Cuộc Hôn Nhân Dài Lâu

Chương 66: Vết thương không muốn đối mặt




Lê Diệp nắm cái cốc, “Mình ở nước ngoài.”
Quan Khanh Khanh nắm tay cô, hai năm trước cô đột nhiên mất tích, cho dù không nói nguyên nhân thì cũng biết là đã xảy ra chuyện không tốt, thế nên không dám hỏi nhiều mà chỉ nói, “Về là tốt rồi, sau này chúng mình cùng làm việc…”
Lê Diệp gật đầu. Doãn Chính Đạc đã sắp xếp chỗ này, dù cô không thích dựa vào quan hệ của anh, nhưng lại không có sự lựa chọn khác. Có thể ra ngoài làm việc, dẫu sao vẫn tốt hơn là ngây ngẩn ở nơi đó.
Cũng may công việc không xa lạ gì, lúc đi học cô đã có thể làm rồi, chẳng mấy chốc trình độ tăng lên.
Quan Khanh Khanh là nòng cốt của tổ chuyên mục, ngoài làm dẫn chương trình ra, cô còn tham gia chọn đề tài, những khi có tin tức giá trị, cô có thể cùng phóng viên tới hiện trường. Thành tích như vậy thật sự khiến người khác hâm mộ, Lê Diệp cảm thấy vui thay cho bạn. Mơ ước của cả hai hồi trước, giờ cô ấy đã đạt được, thế nên chính cô cũng cảm thấy vui.
Giữa trưa, Quan Khanh Khanh đưa nhân viên ra ngoài lấy tin, Lê Diệp không quen đồng nghiệp trong tổ, họ lại không có ý muốn đến làm quen với cô…Vốn là những người tự lực tiến từng bước, chẳng ai thích người không làm mà được hưởng nhờ có quan hệ.
Lê Diệp đơn độc cũng thành quen, văn phòng không có chướng ngại vật, cô ngồi xe lăn nhưng ra vào vẫn rất thoải mái.
Trong phòng ăn, Lê Diệp lấy một suất cơm đơn giản, tìm một góc ngồi ăn. Cô vừa tới, còn rất nhiều tài liệu phải xem.
Vừa mang theo tài liệu vừa ngồi xe lăn xuất hiện ở nhà ăn, cô là người đầu tiên. Mọi người đi ngang qua đều phải liếc mắt ngó một cái, còn trẻ như vậy mà…, ai cũng tỏ vẻ thương tiếc, nhưng nhiều hơn là suy đoán lung tung.
Cách đó không xa, mấy người phụ nữ tiến vào cùng nhau, “Nhìn thấy chưa, bộ quần áo kia có bày ở gian hàng hiệu bên trung tâm thương mại đối diện đấy, phải đến bốn vạn cơ.”
“Thế đã là gì, cái nhẫn kim cương to cỡ kia chắc cũng phải hơn trăm vạn. Không biết lai lịch thế nào mà kinh thật đấy, được vào thẳng chuyên mục thời sự tám giờ, ghê thật.”
“Biết đâu lại là người nhà của vị lãnh đạo nào đấy, chắc không phải bồ nhí đâu, ai lại đi vớ lấy một đứa ngồi xe lăn chứ.”
“Có khi là làm bồ nhí rồi mới bị ngồi xe lăn…”
Cả đám cười phá lên.
Đối với sự đánh giá khác thường của mọi người, Lê Diệp đã quen rồi, sau lưng có người ăn ốc nói mò, cô cũng không ngại. Doãn Chính Đạc cho cô đến đây, thật ra không tính là hành hạ. Chuyên mục trọng tâm, bao nhiêu người tranh nhau vỡ đầu còn không vào được, thế nên tìm được việc mình thích làm thì hoàn cảnh xung quan có thế nào cũng không đáng lo.
Vừa ăn cơm vừa xem tài liệu, chợt có một đám người đi bên cạnh cô. Cô ngẩng đầu, chỉ thấy một cô gái trẻ đang tỏ vẻ khó chịu, “Cô không nhìn thấy sao? Trên bàn này viết là có người đặt trước rồi.”
Lê Diệp cúi đầu nhìn. Trên bàn có một bảng nhựa nhỏ, nhưng phía có chữ viết nghiêng về một bên bàn, cô nhướng lên thì mới nhìn thấy chữ đã đặt trước.
“Xin lỗi.” Lê Diệp cũng đã ăn xong, thu dọn tài liệu rồi chuẩn bị đi.
“Này! Mang đồ ăn đi!” Người kia không chút khách sáo.
