9.
Cố Chiêu thích kiểu cô vợ nhỏ ngoan ngoãn.
Ngày nào tôi cũng trang điểm nhạt, ngày nào cũng uống sữa xong rồi nấc, ngày nào cũng nhìn đầu thỏ kho tàu rồi khóc:
“Sao lại ăn thỏ nhỏ chứ…”
Cố Chiêu vừa đi, tôi đã chỉ vào đầu nó nói với tỳ nữ: “Nhét vào miệng ta.”
Cố Chiêu đưa tôi đi chơi thuyền du hồ.
Tôi mặc nguyên bộ váy trắng thuần khiết hát cho hắn ta nghe: “Ta như con cá nhỏ, bơi trong hồ của huynh, chỉ mong đợi một ngày, ánh trăng sáng chiếu soi ~~”
Trong đôi mắt sắc bén của hắn có thêm mấy phần âm u, cầm áo choàng lên bao chặt tôi lại.
Lại còn bá đạo nói: “Bản hẩu không cho phép người khác nhìn thấy da thịt nàng.”
Tôi chửi thầm trong lòng: “Trời hơn ba mươi độ mi bọc bà như cái bánh chưng, muốn bà đây nóng chếc tiện kế thừa ngôi vua à?”
Nước mắt của tôi nói đến là đến, quay mông không thèm để ý đến hắn ta nữa.
Hắn ta hoang mang: “Lý Nhi, sao nàng lại khóc?”
Tôi thút thích tủi thân: “Huynh vẫn chưa yêu ta đủ.”
Hắn chẳng hiểu gì cả: “Sao nàng nói vậy?”
Tôi khụt khịt đáp lời: “Nếu huynh yêu ta, huynh sẽ để ý đến cảm xúc của ta, tôn trọng ý kiến của ta, chứ không phải coi ta như vật sở hữu, muốn sắp đặt mọi thứ trong đời ta cả.”
Hắn ta nhíu mày, nắm lấy vài tôi: “Nhưng nàng là của ta, mỗi tấc da tấc thịt, từng cọng tóc chân tơ đều thuộc về Cố Chiêu ta đây.”
“Ta thuộc về chính bản thân ta, chứ không phải của ai cả.”
Tôi nhìn vào mắt hắn, nói: “Đây không phải là tình yêu, mà là chiếm hữu.”
“Nếu huynh yêu ta, vậy huynh phải hiểu rằng ta là chính ta, là nét độc đáo mà không gì sánh được. Huynh không nên can thiệp vào sự tự do của ta. Chỉ khi huynh nâng niu ta, ta mới càng yêu huynh nhiều thêm.”
Lông mày Cố Chiêu giãn ra: “Như vậy thì nàng sẽ yêu ta hơn ư?”
Tôi dịu dàng nhìn hắn: “Ừ.”
Thức tỉnh đi thằng điên!
Có phải thấy đầu ngứa ngứa, óc sắp mọc ra rồi không?
Cố Chiêu đột nhiên ôm eo tôi ngả về phía trước.
Tôi sửng sốt: “Gì vậy người anh em?”
Cố Chiêu cụp mắt, lòng bàn tay hắn ta nóng bỏng eo tôi: “Sao nữ nhân phiền cmn phức vậy. Ông đây chơi nàng, nàng có yêu ta nhiều hay ít quan trọng gì đâu? Nếu tim nàng ở trên người kẻ khác, vậy ta móc ra thái lát ăn luôn là xong, như vậy thì cả nàng và con tim nàng đều hòa làm một với ta rồi còn gì.”
Nói xong, hắn ta cúi đầu định hôn.
Tôi tát văng mặt hắn: “Lượn đi!”
10.
Con hàng này ăn tát xong càng hăng máu hơn.
Hắn ta càng quyết tâm chinh phục tôi.
Tôi đến Tư Nông Cục làm việc, hắn ta mua chuộc đồng nghiệp của tôi làm tai mắt.
Chỉ cần nói chuyện với người khác phái thêm đôi câu, người này sẽ bị cảnh cáo.
Khiến tôi bị đồng nghiệp cô lập.
Bởi vậy khi thấy Bùi Quan tới báo cáo công việc, tôi vui lắm.
Vui tới nỗi vừa nghe hắn ta nói, vừa cười tủm tỉm.
Bùi Quan cảm thấy sởn tóc gáy: “Công chúa có việc gì ư?”
Tôi cười hiền như nước: “Không có việc gì cả, ta thích nghe ngươi nói chuyện thôi.”
Từ đó trở đi, Bùi Quan không xuất hiện nữa.
Nghe nói hắn ta ngã sml trong lúc đi bón phân.
Về sau còn bị cướp trên đường về nhà, ăn đòn khá nặng.
Thậm chí còn bị trầm uất.
Tôi nghe mà thổn thức không thôi.
Đúng là dây thừng đứt chỗ mỏng, vận xui tìm người đen.
Giây tiếp theo, Cố Chiêu xuất hiện ngay trước mặt tôi.
Không đợi tôi lên tiếng, hắn ta đã xốc ngược tôi lên vai, bắt tôi về hầu phủ làm tù binh.
Nói thật thì quá trình này rất mạnh bạo, rất kích thích.
Thế nhưng vai hắn ta cộm vào dạ dày tôi, khiến tôi cảm thấy hơi buồn nôn.
