Nhị tiểu thư bị bắt nạt hằng ngày, có điều tối hôm qua ở trên giường, cuối cùng cũng coi như là hòa nhau một ván, Vi tỷ của nàng nếu không chịu chủ động, vậy coi như nằm dưới luôn cũng được.
Lâm Vi giặt hai cái khăn mặt, giúp Kỷ Dữ Lộ lau khô mặt, "Ngươi đi ra ngoài, ta tắm trước."
"Ta cũng muốn tắm."
"Ta tắm xong rồi đến ngươi." Lâm Vi vẫn đẩy nàng đi ra ngoài.
"Chúng ta cùng nhau tắm, tiết kiệm tài nguyên nước!" Kỷ Dữ Lộ đã đẩy Lâm Vi đến dưới vòi hoa sen, mở chốt, còn chưa kịp cởi quần áo, liền tiến lên diễn "Tắm".
"Ân ~~" mới sáng sớm, hai người lại quấn lấy.
Sau này Kỷ Dữ Lộ không nhổ nước bọt Kỷ Dữ Đường và Triệu Mộ Tịch nữa, mà trái lại có thể vô cùng lý giải tâm tình của các nàng.
Một cái tắm rửa hao hết một tiếng đồng hồ, vừa rồi ở trong lòng Kỷ Dữ Lộ còn đang nghĩ Lâm Vi chỉ nằm dưới, kết quả ở trong phòng tắm, nàng bị Lâm Vi đặt ở trên tường, làm cho đến xin tha mới thôi.
Dù sao quyển sách kia nàng chỉ mới nhìn đến nhập môn, còn Lâm Vi đã nhìn đến cấp cao rồi.
Tựa hồ giữa nữ nhân cùng nữ nhân quấn quýt triền miên, càng khiến cho người ta muốn ngừng mà không được, một khi nếm trải cảm giác này, quả thực muốn rơi vào mê luyến. Kỷ Dữ Lộ cùng Lâm Vi chính là như thế, các nàng có đủ kiên trì đi làm đối phương vui vẻ, động viên đối phương, cái loại giao hoan vừa ôn nhu lại không thiếu cảm xúc mãnh liệt, là trải nghiệm mà các nàng chưa bao giờ trải qua.
Ngày hôm nay là chủ nhật, chủ nhật Lâm Vi đều ở nhà nghỉ ngơi, hơn nữa có Kỷ Dữ Lộ con "Tiểu lang cẩu" này ở lại nhà nàng, ngày hôm nay nhất định là muốn tìm bất mãn một ngày.
Buổi chiều, hai người tựa ở trên ghế sô pha, vừa ăn trái cây vừa xem TV.
Kỷ Dữ Lộ không biết xấu hổ quấn quít lấy Lâm Vi hỏi, "Tối ngày hôm qua ta làm có thoải mái không?"
Ban ngày, không muốn thảo luận cái đề tài này, Lâm Vi tiếp tục ăn trái cây, không để ý tới nàng.
"Ngươi không hài lòng..." Kỷ Dữ Lộ lấy đi điều kiển ti vi từ trong tay Lâm Vi, trực tiếp tắt TV, Kỷ Dữ Lộ ôm lấy cái cổ của Lâm Vi, ở trên vành tai của nàng, vừa hôn vừa liếm, còn hít thở, "Chúng ta lại tới một lần nữa, chuyện như vậy phải nhiều luyện tập..."
Kỷ Nhị tiểu thư nói tới nghiêm túc đứng đắn.
Cảm giác tối hôm qua lại tới rồi, hiện tại Kỷ Dữ Lộ đụng vào vành tai mẫn cảm của nàng, Lâm Vi liền có phản ứng.
Lâm Vi là loại hình ngoài miệng không nói, nhưng thân thể sẽ chủ động đáp lại, một bên ghét bỏ, một bên nghênh hợp.
Mỗi khi như vậy, Kỷ Dữ Lộ liền cảm thấy Lâm Vi khó chịu đến đáng yêu, tinh lực dồi dào dùng mãi không hết để làm trò vui, đem hết tất cả mánh khóe, để làm nổi lên dục vọng trong người nàng.
"Có muốn hay không muốn?" Kỷ Dữ Lộ vùi đầu nhẹ nhàng liếm hai lần, ngẩng đầu hỏi Lâm Vi, khóe miệng còn dính vài tia óng ánh.
Lâm Vi không lên tiếng.
"Có muốn hay không muốn nha ~" Kỷ Dữ Lộ đang khiêu chiến điểm mấu chốt nhẫn nại của Lâm Vi.
"A..." Đầu của Kỷ Dữ Lộ trực tiếp bị Lâm Vi ấn lại, ép xuống.
"Đại Vi, ngươi ở nhà..." Triệu Mộ Tịch trực tiếp cầm chìa khóa mở cửa, lời còn chưa nói hết, đã nhìn thấy tình cảnh trước mắt trực tiếp xấu hổ muốn chết, "..."
Lâm Vi đang dựa vào sô pha, hai tay cầm lấy đầu của Kỷ Dữ Lộ, ngước đầu, trong miệng phát sinh từng tiếng than nhẹ.
Kỷ Dữ Lộ đang quỳ gối trước sô pha, hai tay tách chân của Lâm Vi, đem đầu chăm chú chôn ở phía dưới.
Nghe được âm thanh của Triệu Mộ Tịch, Lâm Vi giống như bị điện giật mở mắt ra.
Kỷ Dữ Lộ đột nhiên ngẩng đầu lên, quay đầu lại nhìn, Triệu Mộ Tịch đang đứng ở cửa, Kỷ Dữ Lộ lập tức cầm lấy tấm đệm che chắn cho Lâm Vi, sau đó dùng mu bàn tay lau miệng, miệng dính đầy chất lỏng.
Bầu không khí xấu hổ đến cực điểm.
Lâm Vi dùng mu bàn tay che mặt, điều duy nhất vui mừng chính là, nàng cùng Kỷ Dữ Lộ đều không có cởi quần áo.
Đều như vậy, Triệu Mộ Tịch sửng sốt một lúc, không nói gì mà chuẩn bị rời đi.
Tối ngày hôm qua, Lâm Vi gọi điện thoại rủ nàng đêm nay tới dùng cơm, thuận tiện chỉ cách nấu ăn, Triệu Mộ Tịch đáp ứng rồi, dù sao tuần này Kỷ Dữ Đường cũng đi công tác, nàng ở nhà một mình buồn chán, cho nên ngày hôm nay mới tới sớm.
Nhưng tình huống như thế, còn ăn cái gì cơm...
Đi được hai bước, Triệu Mộ Tịch đột nhiên dừng lại, xoay người.
Ba người, sáu con mắt, hai mặt nhìn nhau.
"Chìa khoá trả ngươi." Triệu Mộ Tịch đặt chìa khóa lên trên tủ giày, dùng ánh mắt một lời khó nói hết nhìn chằm chằm Lâm Vi, đột nhiên nở nụ cười, "Các ngươi tiếp tục."
Sau đó, Triệu Mộ Tịch nhẹ nhàng đóng cửa lại đi rồi, Lâm Vi a Lâm Vi, ngươi cũng có ngày hôm nay.
Lâm Vi: "..."
Kỷ Dữ Lộ: "Cái kia... Tiếp tục."