Cuộc Đời Tự Do

Chương 2



Phụ hoàng không giết Thác Bạt Tĩnh.

Người bảo giữ hắn ta lại vẫn còn tác dụng, cứ để tôi nuôi vậy chơi đã.

Tôi hoang mang hỏi người: “Chẳng phải cha vẫn bảo con phải cách đàn ông xa ra ư?”

Người buông tấu chương xuống, cười hiền với tôi:

“Bé ngốc, bảo con đừng giữ đàn ông trong lòng, chứ có bảo con không giữ tên nào bên cạnh đâu.”

Mấy chị cung nữ đứng cạnh nhanh nhẹn ghi chép lại.

Thác Bạt Tĩnh cuối cùng vẫn làm ám vệ cho tôi, lương tháng ba lượng.

Hắn kì thị lương vậy ít quá.

Phụ hoàng nhìn hắn khinh miệt: “Thuê cái loại có tiền án tiền sự như ngươi, bao ăn bao ở là tốt lắm rồi, lại còn đòi đóng đủ bảo hiểm công đoàn à?”

Thác Bạt Tĩnh nghe không hiểu, nhưng vẫn thấy nhục.

Thật ra cuộc sống của tôi trong cung rất rảnh rang, làm ám vệ cho tôi cũng nhàn.

Ngày thường chỉ cần làm mấy việc lặt vặt như vớt tú cầu hay đi vợt giày cho tôi thôi.

Hắn ta chịu không nổi nữa, chủ động đề nghị đưa tôi chuồn ra ngoài cung chơi.

Giữ thì chắc chắn là giữ không nổi rồi, tôi nói thẳng với phụ hoàng luôn.

Phụ hoàng gật đầu: “Đi chơi cũng được, nhưng nhớ về trước giờ hợi.”

Sau đó người phái thêm hai đội ám vệ đi theo tôi.

Thác Bạt Tĩnh đưa tôi đi thả đèn trên sông.

Tôi nhắm mắt lại xin, mong cho phụ hoàng sống lâu trăm tuổi, mong cho con dân triều tôi an cư lạc nghiệp.

Tôi muốn đẩy đèn trôi ra xa thêm một chút, không ngờ đột nhiên lại có ai đó đẩy tôi từ phía sau lưng.

Rêu bên bờ sông rất trơn, loáng cái tôi đã chìm xuống dưới.

Thác Bạt Tĩnh lập nhảy xuống luôn theo tôi.

Hắn ôm chặt lấy eo tôi, kéo tôi lên trên bề.

Ánh sáng chiếu lên mặt nước, hắt lên gương mặt lạnh lùng của hắn, nhưng giọng hắn lại vô cùng dịu dàng:

“Công chúa đừng sợ, ta không để người gặp chuyện gì đâu.”

Nước sông rất lạnh, lạnh đến nỗi khiến tôi bừng bừng lửa giận.

Tôi tát thẳng vào mặt hắn ta: “Ban nãy ngươi đẩy ta làm gì?”

Hắn ngây người: “Không phải ta đẩy.”

Tôi nhếch môi cười khẩy, logic vô cùng rõ ràng: “Ban nãy trên bờ có mỗi hai chúng ta, không phải ngươi đẩy thì còn ai nữa? Tự biên tự diễn làm anh hùng cứu mỹ nhân à? Thủ đoạn vụng về thật.”

Thác Bạt Tĩnh nghẹn lời: “...”

Tôi quạc hắn: “Bỏ ta ra, bó chặt thế này ta bơi kiểu gì?”

Nói xong, tôi đẩy hắn ta sang một bên, tự bơi về bờ.

Nếu phụ hoàng đứng đây, ắt hẳn sẽ giơ ngón cái khen tư thế bơi tuyệt đẹp chân truyền từ người này.

4.

Khi nhận thức được giả vờ không có tác dụng gì với tôi, Thác Bạt Tĩnh chuyển sang chơi thật lòng.

Hắn sửa sang lại mấy cái cây quá rậm rạp trong sân, tránh để thích khách nấp vào trong đó.

Tất cả góc bàn góc ghế đều được bọc vải mềm, sợ tôi va vào.

Thậm chí hắn ta còn mài hết đám sỏi đá gồ lên trên đường, sợ tôi bị cộm chân.

Hắn ta nói với tôi đầy vẻ quan tâm: “Ta không muốn người bị tổn thương dù chỉ một chút.”

Tôi cười gật đầu với hắn: “Làm tốt lắm.”

Hắn nhếch môi.

Sau đó tôi bổ sung thêm: “Nhưng đây chẳng phải là trách nhiệm của một ám vệ cần phải làm ư?”

Thác Bạt Tĩnh: “...”

Ngày hôm sau.

Hắn ta hái một bó thược dược còn ướt sương sớm đặt bên gối tôi, tôi vừa mở mắt ra là đã nhìn thấy.

Hắn ta đỏ mặt nói: “Hoa tươi tặng mỹ nhân.”

Tôi nhịn hoài nhịn mãi.

Cuối cùng nhịn hết nổi, trợn trắng mắt: “Ai bảo ngươi tiện đâu vặt nấy thế, sống có học tí được không?”

Thác Bạt Tĩnh ngu người.

Thác Bạt Tĩnh choáng váng.

Thác Bạt Tĩnh vặn vẹo bò ra cửa.

Ngày thứ ba.

Hắn ta mất mát nhưng vẫn nghiêm túc bận rộn nguyên buổi sáng trong căn bếp nhỏ.

Bởi vì hắn ta nghe nói tôi thích ăn bánh hạt dẻ thủy tinh, vì vậy muốn tự tay làm cho tôi ăn.

Cuối cùng hắn ta suýt làm nổ phòng bếp, bưng một đống hình thù hỗn độn bế đến trước mặt tôi.

Sau đó mở to đôi mắt lấp lánh tràn ngập chờ mong nhìn tôi: “Nếm thử xem.”

Tôi nhìn đôi tay bị bỏng đỏ của hắn ta, rồi nhìn cái đống vẫn còn nóng đang bốc khói trước mặt.

Sau khi xây dựng tâm lý vững vàng, tôi cắn thử một miệng, khó khăn nuốt xuống.

Hắn ta chớp chớp mắt: “Sao nào, có ngon không?”

Nhìn dáng vẻ hắn ta, đúng kiểu “Người ta làm rất tốn công, rất vất vả, dù không ăn được cũng phải trái lòng khen nó ngon, nếu không người ta chếc mất”.

Tôi giơ ngón cái lên: “Người anh em, muốn giếc ta thì cứ nói thẳng.”

Thác Bạt Tĩnh có vẻ không tin.

Hắn ta cắn nguyên một miếng to, mãi vẫn không nuốt xuống nổi.

Thác Bạt Tĩnh: “Ọe.”