Cung Trung Yến

Chương 2:




6
Ta còn nhớ rõ ngày đó là cập kê của ta, toàn bộ Quốc Công phủ chỉ có mẫu thân nhớ rõ, mẫu thân lấy bạc tích góp hai ba năm nhờ ma ma trong phủ mua cho ta một cái trâm bạc, làm lễ cập kê cho ta.
Bởi vì sợ bị Tống thị biết, cho nên ta cùng mẫu thân là thừa dịp đêm tối lén lút đi tìm ma ma kia, sau khi lấy được trâm chuẩn bị lén lút quay về.
Nhưng khi đi ngang qua viện của Tống thị đã nghe được một trận cãi vã, ta cùng mẫu thân liếc nhìn nhau, đều nghe được giọng của Tống thị và phụ thân.
Nói là cãi vã, nhưng đúng ra là Tống thị đang quở trách phụ thân, hắn ở trước mặt Tống thị căn bản là không có chút xíu địa vị gì.
Nội dung cãi nhau ta và mẫu thân ta ít nhiều cũng rõ ràng một chút, hình như là đích tỷ ở trong cung bị thất sủng, Tống thị vẫn trách cứ là do phụ thân ta không có bản lĩnh, tiền triều và hậu cung có cùng một nhịp thở, nếu như phụ thân làm quan lợi hại, Hoàng thượng nể mặt phụ thân cũng sẽ chiếu cố đích tỷ vài phần.
Ta và mẫu thân sợ bị Tống thị và phụ thân phát hiện, cũng không dám dừng lại, chuẩn bị nhanh chóng rời đi.
Nhưng bước chân mẫu thân lại đột nhiên dừng lại, bởi vì Tống thị nói một câu: "Ngươi chính là phế vật, ta mắt mù mới có thể cho ngươi ở rể, những năm này ngươi nhìn xem ngươi làm cái gì? Năm đó còn nói là tiện nữ bán rượu tính kế ngươi, rõ ràng chính là ngươi thấy sắc nảy lòng tham, nếu không phải ta cho ngươi chùi đít, thừa dịp tên tiện nhân kia chưa đi gõ trống kiện ngươi liền độc c..hết hắn, ngươi bây giờ còn có thể làm thị lang đại nhân sao?"
Chỉ là một câu nói, ta liền cảm giác mẫu thân tiết chặt tay một cách thô bạo, sắc mặt trắng bệch khó coi, ta cũng run lên, chuyện của phụ thân và mẫu thân ta cũng biết rõ, cho nên ta cũng biết những gì Tống thị nói kia là có ý gì.
Cho nên năm đó ngoại tổ ta căn bản không phải bị bệnh mà c..hết, là bởi vì người muốn vì mẫu thân ta được rửa tiếng oan đi gõ trống kiện phụ thân, cho nên bị Tống thị hạ độc c..hết?
Chẳng trách mẫu thân muốn đi tiễn ngoại tổ đoạn đường cuối cùng cũng bị phụ thân cự tuyệt.
Căn bản không phải hắn lo lắng cho mẫu thân, sợ người động thai khí, chỉ là lo sợ mẫu thân ta phát hiện thi thể ngoại tổ khác thường, mới không cho người đi.
7
Ta có chút khẩn trương nắm lấy tay mẫu thân, ta sợ người thiếu kiên nhẫn mà bước ra chất vấn Tống thị và phụ thân, hiện tại không thể đánh cỏ động rắn.
Cũng may mẫu thân không bị kích động, mà kéo ta lảo đảo đi trở về.
Ta nắm tay mẫu thân, cảm nhận được sự lạnh lẽo của đầu ngón tay người, cũng cảm nhận được sự run rẩy của cơ thể người, ta biết nội tâm người không bình tĩnh, nhưng ta không biết nói gì để an ủi người.
Mãi cho đến khi trở lại viện của chúng ta, mẫu thân lập tức ôm lấy ta, sau đó gào khóc, đem tất cả sự tủi nhục và không cam lòng hóa thành nước mắt: "Phi Yến, ngoại tổ con tin ta, lão nhân gia tin ta, mẫu thân năm đó thật sự bị oan uổng, ta không làm ngoại tổ con thất vọng, ta làm liên lụy người... Phi Yến, ta thật khổ, ngoại tổ con thật khổ, con cũng thật khổ, mẫu thân đúng là phế vật..."
Trong lòng ta vô cùng khó chịu, ôm chặt lấy mẫu thân, an ủi người: "Mẫu thân, người là mẫu thân tốt nhất trên đời..."
Nửa đời trước mẫu thân ta khổ sở bán rượu kiếm tiền chữa bệnh cho ngoại tổ, nửa đời sau vì ta mà ở phủ Quốc Công nhận hết tủi nhục, người chính là mẫu thân tốt nhất trên thế gian này.