Lê Diệp cũng không tức giận, cầm bát đũa lên, lại rút khăn giấy lau mặt bàn.
Thấy cô vừa bê đĩa vừa lăn xe rời đi, những người khác nhỏ giọng nói, “Tiểu Đan à, việc gì phải làm thế, chúng ta ngồi ở bàn bên cạnh cũng được mà.”
“Không hiểu đài mình nghĩ gì nữa, người như thế mà cũng nhận được, ảnh hưởng đến hình tượng lắm chứ, ai không biết còn tưởng chúng ta mở chuyên mục cho người khuyết tật.”
“Em nhỏ miệng thôi, nghe nói cô ta có hậu thuẫn đấy.”
“Vừa nhìn đã thấy khó chịu, không có bản lĩnh mà lại chạy đến đây cướp bát cơm của người khác.”
“Thôi thôi, mau ăn cơm đi.”
Một buổi chiều nhanh chóng trôi qua, thu âm, đọc tài liệu, vô cùng bận rộn.
Tan ca, Quan Khanh Khanh định hẹn cô ra ngoài ăn cơm, nhưng Doãn Chính Đạc lại gọi điện đến, nói đang chờ cô ở phía dưới.
Lê Diệp vốn không muốn để ý đến anh, nhưng Doãn Chính Đạc lại gọi điện đến chỗ chủ nhiệm, khiến lãnh đạo đích thân tiễn cô xuống bãi đỗ xe.
Lê Diệp không nói gì nữa, đành lên xe. Doãn Chính Đạc nói với chủ nhiệm vài câu, đối phương gật đầu cúi người, thái độ đó, không nói cũng hiểu.
Chở cô rời khỏi đài truyền hình, trên đường về nhà, nhìn cô một cái, anh hỏi, “Thế nào? Ngày đầu tiên đi làm, ngoại trừ bị người khác nói này nói nọ ra, còn phát sinh chuyện gì không?”
Lê Diệp chẳng để tâm, ngoảnh mặt nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Tôi cho cô đi làm rồi, để cảm ơn, có phải cô nên làm gì đó hay không?” Anh liếc cô một cái.
Sắc mặt Lê Diệp hơi thay đổi, lời anh nói chung quy vẫn khiến cô nghĩ đến một phương diện không tốt cho lắm. Anh nhìn thấy phản ứng của cô, khóe miệng cong lên, “Đừng nghĩ mình được vạn người mê, Lê Diệp.”
Khóe miệng cô nhếch lên, không nói ra được thành lời. Anh không phải là người dễ ứng phó, tưởng rằng anh có lòng tốt thì chính là sự ngu xuẩn lớn nhất.
Quả nhiên, anh không lái xe về nhà, mà đưa cô đến một phòng khám.
Bế cô từ trên xe xuống, lại đẩy cô vào trong. Phòng khám này là của tư nhân, do có hẹn trước nên bên trong không có ai, thoạt nhìn thì vô cùng rộng rãi.
Y tá dẫn họ vào văn phòng. Tuy là phòng khám nhưng lại chẳng ngửi thấy mùi thuốc khử trùng, cũng không thấy dụng cụ tiêm chọc gì cả.
Vào phòng, một người phụ nữ mặc đồ công sở đi tới, nụ cười ôn hòa, “Chào anh, tôi họ Trần, cứ gọi tôi là bác sĩ Trần được rồi.”
Doãn Chính Đạc gật đầu, ngồi xuống ghế salon chứ không đáp lời. Lê Diệp cũng không hiểu ra làm sao nữa.
Bác sĩ Trần rót hai tách cà phê, ngồi xuống, nhìn Lê Diệp, “Cà phê được chứ?”
Lê Diệp nhìn chị chằm chằm, lại nhìn biển tên trước ngực đối phương – Cố vấn tâm lý.
Cô nắm chặt tay, Doãn Chính Đạc lại đi đưa cô đến gặp bác sĩ tâm lý.
Thấy cô có vẻ bài xích, bác sĩ Trần không thể làm gì khác hơn là xoa dịu cô, “Thật ra mỗi người chúng ta đều có một chút vấn đề tâm lý, chỉ cần không ảnh hưởng đến cuộc sống bình thường. Thông thường thì không có gì quan trọng cả, có điều, chúng ta cũng nên nhìn kỹ mấy vấn đề đó.”
Lê Diệp bấm mạnh móng tay, cô có chút lo âu.
“Có ngại nói một chút về hoàn cảnh của cô với tôi không?” Bác sĩ cười, nhìn cô, “Không phải căng thẳng, chỉ là nói chuyện phiếm thông thường thôi.”
