Cùng Ta Vui Vẻ Được Không

Chương 13: Chuyện xưa (ngũ)




Chuyện xưa (ngũ)
Khi Liên Tống tìm được Kim Nhật Lãng, hắn đang trầm tư trong thư phòng đọc sách. Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ tạm dừng nơi đầu ngón tay hắn, dường như không muốn rời xa.
Nàng biết tác phong của hắn, trầm tư chính là đang ngẩn người.
Nhìn hắn gần trong gang tấc, nàng một câu cũng không nói nên lời, trong lòng hốt hoảng, không phải bực mình, mà là một loại vui sướng xen lẫn chua xót ở trong ngực.
Nàng tự trách mình sao đến bây giờ mới hiểu được. Sư phụ đợi lâu như vậy, vất vả chờ đến khi nàng hiểu rõ, sinh mệnh nàng lại không còn bao lâu.
Nàng không phải kẻ ngốc, có thể không hiểu rõ thân thể của mình sao, sợ là nàng không sống được bao lâu. Đêm dài yên tĩnh, sợ hãi cùng lo lắng, nhưng nàng không muốn làm sư phụ lo lắng nên cũng không biểu hiện gì. Nàng rất giỏi trong việc an ủi bản thân, dù sao kết quả tệ nhất cũng là chết, có thể chết không thống khổ gì cũng là phúc khí. Có lẽ là ông trời thương xót, trước khi chết đã cho nàng biết tâm ý của sư phụ, mặc kệ là thế nào, mặc kệ hôm nay nàng chết hay ngày mai chết, nàng nhất định phải cho hắn biết tâm tư của hắn không hề uổng phí. Nàng chết cũng không tiếc.
Dường như đã qua mấy trăm năm, nàng mới gọi một tiếng: “Sư phụ.”
Không biết sư phụ đã bơi tới tiên cảnh xa xôi nào, thật lâu mới lấy lại tinh thần. Nhìn thấy nàng ngoài cửa, ánh mắt hắn thế nhưng có chút sương mù.
“Sư phụ!” Nàng lại gọi hắn một tiếng, không đợi hắn gọi đã đi vào. Hai chữ “sư phụ” hôm nay kêu ra miệng như làm nũng, chính nàng nghe xong cũng đỏ mặt.
Kim Nhật Lãng nhìn mặt nàng đỏ bừng, trên trán đầy mồ hôi, hắn thở dài đi đến bên người nàng, theo bản năng lấy tay áo lau mồ hôi cho nàng, còn có trách cứ nàng vài câu. Nhưng tay mới nâng một nửa đã hạ xuống, lời nói trách cứ cũng không có. Hắn lui về sau từng bước nói: “Vào trong ngồi đi.”
“n.” Liên Tống hãy còn vui sướng, khẩn trương, tính toán nên nói với sư phụ như thế nào.
Sư phụ đưa nàng một chén nước, hai tay nàng nhận lấy, hai người không cẩn thận chạm tay vào nhau, trái tim co rút, nàng cúi đầu uống nước.
Sư phụ lấy ra cái khăn đưa nàng: “Tìm ta có chuyện gì?”
Nàng đặt chén nước xuống nhận khăn tay, lúc này tuy không chạm tay sư phụ, nhưng trên khăn đều là mùi của sư phụ, tim nàng lại đập mãnh liệt. Nàng rất lưu luyến hương vị của sư phụ, nàng thật sự sợ khi chết sẽ không còn được nghe thấy.
“Sư phụ, khăn này có thể cho đồ nhi không?” Nàng ngẩng đầu nhìn hắn.
Kim Nhật Lãng đang muốn khép lại sách trên bàn, nghe lời của nàng thì dừng lại một chút, chậm rãi xoay người. Hắn cách nàng hơn ba thước, hờ hững nhìn nàng.
Nàng không nghĩ tới hắn sẽ trầm mặc mà đáp trả. Trước kia, dù nàng nói cái gì, cho dù hắn không đồng ý cũng sẽ dốc lòng nói nàng biết nguyên nhân.
Trong đầu nàng rối loạn, nhưng nhanh chóng ổn định. Trước khi chết chỉ có nguyện vọng này, sao có thể lui bước?
“Sư phụ cho đồ nhi khăn tay, đồ nhi tặng túi thơm của đồ nhi cho sư phụ được không?” Nàng nâng trong tay túi thơm đỏ thẫm, hai tay dâng lên.