Mẫu thân ta khóc một đêm, mãi cho đến hừng đông mới ngủ thiếp đi, ta cũng có chút mệt mỏi, ghé vào bên cạnh mẫu thân ta ngủ một hồi.
Nhưng trong lúc mơ mơ màng màng, ta đột nhiên cảm thấy bị người ta kéo mạnh một cái, ta vừa mở mắt ra đã cảm thấy bị người ta tát một bạt tai.
Một bạt tai này đánh rất nặng, ta cảm giác đầu óc hỗn loạn, miệng đầy m..áu tanh, ong ong cả tai.
Chậm lại một chút mới nghe được bên cạnh truyền đến một tiếng mắng đầy tức giận: "Đồ đê tiện, mẫu tử ngươi đều là đồ đê tiện, mẫu thân tiện nhân ngươi đánh vỡ đồ sứ phu nhân thích nhất, tiện nhân ngươi còn có lòng dạ thảnh thơi ngủ, hôm nay cho các ngươi muốn sống không được muốn c..hết không xong..."
Không đợi ta kịp phản ứng, đã có hai người khoẻ mạnh bắt lấy tay ta, đem ta liều mạng kéo ra ngoài.
8
Ta nghe rõ tiếng mắng của ma ma, trong lòng lập tức liền biết đã xảy ra chuyện gì, dù sao đây cũng không phải lần đầu tiên.
Cho nên ta không phản kháng, bởi vì nếu phản kháng chỉ đổi lấy sự trách phạt nặng nề, tùy ý các nàng lôi kéo ta đến viện của Tống thị.
Vừa tới cửa viện, ta liền nhìn thấy Tống thị cùng phụ thân ngồi ngay ngắn ở giữa viện, gia đinh tỳ nữ đứng hai bên nàng, trước mặt Tống thị có một người quỳ m..áu me đầy người, hai tay người nọ bị vặn vẹo quái dị, có vẻ là bị vặn gãy.
Trong lòng ta kinh sợ, liếc mắt một cái liền nhận ra người nọ là mẫu thân, ta giãy như đ..iên khỏi tay hai ma ma, chạy đến bên cạnh mẫu thân: "Mẫu thân... mẫu thân... người thế nào rồi?"
Mẫu thân nghe thấy giọng ta, mí mắt hơi lay động muốn mở ra, nhưng rõ ràng là không còn sức.
Tuy rằng thương tâm, nhưng trong lòng ta lại thở phào nhẹ nhõm, mẫu thân ta còn sống, còn sống thì vẫn còn hy vọng, còn sống thì vẫn còn cơ hội...
Đồng thời ta biết, lúc này đây tuyệt đối không phải mẫu thân đánh vỡ đồ sứ gì, thường ngày cái gọi là đánh vỡ đồ sứ, chính là tâm tình Tống thị không tốt, tìm lý do đến giáo huấn mẫu thân, mà hôm nay rõ ràng không giống, Tống thị tuyệt đối là mượn cơ hội sinh sự.
Tống thị không nói chuyện, Tần ma ma bên cạnh Tống thị chỉ vào một đống đồ sứ vỡ vụn mở miệng nói: "Đồ sứ mẫu thân ngươi làm vỡ chính là di vật lão Quốc Công để lại cho phu nhân, vạn vàng khó kiếm, cho dù đánh c..hết mẫu tử các ngươi cũng là việc nên làm.”
Nhìn lướt qua đống mảnh vỡ đồ sứ kia, ta nhận ra, đồ sứ kia rõ ràng là đồ sứ bình thường định kỳ mua sắm trong phủ, căn bản không phải di vật của lão Quốc Công gì, thật sự là muốn gán tội cho người khác sợ gì không có lý do.
Tống thị nâng mí mắt, giọng lạnh như băng truyền tới: "Hôm nay bổn phu nhân cũng mời lão gia tới, đừng nói bổn phu nhân khi dễ mẫu tử các ngươi, hôm nay mọi chuyện đều do lão gia định đoạt.”
Ta nhìn về phía phụ thân, hắn có chút khúm núm, đối với Tống thị cười mỉa một chút, khi nhìn về phía ta cùng mẫu thân, ánh mắt hung ác, chỉ vào ta cùng mẫu thân ta cả giận nói: "Hai tiện nhân gây chuyện thị phi, nên đánh c..hết!"
Hai gia đinh nghe vậy liền cầm gậy gộc trong tay tiến lên, tư thế muốn đánh c..hết mẫu tử chúng ta.
Ta không phản bác, bởi vì căn bản phản bác không được, đồng thời trong lòng ta biết, nếu quả thật Tống thị muốn g..iết c..hết mẫu tử chúng ta, đã sớm động thủ, căn bản sẽ không nói với chúng ta nhiều như vậy, khẳng định có ý đồ khác.
Ta thuận thế làm bộ bị dọa sợ hãi đã đến choáng váng, run lẩy bẩy tựa vào bên người mẫu thân.