Lê Diệp không mở miệng, cô đưa tay đặt trên xe lăn, động tác như thể muốn quay lại.
Doãn Chính Đạc đưa tay đè cô lại, âm thầm dùng sức, không cho cô tránh né.
Cô đã không muốn phối hợp, nói gì đi nữa cũng là phí lời, không bằng cứ thẳng toẹt luôn. Doãn Chính Đạc đưa mắt nhìn bác sĩ một cái, bác sĩ liền gật đầu rồi hỏi, “Cô Diệp, có thể nói xem chân cô tại sao lại bị thương được không?”
Lê Diệp tỏ vẻ mặt tức giận, cô không muốn nói, lại càng không muốn người khác dò xét tâm tính mình.
“Lúc ở bệnh viện đã làm một vài kiểm tra, tôi cũng đã nói chuyện điện thoại với bác sĩ của cô rồi, ông ấy nói dựa vào tình hình hồi phục của cô thì có thể đứng dậy được.”
Bàn tay nắm tại bánh xe của Lê Diệp âm thầm dùng sức, nhưng cô không chống lại được sức lực của Doãn Chính Đạc.
“Tai nạn đã qua rồi, ảnh hưởng đến cuộc sống, có thể thử giảm thiểu đến mức nhỏ nhất…”
Đột nhiên Lê Diệp run lẩy bẩy, hô hấp cũng trở nên nặng nề.
Thấy sắc mặt cô thay đổi đột ngột, Doãn Chính Đạc định đứng dậy, nhưng rồi lại nhẫn nại ngồi yên.
“Tôi đã gặp rất nhiều người vì bị tai nạn mà phải đến đây, họ gần như là đã gặp tử thần rồi, sau một thời gian dài vẫn không thoát ra khỏi nỗi sợ hãi. Nhưng chỉ cần có lòng tin, đa số họ đều có thể quên đi quãng hồi ức đó, bắt đầu cuộc sống mới. Cô Lê…”
Tay chân Lê Diệp cứng ngắc, cô hết nhìn đông lại nhìn tây, như thể đang tìm một lối thoát vậy.
“Có thể kể lại tình huống khi đó không? Có nhiều sự áp lực khi nói ra sẽ thấy thoải mái hơn rất nhiều.”
Doãn Chính Đạc nhìn chăm chú phản ứng của Lê Diệp. Cô không muốn anh nhìn thấu, nhưng trốn tránh không phải là cách tốt, cô không chịu nói thì cần ép cô nói ra.
Lê Diệp không ngừng đẩy xe lăn, nhưng vẫn bị Doãn Chính Đạc tóm lấy. Cô bất động, lời bác sĩ nói khiến cô cảm thấy vô cùng căng thẳng, lo âu, tinh thần căng cứng, như thể lúc nào cũng đứt được.
“Hôm đó, cô ra ngoài làm gì? Thời tiết thế nào, ở đâu, đi xe gì?”
Lê Diệp che tai lại, cự tuyệt nghe những lời ép hỏi của bác sĩ.
Thấy mồ hôi đổ đầy trên trán cô, Doãn Chính Đạc nhíu mày, nắm tay cũng siết chặt lại.
“Còn có người ở cạnh cô sao? Hay là hôm đó cô ra ngoài một mình?”
Lê Diệp thở dốc, vừa nghẹn ngào cô vừa cúi đầu xuống, như thể một con đà điểu muốn vùi đầu vào cát.
“Tại sao lại không muốn nhớ đến sự việc đó, chỉ đơn giản là sợ hãi, hay là trong lòng còn có tâm tình khác? Tiếc nuối? Áy náy?”
Lời bác sĩ nói đâm thủng tuyến phòng bị của Lê Diệp. Đột nhiên cô thét lên, hai tay vung loạn lên như muốn xua tan những luồng lạnh lẽo vây quanh mình.
Thấy cô như vậy, Doãn Chính Đạc cũng không cố nữa, đứng dậy ôm lấy cô, “Thôi, không muốn nói thì đừng nói nữa, về nhà.”
Lê Diệp biết tất cả đều là sự chuẩn bị của anh, trong lòng vô cùng hận anh, liền đưa tay hung hăng cào anh mấy cái. Trên cổ hiện ra vài vệt máu, Doãn Chính Đạc nhíu mày, giữ chặt cô lại, dùng lồng ngực rắn chắc để khống chế sự run rẩy của cô.
Một lúc lâu sau, cô bình tĩnh lại nhưng vẫn còn nước mắt, đã không còn phải khống chế nữa, nhưng vẫn nức nở nghẹn ngào.
