Cuộc Đời Tự Do

Chương 1



1.

Từ năm năm trước, hình như phụ hoàng của tôi đổi thành người khác rồi hay sao ấy.

Hồi tôi còn nhỏ, lúc nào người cũng bắt tôi phải ăn không nói, ngủ không buôn, tay cầm thìa không được gõ thành tiếng, lúc nuốt cơm cũng không được há miệng.

Khi ấy tôi vô tình nấc một cái, đỏ mặt cúi đầu đợi người mắng.

Quả nhiên người mắng thật.

Nội dung đại khái là vậy: “Con há mồm to ra ăn cơm được không?”

Tôi đần ra luôn.

Người gắp cho tôi một cái đùi gà, vừa nhai vừa nói: “Cơm thì phải ăn miếng to mới ngon, ăn có bữa cơm thôi, con thấp thỏm như vậy làm gì, có biết khó tiêu là gì không?”

Chắc là biết, nhỉ?

Tôi nửa tin nửa ngờ nhét cả thìa cơm to vào mồm, người hài lòng nheo mắt lại.

“Đúng rồi, lát nữa cha đưa con đi xem hát.”

Người không thích tôi gọi người là phụ hoàng, lúc nào cũng tự xưng là cha.

Bởi vì người thích nghe người khác gọi mình là cha.

Tôi vâng vâng dạ dạ gật đầu: “Dạ.”

Mỗi khi đến ngày lễ tết hay sinh nhật, trong cung hay có hát tuồng.

Tôi xem cái này từ nhỏ tới lớn, thật ra lần nào xem cũng gật gà gật gù.

Nhưng cái phụ hoàng đưa tôi xem không giống vậy.

Người cho tôi xem “Cầu Hỉ Thước”, nội dung là về Ngưu Lang Chức Nữ.

Xem xong người hỏi tôi: “Con rút ra cảm nhận gì?”

Tôi ngẫm nghĩ một hồi rồi nói: “Cảm nhận được tình yêu thủy chung son sắt của họ?”

“Sai.” Người gật đầu đầy cao thâm bí hiểm: “Cái con nên thấy là hành vi rình trộm tiên nữ tắm rồi còn trộm luôn quần áo người ta của Ngưu Lang quá tởm lợm.”

Tôi và mấy cung nữ bên cạnh đều lộ vẻ mặt bừng tỉnh.

Phụ hoàng xoa đầu tôi: “Bé ngoan, con là nữ chính truyện ngược. Nhớ kỹ nhé, trong lòng không có đàn ông, sống thảnh thơi cả đời. Đàn ông toàn lũ tồi, chơi thôi đừng coi là thật.”

Tôi trợn mắt há hốc mồm.

Mấy chị cung nữ lôi giấy bút ra ghi: Đã nhớ kỹ!

2.

Vào đêm sinh nhật 16 tuổi, đột nhiên có tên đàn ông xuất hiện trên giường tôi.

Người này mặc đồ dạ hành, trên người toàn mùi máu tươi.

Tôi đang định hét lên thì hắn ta bịt miệng tôi lại: “Đừng lên tiếng, ta không phải là người xấu.”

Tôi biết hắn là ai.

Thái Tử Bắc Quốc Thác Bạt Tĩnh, đến để ăn trộm bản bố trí phòng ngự nước tôi.

Hắn ta muốn lợi dụng lòng đồng tình của tôi, lấy thân phận ám vệ để ở lại dưỡng thương.

Một bên thì lừa gạt tình cảm của tôi, mặt khác lại tìm thời cơ trộm đồ.

Phụ hoàng tôi từng nói, tên này ngoài mặt nhìn thì trung khuyển, thật ra chỉ là ngữ ong tay áo.

Tôi gật đầu tỏ vẻ phối hợp, hắn bỏ tay ra.

Tôi hét lên: “Người đâu, cháy rồi!”

Hắn ta còn định che mồm tôi lại, nhưng không kịp nữa rồi.

Ngự Lâm Quân do phụ hoàng chuẩn bị đã vây chặt hắn.

Phụ hoàng vẫn còn mặc áo ngủ, ngáp dài bước tới, đánh giá Thác Bạc Tĩnh từ trên xuống dưới, miệng thì huýt sáo: “Vai rộng eo thon mông vểnh chân dài, đẹp như vậy còn ăn trộm bản đồ phòng thủ làm gì, trộm tim trẫm đây này.”

Thác Bạc Tĩnh vừa giận vừa xấu hổ, kê dao găm lên cổ tôi: “Chuẩn bị cho ta một con ngựa tốt, nếu không ta giết nàng ta ngay lập tức!”

“Mả cha mi!” Phụ hoàng xắn tay áo: “Bắt nạt trẻ con làm gì, có còn là đàn ông không?”

Mặt Thác Bạt Tĩnh càng đỏ hơn: “Nói nhảm ít thôi!”

Hai người bọn họ mắt to trừng mắt nhỏ, lườm nhau một hồi lâu.

Thác Bạt Tĩnh hỏi cha: “Sao ngươi không nói lời nào?”

Phụ hoàng đáp: “Ngươi bảo ta nói nhảm ít thôi mà?”

Thác Bạt Tĩnh: “.....”

Phụ hoàng: “Bây giờ ngươi có thấy mệt mỏi toàn thân không?”

Thác Bạt Tĩnh: “?”

Phụ hoàng giơ ba ngón tay: “Ba, hai, một.”

Sau đó Thác Bạt Tĩnh nằm vật ra sau luôn.

Trong hương có mê dược, tất cả mọi người ở đây đều đã dùng thuốc giải.

Phụ hoàng chuẩn bị đầy đủ hết cả rồi.

Tôi không nhịn nổi nữa, nhảy xuống giường nhào vào lòng người, đột nhiên nhớ ra người không thích tiếp xúc thân mật với người khác nên cố kìm lại.

Nào ngờ đến giây tiếp theo, phụ hoàng lại ôm chặt tôi vào lòng.

Người vỗ lưng tôi, dịu dàng nói: “Bé con, có sợ không?”

Lúc nãy, khi bị dao găm kề cổ, tôi cũng không buồn khóc.

Bây giờ chẳng hiểu sao hai mắt tôi lại cay cay.