Nàng từng nói qua với hắn, túi thơm này là do nương của nàng cố gắng chống đỡ thân thể yếu ớt mà làm cho nàng, dặn nàng nhìn trúng ai thì nhất định phải mặt dày nhét vào lòng hắn.
Đợi thật lâu, chờ mong cùng tin tưởng như tro tàn bong ra từng mảng, trước khi nàng hết hi vọng, hắn đi qua nhận lấy. Vui sướng hiện lên trên mặt, nàng lại nhìn thấy túi thơm phẳng phiu bị hắn vò trong tay không còn hình dạng, giống như túi thơm có hận với hắn vậy.
“Vì sao là hiện tại?”
Thanh âm của hắn mềm nhẹ, nhưng nàng nghe ra được hàn ý.
“Là do đồ nhi rất ngu xuẩn, không cẩn thận, không hiểu tâm ý của sư phụ, lãng phí nhiều thời gian như vậy.” Nàng vội vàng nói tiếp: “Hiện tại đồ nhi đã hiểu, thật sự đã hiểu. Người tha thứ cho đồ nhi, được không?”
Hắn nở nụ cười, trong mũi phát ra tiếng cười lạnh lùng. Hắn như vậy, Liên Tống thấy thật xa lạ.
“Đã quá muộn.” Hắn đem túi thơm vứt xuống bên chân nàng. “Đi ra ngoài.” Quay lưng bổ sung thêm một câu.
Liên Tống nhặt túi thơm lên, từng chút từng chút vuốt những nếp gấp, ngay sau đó nàng lại vò mạnh túi thơm. Nàng dùng toàn lực cười nói: “Sư phu, đồ nhi biết đã quá muộn. Tuy rằng quá trễ, nhưng đồ nhi vẫn muốn cho sư phụ biết, đồ nhi đối với sư phụ cũng như sư phụ đối với đồ nhi. Yêu mến của sư phụ, sợ kiếp này ta không báo đáp được, nếu có kiếp sau, nếu có kiếp sau…”
Nói thêm một chữ nữa, nước mắt sẽ rơi xuống, nàng không muốn khóc trước mặt hắn.
“Ngươi đi ra ngoài trước đi.” Hắn không muốn nhìn nàng.
Nàng hít sâu một hơi, hành lễ với cái lưng của hắn, bước ra ngoài.
Hắn nghe tiếng bước chân đã đi xa, tức giận lại dâng trào, nâng tay gạt rơi hết mọi thứ.
Đồ sứ văng khắp nơi, cả mấy quyển sách trên bàn cũng rơi xuống sàn.
Thiên ý trêu người!
Trên mặt bàn chỉ còn quyển sách cũ, vừa rồi hắn mới xem đến trang kia, trên mặt giấy tuyên thành viết những dòng chữ rõ ràng: Phần Tâm, đốt tim chính là đốt tình, với Thực Cốt là giống nhau, càng nhanh đi tới cõi niết bàn (cõi Niết Bàn là cõi phật, ý là dùng xong thanh tịnh như thầy tu, sớm thành chính quả >”<). Thánh nữ Ngũ Độc giáo hay dùng, cắt dứt tơ hồng, đoạn tuyệt tình duyên, lau sạch tâm trí, vĩnh viễn là xử nữ, suốt đời này phải cung phụng Ngũ Độc giáo thần thánh.
Hắn cuối cùng cũng hiểu được, lúc hắn tiếp nhận Phần Tâm Hoa, Hồng Mộ lại cười kỳ lạ đến thế. Sư phụ hắn cao minh không lên tiếng chỉ bàng quan nhìn, nhìn xem hắn phát hiện sự huyền diệu của vận mệnh, để cho hắn biết cái gì là trời đất không cho.
Việc đã đến nước này, biết thì đã sao, động tâm thì đã sao?
“Cắt đứt tơ hồng, đoạn tuyệt tình duyên, đến cõi Niết Bàn. Cuối cùng, ngươi đến cõi Niết Bàn, một thân thanh tịnh. Mà ta…Ha ha…”
Hắn chưa bao giờ hận thế này, cảm xúc xa lạ nảy sinh trong lòng, giống như muốn đục khoét máu thịt của hắn.