Có chút hối hận, Doãn Chính Đạc bế cô lên xe. Dọc đường về nhà, cô vẫn khóc, cô gái lúc nào cũng không chịu cúi đầu trước anh thì giờ lại như quên mất sự tồn tại của anh, đắm chìm trong nỗi bi thương.
Trở về nhà, anh đưa cô lên tầng, đặt cô nằm xuống. Cô vẫn khóc, hai mắt sưng đỏ, gương mặt ướt đẫm nước mắt.
Thở dài, anh rút khăn tay ra, lau hết nước mắt cho cô, lại như mất khống chế thật rồi.
Thấy cô như vậy, Doãn Chính Đạc rót cho cô một cốc nước ấm, cô không thèm nhìn, anh cũng ngượng ngập đặt xuống, đưa tay muốn chạm vào cô thì lại sợ chọc giận cô.
Mãi lâu sau, anh mới cau mày, “Đừng khóc nữa, phiền chết mất.”
Lê Diệp nghe không lọt, ôm đầu gối, tiếng khóc dần ngừng lại, cô quay mặt đi, nước mắt thì vẫn lã chã như cũ.
Thấy cô không muốn biểu đạt cảm xúc của mình ra, Doãn Chính Đạc ngồi bên cạnh, chốc lát đứng lên, chốc lát lại ngồi xuống, muốn nói không nên lời, định mắng lại không mắng được.
Đang lúc anh luống cuống tay chân, thím Kim đứng ngoài gõ cửa, “Cô cậu, ăn cơm thôi.”
“Mang vào đây đi.” Anh đặt bàn lên giường, người giúp việc lập tức bưng thức ăn vào.
Anh múc một chút canh, nhìn cô gái ở bên cạnh, “Lại đây ăn cơm.”
Đương nhiên cô không để ý đến. Anh bưng bát đến gần đầu giường, thấy hai mắt cô vẫn ngân ngấn lệ, anh không nhịn được, “Còn định ồn ào đến khi nào?”
Cô không để ý đến anh, Doãn Chính Đạc bỏ bát canh lại, quay đầu bỏ đi. Một lát sau, anh đi từ nhà tắm ra, cầm khăn bông, nâng mặt cô lên lau vài cái.
Thấy hai mắt cô sưng lên, anh tỏ vẻ bực bội, cánh tay lại giam chặt cơ thể gầy gò của cô. Anh ngồi bên, thấp giọng nói, “Thôi được rồi, trông như người điên ấy.”
Cô không giãy giụa, chỉ dựa vào vai anh khóc. Doãn Chính Đạc ôm cô, “Không muốn nói thì thôi, nhưng cô không thể ngồi xe lăn mãi được, phải làm trị liệu phục hồi.”
Lê Diệp dựa vào ngực anh, vẻ mặt hiện sự giận dữ, cô há miệng cắn cánh tay anh.
Rít lên một tiếng, anh hơi bực mình, “Cầm tinh con chó à?”
Lê Diệp vẫn hung hăng cắn anh, nhưng cũng không biết cơn giận dữ đến từ đâu. Doãn Chính Đạc thấy cô như định cắn chết mình liền ấn trán cô, “Sao thế, là tôi làm què chân cô à?”
Không nói lời nào, còn cắn ác hơn.
“Được rồi, xong chưa hả?” Anh ấn trán cô nhưng không dùng mấy lực, đợi cô cắn đã rồi anh mới đẩy cô ra, cầm bát canh, múc một thìa đưa đến trước miệng cô, “Ăn.”
Cô đẩy ra, nhưng anh đã đoán được, liền đưa thìa vào miệng mình, rồi cúi đầu mớm cho cô.
Lê Diệp bất ngờ không chút phòng bị, buộc phải nuốt xuống, nhất thời cảm thấy buồn nôn. Thấy cô như ăn phải ruồi, anh hừ một tiếng, “Nếu cô dám nôn ra, tôi sẽ quẳng cô qua cửa sổ.”
Lê Diệp không còn tâm trạng đấu võ mồm với anh. Vết thương của cô, không phải anh có thể thấy được, cũng không phải anh có thể lý giải được, anh nổi hứng thì sẽ muốn vạch ra xem. Đối với cô mà nói, cô vĩnh viễn không muốn có người chạm vào nó.
Chứng kiến vẻ không hài lòng của cô, anh cũng không gặng hỏi nữa mà chỉ nói, “Mai đừng đến đài truyền hình.”
