Cùng Ngươi Dệt Nên Một Giấc Mộng Dài

Chương 12: Vĩ thanh




Trên ngọn đồi nhỏ, một ngôi mộ nằm đơn độc trong đám cỏ xanh mọc um tùm. Mấy bụi cỏ này lâu ngày bởi vì không ai dọn ai, tươi tốt đâm rễ sâu dưới lớp đất phát triển cường đại mọc cao quá đầu gối một người trưởng thành.
Ôn Hàn đem đồ tảo mộ đặt sang một bên, ngồi xổm xuống trước mộ vặt sạch cỏ tươi che mất phần lớn tấm bia đá.
Không biết Bách Dạ đi đâu, lúc quay lại trên tay đã cầm một con dao mang về. Ngồi xổm bên cạnh phác phác vài cái bên cạnh đã chất đầy đám cỏ xanh um.
Thấy Bách Dạ đảm nhiệm phần dọn cỏ, Ôn Hàn bèn chống đầu gối đứng dậy đi vòng quanh đồi ngắt hái mấy khóm hoa dại mọc lan xung quanh. Phải nói ngọn đồi này đất tốt nên mấy thực vật sinh trưởng tại đây đều tươi tốt rất nhiều, điển hình là bó hoa dại đủ màu sắc trên tay y.
Cánh nào ra cánh đó, màu sắc tươi tắn không loè loẹt, mùi hương cũng không thua mấy loại hoa trồng trong chậu được người quanh năm chăm sóc.
Ôn Hàn vuốt trật tự lại vài cánh hoa đi trở lại đặt trước tấm bia bó hoa xinh đẹp vừa mới hái được, y nâng tay áo ngoài lau tấm hình người phụ nữ cười dịu dàng trên đó.
" Mẹ, mấy năm nay con sống rất tốt! Lần này trở về còn dắt thêm một con rể về cho mẹ xem nữa này, mẹ xem xem hắn có đẹp trai không? "
Bách Dạ dừng phác cỏ, thật ngoan ngoãn ngẩng mặt lên cho nhạc mẫu tương lai xem mặt mình.
Biểu cảm lúc đó của hắn chân thật đến nỗi Ôn Hàn phải nhịn lắm mới không thất thố phụt cười.
Tiếp đó, hắn còn làm trò ở trước mặt mẹ y hôn lên má y một cái rõ kêu đánh dấu chủ quyền.
Còn nghiêm túc ở trước mộ dựng ba ngón tay phát thệ: " Mẹ yên tâm, đời này Bách Dạ con chỉ yêu mỗi mình em ấy, nếu có nửa lời gian trá mẹ trên trời có linh thiêng phạt con chết không tử tế "
Ôn Hàn sững sốt muốn bịt miệng hắn nhưng không kịp, thệ cũng đã bị hắn nói xong rồi rút lại chả còn kịp nữa.
Không biết là vô tình hay cố ý đúng lúc này nổi lên một trận gió, trong vắt lượn lờ mây trời chẳng mấy chốc kéo tới mấy đám mây đen rào rạt trút cơn mưa xuân.
Ầm...
Một tia sáng đánh xuống ngay bên cạnh cái cây cách Bách Dạ không xa, đánh mạnh đến nỗi cái cây già cổi chẻ làm hai bốc cháy đen thui.
Bách Dạ ba giây trước vừa thề xong: "... "
...
Bên ngoài mưa ào ào đổ xuống ngày càng nặng hạt, Ôn Hàn đứng trong sơn động đưa tay tiếp lấy nước mưa lăn từ miệng hang xuống.
" Mẹ em mất cũng vào ngày mưa thế này, ba em lúc đó vì một tiểu tam mà nhiều lần tra tấn ép mẹ em phải kí vào đơn ly hôn nhưng mẹ nhất quyết không kí, gắng gượng được vài năm bà bạo bệnh lẫn hao tâm mà buông tay. Sau đó ông ta được tự do cưới vị tiểu tam kia vào nhà, một năm sau bà ta đã hoài cho ông một đứa bé trai kháu khỉnh khác. Còn bản thân em mặc tự sinh tự diệt ở chốn khỉ ho cò gáy với bà. "
Bách Dạ trầm mặc đứng bên cạnh lắng nghe từ đầu đến cuối, phủ lên đôi vai gầy của y áo khoác dày, nhẹ kéo đầu y tựa lên vai.
Nếu ngày hôm nay không được y kể câu chuyện này, chắc có lẽ hắn vẫn không biết được con người luôn ôn hoà tươi cười sẽ có quá khứ đau khổ như vậy.
Ôn Hàn tựa đầu lên vai hắn, thật bình tĩnh kể nốt câu chuyện như thể chỉ là một câu chuyện trà chiều chứ không phải là câu chuyện từ y.
" Mấy năm trước không biết vì sao bỗng dưng ông ta tìm đến, em còn tưởng ông ấy còn nhớ đến chút máu mủ cuối cùng là em. Nhưng hóa ra tất cả chỉ là em một người ảo tưởng, mẹ em lúc qua đời có để lại cho em chút tiền giành dụm bấy lâu. Nay ông ta quay lại cũng chỉ vì nó, mấy khối tài sản kếch xù kia của ông thì ra không thoả mãn nổi hai mẹ con nọ. Trong lúc bị dồn vào đường cùng ông ta mới nhớ tới món tiền trên tay em... " Nói đến đây, y liền cười lạnh lẽo " Tiếc là dù có dùng trăm phương nghìn kế thì một xu em cũng không nhả ra và rồi ông ta lại đi, may mắn nhờ có số tiền của mẹ mà em sống được tới bây giờ. Còn ông ta, nghe đâu trụ được mấy năm nửa đã bị mẹ con nhà kia tống cổ ra đường. Đúng là ác giả ác báo. "