Nhưng hắn nhanh chóng bình tĩnh trở lại. Ngồi xuống, niệm chú, vận hành chân khí, phá tan những vướng mắc còn tồn tại. Hơn hai mươi năm tịnh tâm, có thể nào phá hủy trong chốc lát.
Hắn muốn giữ cho lý trí thanh tỉnh, vì nàng chế ra thuốc giải, buồn cười là, đối với người khác mà nói, đây cũng là độc dược.
Những ngày cuối cùng này, hắn chưa từng ở chung hòa bình với nàng. Nếu kết cục đã định, thì sao phải bi lụy không ngừng, tăng thêm thương cảm.
Nhưng mà hắn đã quên, hắn có đủ định lực cùng tuyệt tình mà khắc chế đi tình duyên vô vọng này. Nhưng mà nàng không có.
Thế giới ngây thơ của nàng dưới sự làm phép của hắn mà thêm nhiều sắc màu, mà hắn chính là đám mây ngũ sắc. Mỗi ngày nàng đều ngồi ngẩn người trước cửa phòng hắn, chỉ mong liếc mắt nhìn một cái khi hắn ra ngoài. Nhưng mà, chỉ liếc mắt một cái sao có thể thỏa mãn. Hắn đi, hồn phách của nàng cũng đi theo. Người khác cùng nàng nói chuyện, nàng không nói một lời, thật giống đứa ngốc. Khi không nhìn thấy sư phụ, nàng lại nhớ về thời gian ở họ ở chung, những gì trước kia nàng không rõ, bây giờ đều đã có đáp án. Nàng đang ăn cơm, cũng bỗng nhiên sẽ cười ngây ngô cười.
Cử chỉ dị thường nhanh chóng khiến người ta nghị luận, nghị luận lại rơi vào tai hắn. Hắn không hề bận tâm.
“Liên Tống!” Hắn nghiêm túc gọi nàng.
Đang ngẩn người nhìn sư phụ, Liên Tống cả kinh nhảy dựng lên, nhìn trái nhìn phải, hoàn toàn không nhớ rõ bản thân như thế nào đã đi đến Trúc Vong Nhai cùng sư phụ.
“Đừng đi theo ta nữa.” Hắn nói.
Nàng nghe không rõ, kinh ngạc nhìn hắn.
Hắn đi đến trước mặt nàng, lấy tay che mắt nàng, khẽ thở dài: “Cũng đừng nhìn ta như vậy nữa.”
Nàng cảm giác được hơi lạnh trong bàn tay hắn, cũng cảm nhận được sự kiên quyết của hắn với nàng, nàng quyết định hỏi: “Sư phụ, người tặng Tống nhi đậu tương tư, còn nói cùng Tống nhi hoan hảo, sư phụ có nhớ rõ không?
“Nhớ rõ.” Hắn nhìn nhìn mây mù ở núi kia, suy nghĩ dần bay xa.
“Sư phụ sẽ thực hiện chứ?
Nói những lời lớn mật như thế, nàng khẩn trương kích động, khóe miệng không ức chế được mà nhếch lên, lại không biết rằng, vĩnh viễn hắn cũng không nói cho nàng biết đáp án.
Hắn thả lỏng hai tay, nhìn nàng nói: “Sư phụ tìm được giải dược rồi.”
Nàng mừng rỡ, lo lắng trong lòng buông ra nói: “Thật tốt quá, cảm ơn sư phụ!”
“Cảm tạ cái gì, độc này là ngươi chắn cho ta.” Khuôn mặt hắn mỉm cười như thường ngày, nhưng giờ phút này chỉ nhếch khóe miệng hắn cũng phải dùng hết sức: “Có một chuyện sư phụ không nghĩ giấu giếm ngươi. Ăn thuốc giải này, ngươi sẽ mất đi võ công, cũng sẽ…quên đi tất cả tình duyên, không còn vì tình mà đau khổ. Là sư phụ dẫn ngươi vào sa đọa, hiện tại, ta trả lại cho ngươi sự đơn thuần thanh tĩnh trước đây, được không?”
“Mất đi võ công không lo, nhưng nửa câu sau của sư phụ là ý tứ gì?” Liên Tống suy nghĩ những điều hắn nói, không hiểu mà hỏi: “Có phải sư phụ nói, giải dược này sẽ làm mất đi nhân tình?”
Hắn cười khổ, gật đầu.
