Cuộc Hôn Nhân Mù Quáng

Chương 17:




Editor: Linh Đang
Lấy tình huống của Chung Gia Minh thì tuyệt đối không thể xuất hiện tại khách sạn với ai, nhưng trước mắt anh đích xác ở tầng 21. Khi Thạch Hiểu Tĩnh nhìn thấy Đường Khải Sâm cầm thẻ phòng đứng ở trước cánh cửa, biểu tình trên mặt đã sớm vặn vẹo: “Anh xác định không nhìn lầm?”
Đường Khải Sâm không nói lời nào, chỉ bình tĩnh quẹt thẻ phòng, “Đinh” một tiếng vang nhỏ, cánh cửa kia phối hợp với tiếng vang mở ra.
Dường như Thạch Hiểu Tĩnh không do dự, vọt vào đầu tiên. Vãn Hảo cũng không đoán ra bên trong sẽ là tình huống gì, lại lo lắng sẽ gặp chuyện không may, vì thế cũng nhấc chân chuẩn bị cùng đi vào trong. Không nghĩ tới Đường Khải Sâm duỗi cánh tay ra liền cản cô lại: “Em không thể đi vào.”
“Vì sao?”
Đường Khải Sâm vô cùng bình tĩnh nhìn cô một cái: “Anh ta còn ở cùng một người phụ nữ.”
Sau khi Vãn Hảo trố mắt mới suy nghĩ cẩn thận ý tứ trong lời nói này: “Anh nói, Chung Gia Minh cùng người đến mướn phòng?”
“Cũng có thể là người khác dẫn anh ta đến mở phòng.” Đường Khải Sâm cải chính nói.
Cuối cùng Vãn Hảo không bình tĩnh được, đầu óc ông nổ tung, bộ dạng Chung Gia Minh thực sự tốt, nhưng cũng không đến mức để bất cứ người phụ nữ nào cũng coi trọng muốn lên giường đâu? Huống chi Chung Gia Minh căn bản là ——
“Nhanh đi làm việc của anh, nơi này đã không anh nữa!” Bỗng nhiên Khương Vãn Hảo như biến thành người khác, đẩy Đường Khải Sâm đi vài bước tới bên cạnh, sắc mặt được chiếu rọi trong ánh sáng mờ nhạt của hành lang như có chút trắng bệch mất tự nhiên.
Tâm tình Đường Khải Sâm lần nữa xuống đến điểm đóng băng, giọng nói thấp hơn vài độ: “Khương Vãn Hảo, em đang qua sông đoạn cầu?” D@Đ#L$Q%Đ^^
“Ngày khác sẽ cám ơn anh, chúng tôi phải xử lý việc nhà, anh ở đây sẽ không tiện! Hiểu Tĩnh sẽ rất xấu hổ.”
Cô nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, nhưng tinh tế nghe liền thấy trăm ngàn chỗ hở, đến cười nhạo Đường Khải Sâm cũng lược đi: “Việc nhà? Em cũng là người ngoài, dứt khoát cùng đi.”
Anh bỗng nhiên đảo khách thành chủ, chặn ngang nắm chặt ngón tay cô, khóe miệng mang theo ý cười chưa lui: “Bọn họ xử lý việc nhà, em cảm ơn tôi.”
Vãn Hảo cứng ở nơi đó, biểu tình đông lại từng chút một, sau đó lại dùng lực lắc đầu: “Không được! Tóm lại anh đi mau.”
“Không được tự nhiên.” Đường Khải Sâm nhíu mày mắng một câu. Hai người đang giằng co chưa xong, trong phòng bỗng nhiên truyền đến một tiếng trầm đục thật lớn, mơ hồ nghe được như thể Thạch Hiểu Tĩnh nói câu gì, Vãn Hảo không muốn dây dưa nhiều cùng anh nữa, chỉ dùng lực cường điệu một câu, “Không cho anh tiến vào.”
Đường Khải Sâm nhìn bóng dáng cô vội vàng rời đi, lần nữa nguy hiểm nheo mắt lại.
Trong phòng cũng không có tiếng ồn ào trong tưởng tượng, khi Vãn Hảo đi vào thậm chí có thể cảm giác được ma sát rất nhỏ khi gót giầy mình đạp trên nền. Đây là gian phòng, thoạt nhìn hoàn cảnh cũng không tệ lắm, nhưng cô không có tâm thưởng thức, vòng qua gian ngoài chuẩn bị thẳng đến phòng ngủ. D@Đ#L$Q%Đ^^
Cửa phòng ngủ lại từ mở ra bên trong, có người đi ra, mặc váy ngắn màu đen có đai nhỏ ngang lưng, một thân mùi nước hoa làm Vãn Hảo bị nghẹn rất không thoải mái. Cô đề phòng nhìn người phụ nữ kia, nhưng mơ hồ cảm thấy có chút quen mắt, nhưng lại không nhớ được thấy qua ở đâu.
Người nọ suýt nữa bị đụng đến, cũng không nhịn được nhìn cô một cái, khóe miệng lại dần dần mang theo vài phần khinh miệt cười: “Gấp cái gì, nhìn rất cao lớn uy vũ, không nghĩ tới đến cứng rắn cũng không cứng rắn nổi. Còn thật lo lắng tôi sẽ ăn anh ta?”