Cô phẫn nộ nhìn anh, anh lại liếc đôi mắt sưng húp của cô, “Vốn đã xấu, giờ còn xấu hơn.”
Biết hai mắt mình sưng mọng, Lê Diệp che mắt lại, lòng bàn tay hơi ẩm ướt.
Cầm bát đưa cho cô, anh đứng dậy, “Ăn cái này đi.” Nói xong, đi thẳng ra cửa.
Lê Diệp không nhúc nhích, trong mắt tràn đầy tâm sự, có nỗi áy náy của cô, sự sợ hãi, sự tiếc nuối, sự tự trách. Sự việc đó là nỗi tiếc nuối nhất trong lòng cô, là vết thương đau đớn nhất, cô mãi mãi không muốn nhớ lại, nhưng mãi mãi không thể quên được.
Dưới nhà, mở tủ lạnh, Doãn Chính Đạc lấy ra một túi đá.
Vừa rồi thím Kim nhìn thấy Lê Diệp khóc lóc, không nhịn được liền nói với anh, “Cậu này, tính cách cô ấy hướng nội, không thích nói chuyện, cậu phải làm cho cô ấy vui chứ. Con gái đều thích quà, thích hoa, muốn dỗ dành cũng dễ thôi mà.”
Anh tỏ vẻ khinh khỉnh, quay đầu đi lên tầng.
Dỗ phụ nữ ư? Đùa à, đã bao lâu rồi anh không dỗ phụ nữ?
Trở lại phòng ngủ, cô nàng kia quả là coi lời nói của anh như gió thoảng bên tai, đôi đũa vẫn không dịch chuyển.
Anh cầm túi đá đặt thẳng lên hai mắt sưng đỏ của cô, “Tôi cho cô nửa tháng, phải bỏ cái xe lăn đi cho tôi, tôi không muốn trong lễ cưới phải đẩy xe lăn cho cô.”
Lê Diệp không nghe thấy lời cảnh cáo của anh, chỉ nghe thấy chữ lễ cưới, trong lòng cực kỳ bài xích. Cô gần như không hề suy nghĩ mà thốt lên, “Tôi không cần lễ cưới.”
Anh cả giận, nhìn cô chằm chằm, “Cô lặp lại lần nữa xem!”
Lê Diệp lặp lại thật, “Tôi không cần lễ cưới.”
Anh bóp túi đá kèn kẹt, “Cô bảo Doãn Chính Đạc tôi lén lút kết hôn?”
Lê Diệp ngoảnh mặt, đầy vẻ mệt mỏi, “Là chính anh nói, sau ba năm sẽ thả tôi đi, đã như vậy rồi thì cần gì lễ cưới nữa.”
“Mẹ kiếp, cô còn quản tôi cơ đấy!” Anh tức tối quẳng túi đá xuống đệm, “Cứ cho là mai ly hôn thì hôm nay cũng phải làm lễ cưới! Cô sợ người khác biết ư? Đã thế tôi càng muốn cho thiên hạ biết, Lê Diệp cô giờ là bà Doãn rồi!”
Quả thực Lê Diệp không thể nào nói chuyện với anh được, “Tôi chỉ có một yêu cầu, nếu anh không đồng ý thì xác định là trói tôi đưa đến lễ cưới của anh đi.”
Lễ cưới của anh, thoáng chốc đã vẽ rạch ròi ranh giới ra rồi. Doãn Chính Đạc cắn rang, thở mạnh vài hơi, “Đừng tưởng là tôi không dám trói cô…cho cô tí thể diện là cô được đà lên mặt, tôi chưa chơi đùa cô đủ thôi, chơi chán rồi, thì mai ngày kia sẽ giết chết cô!”
Xả hết lời tàn nhẫn, thấy cô không chút thay đổi, anh tức giận hất bàn lên, bát đũa rơi lung tung. Anh chỉ vào cô, “Chờ xem, xem xương cốt cô cứng hay thủ đoạn của tôi mạnh hơn!”
Dứt lời, thím Kim và mấy người giúp việc chạy vào, nhìn thấy khung cảnh hỗn loạn thì càng hoảng sợ hơn, vội vàng dọn dẹp.
Thím Kim tỏ vẻ muốn dạy trẻ mà không dạy nổi, vừa nãy còn chỉ bảo tận tình, vậy mà vẫn thế này đây.
Doãn Chính Đạc nhìn cô nàng kia, vẫn là cái vẻ không quan tâm, lửa giận nhất thời xông thẳng lên đỉnh đầu. Mặc cô sống chết ra sao, anh quay đầu bỏ đi luôn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.