Liên Tống từ vui sướng chuyển sang hoảng sợ: “Trên đời sao có thể có loại thuốc này. Không, đồ nhi không ăn. Đồ nhi thà chết cũng không muốn quên sư phụ.”
“Sự sống còn, sao có thể mang ra đùa!” Hắn quát lớn.
“Đồ nhi không đùa.” Nàng ủy khuất: “Giữa mạng sống và sư phụ, đồ nhi chọn sư phụ.”
Từ lúc lấy thân mình chặn tiêu độc cho hắn, nàng đã lựa chọn.
“Sư phụ, cha nương đồ nhi đã qua đời từ rất sớm, bọn họ nói cho đồ nhi biết, cuộc sống không phải là sống sao cho lâu dài, mà phải sống vì điều gì đó. Đồ nhi không biết phải dùng phúc khí mấy đời mới có thể gặp được sư phụ ở kiếp này. Đồ nhi thật thỏa mãn. Đồ nhi thà mang theo trí nhớ về sư phụ mà chết đi, cũng không muốn sống mà mờ mịt không nhớ gì!”
Nàng đứng trước mặt hắn, thân mình phát run, khăng khăng một mực, không oán không hối hận.
Hắn chỉ có thể cố nén đau lòng, mỉa mai nàng một câu: “Tiểu nha đầu, ngươi biết cái gì?” Sau đó thừa dịp nàng chưa chuẩn bị, điểm huyệt đạo của nàng, đem giải dược để vào trong miệng nàng, bức nàng nuốt xuống.
Ngươi hiểu hay không, trên đời này, có người còn để ý sống chết của ngươi hơn chính bản thân ngươi.
“Sư phụ, không muốn...”
“Đồ nhi không muốn quên người...”
“Cầu người...”
“Ngươi quên cũng không sao, sư phụ nhớ rõ là tốt rồi.”
Hắn dỗ nàng, vận công sau lưng nàng, thúc đẩy dược lực bộc phát.
Ý thức của nàng dần hôn mê, thân như chìm vào nước, nàng cầm lấy ống tay áo sư phụ không buông.
Tất cả không thể vãn hồi.
“Sư phụ, nếu đồ nhi thật sự quên người, cầu xin sư phụ hãy nhắc nhở ta.” Nàng giống như để lại di ngôn, mồm miệng khẩn cầu. “Ta nhất định sẽ nhớ lại, nhất định sẽ thích sư phụ lần nữa. Đến lúc đó, chúng ta rời Cao Ngạo sơn, rời bỏ võ lâm, cùng đến bờ sông đánh cá, được không, được không, được không…”
Hắn khóc lã chã, ôm chặt nàng: “Hảo, sư phụ đáp ứng ngươi.”
Nàng lộ ra một nụ cười đau thương rồi lẳng lặng mà ngủ.
Hắn ôm nàng, yên tĩnh bao phủ sơn cốc cùng với mặt trời về chiều.
Hoan hảo vô thường, tựa như pháo hoa…
Trúc Vong Nhai này lại như chuyện của hắn mà tạo nên.
Hắn và nàng, từ nay về sau, một người lên trời, một người vĩnh viễn đọa đầy nơi phàm trần.
Chẳng qua thần tiên chỉ là chuyện hoang đường, bọn họ cuối cùng vẫn là phàm phu tục tử, vẫn phải mỗi ngày cùng nhau sống dưới bầu trời, gặp nhau được nhưng chẳng nhìn nhau được.
Nàng vẫn sống tiêu sái như trước, náo nhiệt, hoan hỉ vui mừng đi qua hắn.
Mà hắn vẫn tiếp tục làm thượng sư cao quý của Huyền Tông Môn. Chẳng qua là cho dù ngẫu nhiên kéo tay áo ---- nụ cười ngày xưa kia vẫn hiện lên trong gương, nay hắn chỉ còn một mình. Nhìn lại gương một lần nữa, chỉ thấy một đóa hoa đào nở rộ giữa trán.
Lưu Phương công này quả nhiên là tao nhã, cho dù tẩu hỏa nhập ma, dáng vẻ cũng thật diễm lệ.
Vì không muốn rơi vào hoàn cảnh vạn kiếp bất phục, hắn rời đi vào đêm khuya. Đợi nàng mười tám tuổi, hắn sẽ trở về, hắn sẽ tự mình chọn một vị hôn phu, tự tay mặc giá y (áo cưới) cho nàng, đưa nàng xa chạy cao bay.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.