Quả nhiên lúc này Tống thị khoát tay áo, dường như hài lòng với phản ứng của ta, cười khẽ một tiếng nói: "Bổn phu nhân tâm thiện, cho ngươi và mẫu thân ngươi cơ hội sống sót.”
9
Trong lòng ta cười lạnh, nhưng trên mặt lại bày ra một dáng vẻ bắt được cọng rơm cứu mạng, vội vàng khẩn cầu nói: "Phu nhân tha mạng, phu nhân tha mạng..."
Tống thị rất hài lòng với dáng vẻ của ta, nụ cười trên mặt càng sâu hơn một chút, đồng thời nói: "Tỷ tỷ của ngươi ở trong cung nhớ ngươi, muốn cho ngươi vào cung hầu hạ vài năm."
"Tỷ tỷ ngươi không có con, tại thâm cung rất đáng thương, chỉ cần ngươi vào cung vì tỷ tỷ sinh hạ một đứa bé, bổn phu nhân liền buông tha tiện mệnh của ngươi và mẫu thân!"
Lời nói đã rất rõ ràng, chính là muốn cho ta vào cung làm cố sủng cho đích tỷ, hơn nữa phải sinh cho nàng một đứa con, cho nên đây là biện pháp Tống thị và phụ thân ta nghĩ ra?
Nhưng ta không ngốc, đại phu nhân cũng không ngốc, nếu như ta thật sự sinh hạ hoàng tử, nàng ta làm sao có thể cho phép ta và mẫu thân ta còn sống mà uy hiếp địa vị của đích tỷ? Đó là cách đưa ta đến chỗ c..hết.
Vì để cho ta tiến cung, bọn họ còn bày ra cảnh này, thậm chí không thương tiếc đánh gãy hai tay mẫu thân, hai người này làm cho người ta vô cùng ghê tởm.
“Đừng...... đừng...... đồng ý...... Mẫu thân không sao...” Một thanh âm yếu ớt vang lên, rõ ràng là mẫu thân ta đang nói chuyện.
Sắc mặt Tống thị tối sầm, Tần ma ma bên cạnh không đợi phân phó, cầm gậy trong tay gia đinh hung hăng đập xuống hai bàn tay gãy của mẫu thân.
Một gậy này nếu thật sự đánh xuống, mẫu thân ta khẳng định lành ít dữ nhiều.
Ta không kịp nghĩ nhiều, lập tức nhào lên người mẫu thân, gậy kia nện ở trên lưng ta, đau nhức khiến ta choáng váng.
Tống thị cười lạnh: "Không phải bổn phu nhân thương lượng với các ngươi, các ngươi cũng không có tiền vốn cò kè mặc cả, hôm nay đi cũng phải đi, không đi cũng phải đi!"
Tống thị vừa dứt lời, ta liền thấy Tần ma ma lại giơ gậy lên, chuẩn bị hạ tử thủ, ta vội vàng nói: "Ta đồng ý!"
10
Ngày thứ hai ta đồng ý đã bị Tống thị đưa vào cung, lấy danh nghĩa với bên ngoài là người của phủ Quốc Công vào cung thăm đích tỷ.
Đích tỷ Tống Tri Họa của ta là Lương phi của Hoàng thượng, tuy rằng hai năm nay bị Hoàng thượng lạnh nhạt, nhưng dù sao cũng là phi tần, ở trong cung có quyền triệu kiến nữ quyến trong nhà.
Ta đi theo tiểu thái giám đến cửa cung Ỷ La của Tống Tri Họa, ta tiến lên nói rõ ý đồ đến đây, tiểu thái giám giữ cửa kia vẻ mặt kêu ngạo: "Lương phi nương nương đang nghỉ ngơi, nô tài không dám quấy rầy, trước hết Nhị tiểu thư quỳ ở đây chờ đi!"
Ta có thể nghe thấy rõ ràng trong viện truyền đến tiếng nói chuyện, hiển nhiên đích tỷ của ta căn bản không có nghỉ ngơi, tiểu thái giám nói như vậy chính là bày mưu đặt kế muốn phủ đầu ta.
Ta cũng không nói gì cả, trực tiếp quỳ ở trước cửa chờ, lời nói của Tống thị trước khi ta tiến cung còn vang lên trong đầu: "Nếu như trong vòng một năm không thể mang thai hoàng tự, ngươi và mẫu thân ngươi đều phải c..hết..."
Ta cứ như vậy an tĩnh quỳ, mãi cho đến mặt trời lặn núi tây, đổi hai lần thái giám gác cửa, cũng không thấy có người gọi ta đứng lên.
Không biết qua bao lâu, đúng lúc ta muốn ngất xỉu, một thanh âm đúng lúc vang lên: "Lương phi nương nương đã dậy, muốn gặp Nhị tiểu thư!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.