Cuộc Đời Tự Do

Chương 3



5.

Sau quả đấy, Thác Bạt Tĩnh muốn trầm cảm.

Hắn ta cảm thấy có lẽ cả đời này cũng không thể theo đuổi được ai.

Hắn suy sụp tinh thần, hắn hết cách, hắn bùng nổ.

Hắn điên cuồng luyện võ, múa kiếm vù vù xoẹt xoẹt.

Lúc tôi tới ngó hắn, hắn ta đang vén áo lau mồ hôi, để lộ cơ bụng xinh đẹp.

Thậm chí còn đẹp hơn cả ở quán kỹ nam phụ hoàng từng đưa ta đi.

Tôi hỏi hắn ta: “Kiếm của ngươi đẹp ghê, ta sờ được không?”

Hắn ta gật đầu.

Sau đó, tôi sờ cơ bụng hắn, vừa sờ vừa thở dài:

“Cứ như này từ sớm có phải bớt đi cả đống chuyện rồi không?”

Phụ hoàng từng nói, tình cảm đàn ông có thể giả nhưng cơ bụng không thể giả được.

Thác Bạt Tĩnh đỏ mặt cứng đờ tại chỗ.

Tôi hỏi hắn ta tại sao lại muốn lấy lòng tôi.

Hắn nói chính hắn cũng chẳng biết tại sao, chỉ tự nhiên muốn tôi tin hắn, thích hắn vậy thôi.

Tôi hỏi lại: “Nếu ta thích ngươi, ngươi vẫn lấy trộm bản đồ phòng thủ đúng không?”

Hắn ta mím môi không đáp.

Tôi biết, hắn vẫn sẽ làm vậy.

Bởi vì tác giả đã đặt giả thiết cho hắn là thế, rõ ràng hắn ta có thể tập trung chỉ chú tâm vào sự nghiệp mà thôi, nhưng vẫn cứ dây dưa vừa sự nghiệp, vừa ngược tôi.

Vì tôi là nữ chính truyện ngược.

Đàn ông yêu tôi đến chếc đi sống lại, nhưng khi nhắc đến lợi ích của bản thân, chắc chắn sẽ vứt bỏ tôi.

Nếu tôi vẫn còn là cô công chúa nhỏ sống dưới bóng ma của người cha nghiêm khắc, có lẽ tôi sẽ cảm động vì hắn tốt với tôi.

Bởi chưa từng có ai tốt với tôi cả.

Thế nhưng bây giờ, phụ hoàng đã cho tôi tất cả tình yêu và những điều tốt đẹp trên thế giới này.

Người từng nói, tình yêu quý giá nhất chính là tình yêu đặt tôi trên tất cả mọi điều.

Còn thứ tình yêu mà cần phải cân nhắc thiệt hơn thì đ đáng một đồng.

Thác Bạt Tĩnh đi mất rồi.

Lúc đi còn tiện tay chôm luôn bản đồ phòng thủ.

Sau đó Bắc Quốc nhanh chóng kéo quân sang.

Bọn chúng tuyên bố, chỉ trong ba ngày, chắc chắn sẽ hạ được ba tòa thành bên phía nước tôi.

Nhưng chẳng được bao lâu đã bị phụ hoàng đánh sợ khiếp vía.

Cuối cùng, bên chúng phải cống cho nước tôi ba tòa thành, cộng thêm lượng đồ triều cống mỗi năm tăng lên gấp bội.

Vì sao ư, vì cái bản đồ kia là giả, trên đó toàn bẫy rập mà thôi.

Có thể thấy sứ thần Bắc Quốc không muốn nhắc đến việc này lắm, nhưng cuối cùng vẫn rón rén lên tiếng: “Thái tử chúng thần muốn hỏi, liệu công chúa có khoan dung, bằng lòng đến Bắc Quốc hòa thân không?”

Phụ hoàng lật bàn, cười hiền hậu: “Nói cho hắn biết, mơ mộng ít thôi. Gái Giang, Chiết, Thượng, tuyệt không lấy chồng xa.”