Tôi nhịn tới nỗi hai mắt đỏ hoe, nước mắt rơm rớm.
Hắn ta ném tôi lên giường, nhìn dáng vẻ đáng thương của tôi.
“Lý Nhi, nghe nói nàng thích nghe người đàn ông khác nói chuyện, hử?”
Tôi cắn môi, lắc đầu.
Hắn ta cúi người xuống, hai tay chống quanh người tôi, dí sát mặt vào, giọng đầy nguy hiểm:
“Vậy là không ngoan đâu nhé.”
“Nàng chỉ được cười với ta, vì ta mà khóc. Trong thế giới của nàng chỉ được phép có một mình ta thôi.”
“Từ hôm nay trở đi, ta sẽ trói nàng vào bên cạnh, khiến nàng cả ngày lẫn đêm chỉ nhìn thấy mặt ta, nghe thấy tiếng ta, nàng có chịu không?”
Tôi nhìn mặt hắn, nhịn đủ đường.
Cuối cùng nhịn không nổi nữa: “Ọe…”
......
Cố Chiêu trói tôi vào giường thật.
Thủ vệ trong phủ Trấn Nam Hầu đông đúc, ám vệ của tôi chỉ có hai người trốn vào được, còn chẳng gom đủ một bàn mạt chược.
Hai người họ bay từ trên xà nhà xuống: “Công chúa, trốn vào xe chở phần đi, chúng thần đưa người ra ngoài!”
Tôi: “Thôi lượn ra chỗ khác.”
Ám vệ ngoan ngoãn lui về: “Dạ.”
Đi thì tất nhiên là không thể đi, tôi phải tiếp tục cầm chân Cố Chiêu.
Vì đánh yểm trợ cho phụ hoàng, tôi đã hy sinh quá nhiều.
Ngày nào Cố Chiêu cũng ngồi thưởng thức đám đạo cụ trước mặt tôi, cái gì mà roi mây, dầu sáp rồi lụa đỏ gì gì đó.
Chẳng hiểu hắn ta học cái quái gì trong ba năm ngoài biên quan nữa.
Hắn ta nâng cằm tôi, bóp miệng tôi loe ra.
“Nói đi, nói nàng thích bản hầu.”
Mồm tôi vẫn bị hắn bóp: “Ta thích… cả họ nhà huynh.”
Hắn ta có vẻ cảm động: “Không cần phải đến mức đấy đâu.”
Tôi cố gắng hết sức thuận theo hắn ta: “Giờ ta đã ở bên huynh rồi, cũng chẳng muốn trốn. Hai chúng ta là thanh mai trúc mã với nhau, vị trí của huynh trong lòng ta đâu giống những kẻ khác chứ.”
Hắn ta buông tay ra, tôi nói tiếp: “Ta chỉ là một cô gái yếu ớt mềm mại, sống phụ thuộc vào đàn ông cao to mạnh mẽ. Trên thế gian này, làm gì có ai có quyền có tiền đẹp trai lại tâm lý như huynh, ta không dựa vào huynh thì dựa vào ai chứ?”
Trên mặt hắn xuất hiện thêm vài phần thích ý.
“Vì vậy nên ta sẽ ngoan mà.” Tôi nặn ra nụ cười dịu dàng: “Ngoan ngoãn làm ngoan xinh yêu trong lòng huynh, chỉ thương một mình huynh thôi, lúc nào cũng ở cạnh, không đi đâu cả.”
Cố Chiêu cúi đầu, hôn lên trán tôi.
Tôi nghiến răng kèn kẹt.
Hắn ta nắm lấy cổ tôi, hơi siết nhẹ: “Những lời nàng nói tốt nhất nên là thật. Nếu không, ta sẽ cho nàng biết thế nào là muốn sống không được, muốn chết chẳng xong.”
Bố thằng điên.
Tôi cười giả lả thảo mai với hắn: “Thích huynh nhất, muốn làm bé mèo méo meo của huynh ~”
Tay Cố Chiêu mềm nhũn, hai tai đỏ bừng.
“Nên huynh đừng trói ta nữa nhé.” Tôi khẽ nói: “Ta không muốn nhịn tiêu nhịn tiểu.”
Cố Chiêu bị tôi thuyết phục.
Hắn ta không trói tôi lại nữa, cho phép tôi hoạt động trong hầu phủ, nhưng phái thêm hai người đến theo dõi.
Vì vậy, ngày nào tôi cũng tập thể hình trong phủ.
Sáng tối hai tầm ra sân chạy bộ, sức khỏe tiến bộ trông thấy.
Cố Chiêu nhìn thấy tôi chẳng khác gì Poodle thấy dép lê.
Hắn ta dí sát rạt, tôi dùng đầu ngón tay đẩy ngực hắn ta, thẹn thùng cúi đầu: “Vội gì chứ, chuyện này tất nhiên phải để đến đêm tân hôn rồi, tình yêu của chúng ta là tình yêu thuần khiết mà.”
Cố Chiêu tỏ vẻ hiểu, nhưng khó mà nhịn được.
Đàn ông mà, ai chẳng vậy.
Hắn ta nín nhịn: “Nữ nhân, sớm muộn gì ta cũng ăn sạch nàng.”
Ăn ăn ăn ăn, cái gì cũng tống vào mồm, chẳng chóng thì chầy ngỏm sớm thôi