Vãn Hảo cầm nắm tay, không nghĩ tới còn có người thật có thể vô sỉ loại tình trạng này, nhưng trong chớp mắt mơ hồ nhớ lại, người phụ nữ này... Giống như từng thấy qua bên người Lâm Lãng? Cho nên hôm nay đến đây, là Lâm Lãng an bài?
“Tiểu thư, chúng tôi đã báo nguy, muốn cùng nhau chờ cảnh sát lại đây?” Đường Khải Sâm dựa vào cửa, giọng điệu ngả ngớn, nhưng đáy mắt lại tràn đầy lạnh nhạt cùng khinh thường.
Sắc mặt người phụ nữ kia hơi đổi, cuối cùng bước nhanh rời khỏi phòng.
Vãn Hảo đã không còn kịp suy tư xem người đàn ông vừa nói những lời vừa rồi nghe được bao nhiêu, lại sẽ không liên tưởng đến cái gì, chỉ biết là giờ phút này trạng thái của Thạch Hiểu Tĩnh nhất định rất không tốt. Cô vội vàng chạy vào phòng ngủ, quả nhiên liếc mắt liền thấy Thạch Hiểu Tĩnh đỏ hồng mắt cài cúc áo cho Chung Gia Minh.D@Đ#L$Q%Đ^^
***
Tài xế nhà họ Chung cũng đã chạy tới từ sớm, sự tình nháo quá lớn làm nhị lão nhà họ Chung bên kia cũng kinh động, lúc này tài xế đang đứng ở một bên báo cáo tình huống cho hai vị lão nhân. Dường như Vãn Hảo có thể đoán trước kế tiếp sẽ dẫn đến vô số phản ứng dây chuyền.
Thạch Hiểu Tĩnh đã cố không suy nghĩ nhiều như vậy, chỉ nắm tay Chung Gia Minh không nói lời nào, vừa rồi trong nháy mắt, cô thật sự cảm thấy bầu trời của mình đã sụp.
So sánh với mấy người mang tâm tư không giống nhau, chỉ có Chung Gia Minh hoàn toàn không có phản ứng. Anh ta vẫn mặc áo trắng quần đen đơn giản, ánh mắt thuần túy, cả người càng an tĩnh không để ý tới ai, chỉ là ngón tay dùng sức nắm chặt cổ tay Thạch Hiểu Tĩnh, như thế nào cũng không muốn buông ra.
“Anh ta... Có thể là tới tìm chị.” Thạch Hiểu Tĩnh đứng bên Chung Gia Minh vô cùng nhỏ gầy, nhưng mà cơ thể nhỏ bé này, phải gánh vác vô số trọng trách. Cô khịt khịt mũi, vẫn không khóc ra được, “Sau này bị người tính kế.”
Nghĩ đến cô cũng đoán được có liên quan đến Lâm Lãng, nhưng từ đầu đến cuối Vãn Hảo vẫn không rõ: “Lâm Lãng làm như vậy, sẽ không sợ chị hận anh ta sao?”D@Đ#L%Q^^Đ
Thạch Hiểu Tĩnh lắc lắc đầu: “Anh ta chỉ muốn biết Bắc Bắc là —— “
Cô nói phân nửa lại dừng lại, mắt nhìn Đường Khải Sâm đứng bên cạnh xe cách đó không xa, chỉ có thể đè thấp tiếng nói, “Vừa rồi Đường Khải Sâm cũng đều nghe được, có lẽ về sau sự tình phiền toái rồi.”
Vãn Hảo cũng trầm mặc xuống, xem ra không chỉ Thạch Hiểu Tĩnh, chính cô cũng có một trận chiến khốc liệt phải đánh.
Nhưng vô cùng kì quái, trên đường trở về thậm chí Đường Khải Sâm ngay cả hỏi cũng không có hỏi, trong lòng Vãn Hảo lộn xộn, một bên vụng trộm đánh giá anh, lại một bên tự nêu kiến nghị ở trong lòng. Nếu đối phương thật sự hỏi tới, cô liền chết cũng không nhận.
Nhưng ngộ nhỡ anh vụng trộm mang đứa nhỏ đi làm giám định thì sao?
Tuy rằng vừa rồi gọi điện thoại qua, bà nội nói đã đưa Bắc Bắc an toàn về nhà họ Chung, nhưng một lòng cô vẫn như trước không bỏ xuống được.
“Muốn ăn cái gì?” Người đàn ông bên cạnh cạnh bỗng nhiên mở miệng, dọa cô giật mình.
Vãn Hảo quay đầu nhìn anh, vẻ mặt Đường Khải Sâm trầm tĩnh, không nhìn ra một chút dấu vết hoài nghi nào. Cô liền hắng giọng một cái nói: “Tôi không đói bụng, muốn trở về nghỉ ngơi.”D@Đ#L$Q%Đ^^
Đường Khải Sâm hừ cười một tiếng: “Vừa rồi ai nói muốn cám ơn tôi?”