*Cách gọi tắt của Giang Tô, Chiết Giang, Thượng Hải.

Vẻ mặt sứ thần đần thối ra, lui xuống dưới.

Trong tiệc mừng công, tôi và phụ hoàng nâng ly rượu nho do Bắc Quốc tiến cống tới, chúc mừng nhau.

Người chớp mắt với tôi: “Chúc mừng công chúa nhỏ của trẫm, trận đầu thắng lợi rực rỡ.”

Tôi cười thẹn thùng: “Đều nhờ phụ hoàng bảo ban cẩn thận.”

Trận đầu mà người nói ý chỉ người đàn ông đầu tiên.

Nhanh thôi, tên thứ hai xuất hiện…

Trong buổi tiệc mừng xuân.

Tôi ngồi trên đài cao, cái khăn nhỏ treo bên hông bị gió cuốn đi.

Đột nhiên có một người con trai cao lớn, gương mặt tuấn mỹ cầm khăn đến trả cho tôi.

Đầu đội mũ cài hoa, mắt hoa đào dài hẹp, nụ cười ấm áp như gió xuân.

“Trạng nguyên mới được phong, Bùi Quan, hân hạnh được ra mắt công chúa điện hạ.”

6.

Bùi Quan, học tập gian khổ mười năm, đến một ngày đỗ đạt.

Mẹ già đau yếu, gia cảnh bần hàn, áo quần tằn tiện.

Phụ hoàng tổng kết lại: “Tên này là chai trà xanh nguyên chất một lòng muốn chui chạn.”

Bùi Quan tấn công rất mãnh liệt.

Kiểu quái gì tôi cũng “ngẫu nhiên gặp được” hắn ta ở khắp mọi nơi.

Từ trên cầu, giữa bụi hoa, đến ven hồ.

Tên này lúc nào cũng trong trạng thái ngâm thơ hát văn, sau đó giả vờ giật mình nhìn thấy tôi, đôi mắt đào hoa rực sáng, chậm rãi hành lễ.

“Thỉnh an công chúa.”

Hắn ta sẽ nhìn chăm chú theo bóng tôi rời đi, tình yêu nồng nàn giấu trong đôi mắt.

Sau khi tạo cảm giác cho tôi quen với sự tồn tại của hắn, hắn ta bắt đầu giở trò khác.

Thường xuyên sơ sảy làm rơi bức tranh từ trong tay áo xuống, bên trong vẽ hình tôi đây.

Hắn ta sẽ đỏ mặt, rồi vội vàng cất bức tranh đi, thẹn thùng nói: “Tại hạ vẽ dở, để công chúa cười chê rồi.”

Tôi trả lời cực kỳ chân thành: “Nếu đã dở thì sau này đừng vẽ nữa.”

Hắn đơ luôn.

Tôi định bỏ đi, hắn ta vội giữ tôi lại, đôi mắt long lanh rơm rớm nước mắt:

“Có phải công chúa ghét thần không?”

Tôi hỏi lại: “Chẳng lẽ ngươi thích ta ư?”

Hai tai hắn đỏ lên, không phủ nhận.

Tôi hỏi tiếp: “Ngươi có biết ta thích cái gì không? Ngươi hiểu ta ư? Biết ta thích ngày nắng hay ngày mưa? Biết ta thích rau thơm hay rau mùi? Biết ta thích đàn ông hay phụ nữ không? Rồi có biết lý tưởng và khát vọng của ta là gì không?”

Hắn ta nghẹn lời.

Tôi cười khẩy: “Chẳng biết cái gì mà cũng dám mở mồm nói thích ta, cái thích của ngươi rẻ mạt thật đấy.”

Tôi phất áo bỏ đi, còn Bùi Quan ăn đòn hiểm đứng như trời trồng tại chỗ.

Nhìn có vẻ sắp sụp đổ.

Nhưng tên này không mong manh dễ vỡ đến vậy.

Khoảng ba ngày sau, tôi lại vô tình gặp hắn trong Vong Tiên Đình.