" Tiểu Hàn, nếu chúng ta gặp nhau sớm hơn một chút nữa có phải sẽ tốt? "
Nếu hắn gặp y sớm một chút thì có lẽ cuộc đời của y đã không mang màu sắc ưu buồn như bây giờ. Nhưng cũng chỉ là nếu như thôi, giả thuyết chỉ mãi là giả thuyết.
Ôn Hàn vỗ nhẹ lên tay hắn, cười ôn hoà như cũ, hoàn toàn không có giấu vết bị chuyện cũ làm ảnh hưởng tí nào.
" Ngốc ạ, lúc đó đã không là em của bây giờ rồi. "
Bách Dạ ngẩn người, chợt bật cười tự giễu bản thân hồ đồ. Người hắn yêu chính là Ôn Hàn của hiện tại, một Ôn Hàn có bản lĩnh thâu tóm được trái tim hắn.
Ngoài kia mưa đã tạnh, chồi non xanh múp xoè ra búp lá non hứng vài giọt mưa còn đọng lại. Sau cơn mưa trời lại tạnh, bầu trời trong vắt trở lại một màu xanh tươi đẹp, trốn sau đám mây trắng xoá chiếc cầu vòng bảy sắc e thẹn hiện ra.
Phía xa xa bầy chim én từ phương xa vỗ cánh bay lượn trên bầu trời báo hiệu mùa xuân đã đến.
Bách Dạ nắm tay y bước ra ngoài đón những tia ánh nắng ấm áp chan hoà của mùa xuân, hai người vai kề vai đi trên con đường đồi gập ghềnh.
" Giữa dòng chảy của bốn mùa,
Anh bỗng chốc thấy ngày như kéo dài ra.
Vào một ngày bận rộn,
Anh cùng em, vẽ nên tương lai của đôi mình.
Đặt hết suy tư vào làn gió tháng ba,
Hoa anh đào vẫn tiếp tục nở rộ vào mùa xuân.
Từng tia nắng len lỏi qua khe cửa,
Dần dần sưởi ấm buổi sớm mai.
Sau khi khẽ ngáp dài một cái,
Má anh chợt ửng đỏ vì đang sánh bước cạnh em.
Trước cánh cổng dẫn vào 1 thế giới mới,
Anh biết rằng mình chẳng hề cô độc.
Khi anh khép đi đôi mắt, hình ảnh của em lại hiện lên.
Và em vẫn đang sống ngây trước mắt anh.
Em đã mạnh mẽ hơn trước rồi đúng không?
Cho dù vậy, anh vẫn muốn được kề bên em.
Cơn bão đi qua cuốn theo dòng cát bụi,
Cuốn theo cả quần áo đang phơi lên trời.
Mặt trăng màu trắng xuất hiện dù rằng đang là buổi ban trưa.
Bằng một cách nào đó, nó lại cuốn anh đến kì lạ.
Đôi khi ta vẫn mắc 1 vài sai lầm dù lớn hay nhỏ,
Nếu em nhìn lên trời cao, chúng chỉ là chuyện cỏn con.
Trên trời xanh trong vắt,
Từng cụm mây trắng hình cừu đang trôi nhịp nhàng.
Niềm hân hoan đón chờ những cánh hoa hé nở,
Khi được sẻ chia cùng em thì sẽ hạnh phúc biết bao.
Tương lai phía trước dường như đang dịu dàng cười cùng anh.
Khi anh khép đi đôi mắt, hình ảnh của em lại hiện lên.
Và em vẫn đang sống ngây trước mắt anh.
Em đã mạnh mẽ hơn trước rồi đúng không?
Anh vẫn muốn được bước đi cùng đoạn đường dài phía trước... "
___ 3 gatsu 9 ka ( 1 lít nước mắt ost) ______
Rất nhiều năm sau, bộ tiểu thuyết cuối cùng của Bách Dạ được chuyển thể thành phim, bộ phim này không những gặt hái nhiều giải thưởng vang dội trong nước lẫn ngoài quốc tế mà còn để lại rất nhiều tiếng vang cho các bộ phim lấy đề tài người đồng tính sau này. Đã có không ít giấy mực đã ngợi ca hết lời cho bộ tiểu thuyết sau cùng của vị tác giả từng làm mưa làm gió một thời.
Đến nay trong các bản giới hạn được in ra, ở trạng cuối cùng của trang sách vẫn còn lưu những dòng chữ ngay ngắn xinh đẹp được viết tay nằm trật tự ở một góc cuối.
Đời trước nợ người một giấc mộng hoa.
Đời này nguyện cùng ngươi dệt lại một hồi mộng dài tươi đẹp.
< Cùng ngươi dệt nên một giấc mộng dài >

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.