Lần này, hắn ôm theo một cái giỏ tre, cười dịu dàng với tôi: “Thỉnh an công chúa.”

Tôi gật đầu, chuẩn bị bỏ đi.

Đột nhiên hắn ta lại lên tiếng: “Công chúa thích ngày nắng mùa đông, thích ngày mưa hè. Người ăn cả rau mùi lẫn rau thơm, nhưng thích mùi hơn. Công chúa thích đàn ông, nhất là đàn ông có cơ bụng. Công chúa muốn trời yên biển lặng, muốn tạo phúc cho muôn dân trăm họ.”

Tôi nhìn thẳng vào mắt hắn.

Hắn ta mở cái giỏ trong lòng ra, bên trong có cái đầu cún lông xù.

Bùi Quan cười tủm tỉm: “Công chúa thích những thứ bông xù, thích nhất là chó con.”

Tên này nhớ kỹ mấy câu linh tinh tôi bịa ra hôm đấy, tìm được đáp án chính xác, thậm chí còn chủ động ôn thêm phần không có trong ghi chép.

Tôi bế chú cún nhỏ lên, thích thú không nỡ buông tay.

Hắn ta đứng cạnh nhìn tôi, ánh mắt nóng bỏng như muốn hòa tan băng giá.

“Tại hạ thật lòng thích công chúa, chỉ muốn khiến công chúa vui thôi.”

Tôi ngẩng đầu lên nhìn hắn ta, gương mặt tôi ánh lên trong mắt hắn, hắn vội cụp mắt mong ngóng nghe tôi đáp lại.

Có ngờ đâu tôi mở miệng là chặn họng hắn luôn:

“Vậy ngươi cũng tốt với biểu muội đã qua đời như thế à?”

Hắn ta ngẩn người.

Bùi Quan từng có một biểu muội thanh mai trúc mã ở quê nhà. Hai người họ có tình cảm sâu đậm, thậm chí còn bàn chuyện cưới hỏi rồi nữa cơ.

Biểu muội dệt vải nuôi hắn đi thi, hắn ta hứa ngày đề tên bảng vàng sẽ mang mười dặm hồng trang đến cưới nàng ta vào cửa.

Chỉ tiếc rằng người biểu muội kia đã nhiệm bệnh ra đi trong một ngày trời đông giá rét.

Từ đó, nàng ta là ánh trăng sáng mãi mãi đọng lại trong lòng Bùi Quan.

Bùi Quan không hề thích tôi, cái hắn thích là gương mặt của tôi.

Vì trông tôi giống với cô biểu muội kia phải đến bảy, tám phần.

Bùi Quan hốt hoảng giải thích: “Thần thừa nhận là công chúa khiến thần nhớ tới biểu muội, nhưng nàng ấy đã qua đời. Giờ phút này, thần chỉ muốn quý trọng người trước mắt. Thần thật lòng thích công chúa, không phải vì bất cứ lý do nào khác.”

Tôi buông tay: “Vậy thì ngươi càng tồi tệ. Nàng ấy xương cốt còn chưa lạnh, ngươi đã đi thích người khác. Đi xem kịch đổi mặt cũng không nhanh bằng người đổi lòng đổi dạ đâu.”

Phụ hoàng nói, cái trò thế thân là một trong mấy cái trò tởm nhất.

Bởi vì tên đàn ông này đồng thời bôi bẩn cả hai mối tình, khiến hai người phụ nữ cảm thấy ghê tởm.

Bùi Quan á khẩu không thốt nên lời, khóe mắt lại đỏ lên.

Tôi nhìn chằm chằm hắn ta.

Bùi Quan mím môi, giọng run run: “Công chúa còn gì muốn mắng nữa không?”

“Thật ra thì hết rồi.” Tôi đáp: “Ta chỉ muốn đợi xem ngươi khóc thôi. Phụ hoàng nói, cảnh đẹp nhất trên đời sao bằng giọt nước mắt đàn ông, ta muốn xem thử chút coi sao.”

Bùi Quan bĩu môi, tức phát khóc