Vãn Hảo bình tĩnh: “Tôi có thể gọi đồ bên ngoài, trực tiếp đưa tới nhà anh là được.”
Sắc mặt Đường Khải Sâm đã hoàn toàn đen, ánh sáng phản chiếu đường cong sườn mặt cũng có thể nhìn ra giờ phút này tâm tình anh rất ác liệt. Vãn Hảo suy đoán có lẽ chính mình lại không cẩn thận đắc tội anh, nghĩ cũng đúng, trước giờ vấn đề ăn uống anh đều không chịu nhượng bộ.
Trong khoang xe là một trận quỷ dị trầm mặc, chỉ là ăn bữa cơm mà thôi, Vãn Hảo cảm thấy chính mình thực sự không cần thiết phải khác người như vậy.
Nhưng cô sợ chính mình không cẩn thận sẽ lại lộ sơ hở, quả thực một giây đều không muốn đợi với người đàn ông này.
Khi cô cho rằng Đường Khải Sâm buông tha như vậy, bỗng nhiên anh ngừng xe ở ven đường. Nơi này chính là đường chính của thành phố, Vãn Hảo cũng không sợ anh xằng bậy, chỉ là thấy sắc mặt anh âm trầm vẫn còn có chút phòng bị: “Làm chi?”
Đường Khải Sâm trực tiếp cỡi đai an toàn ra, lúc này mới nhìn cô một cái, trong lời hơi có chút ý tứ nhẫn nại: “Cho dù em không đói bụng, theo anh ăn xong rồi đi. Không muốn ăn cơm một mình.”
Anh nói xong cũng dẫn đầu xuống xe, Vãn Hảo nhìn theo bóng lưng anh vòng qua thân xe, ngón tay đặt trên đầu gối ra sức bấm vào lòng bàn tay.
Đường Khải Sâm đã thay cô mở cửa xe, hôm nay anh mặc một thân âu phục thủ công màu đen, cả người đứng trong bóng đêm lại nhuộm vài phần màu sắc cô đơn. Là bởi vì vừa mới thất tình, cho nên sợ hãi cô đơn?
***
Vãn Hảo biết giờ phút này tốt nhất không nên sinh ra loại ảo giác đồng tình này với anh, Đường Khải Sâm là ai? Mặc dù không có Lộ Lâm bên người anh cũng nhất định không thiếu người bồi, chỉ cần anh chịu, vô số phụ nữ sẽ đến xu nịnh.
Nhưng giờ phút này anh giống như là nhận định cô, cố chấp đứng ở đó không chịu động, thậm chí Vãn Hảo hoài nghi, nếu giằng co nữa anh nhất định sẽ chọn dùng thủ đoạn cực đoan bức cô đi vào khuôn khổ.
Quả nhiên kiên nhẫn của anh khô kiệt rất nhanh: “Muốn anh ôm em?”
Vãn Hảo nín trong lồng ngực một hơi, sau một lúc lâu đều không ra được: “Không cần.”
Bởi vì không muốn đợi lâu với anh, cho nên Vãn Hảo chọn cơm trong nhà, không phải nhà hàng đặc biệt lớn, nhưng sau khi đi vào lại phát hiện người cũng không ít. Hai người đối diện ngồi tại chỗ đó, tự nhiên không có đề tài chung, trong lòng Vãn Hảo có việc, vẫn nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ thất thần.
Trên đường Đường Khải Sâm nhận điện thoại, anh chỉ hạ giọng “Ừ” vài tiếng, lại bổ sung một câu: “Con biết bà nội, về nhà lại nói.”
Thì ra là đang nói chuyện điện thoại với bà nội... Ai biết sau khi Đường Khải Sâm cầm điện thoại đặt lên bàn, ánh mắt cũng thản nhiên rơi vào trên mặt thủy tinh phản quang, cặp mắt kia tối đen như mực, như là đang thẳng tắp nhìn chằm chằm cô.
Trong lòng Vãn Hảo nhảy thình thịch, luôn cảm thấy ánh mắt kia sắc bén lại dọa người, mà khi cô quay đầu nhìn về phía đối phương thì lại phát hiện dường như anh cũng chỉ là nhàm chán xem cảnh sắc ngoài cửa sổ mà thôi.
Có lẽ là bởi vì chột dạ, từ đầu đến cuối bộ dáng của cô đều là nghi thần nghi quỷ, lúc ăn cơm cũng nhạt như nước ốc, cho nên tùy tiện ăn một chút liền thả bát đũa.
Ngược lại khẩu vị của Đường Khải Sâm rất tốt, nơi nào có bộ dáng của người vừa mới giải trừ hôn ước bị người vứt bỏ, bình thường rất nhiều người khủng hoảng, đến đồ ăn của nhà hàng ba sao này cũng ăn hết sạch.
“Mấy ngày nay anh chưa ăn cơm?”
Ban đầu Vãn Hảo muốn chế nhạo anh vài câu, ai biết người nọ còn rất nghiêm trang trả lời: “Hai ngày.”
Thật đúng là si tình, còn tưởng rằng nuốt không trôi là độc quyền của cô đấy. Vãn Hảo giật giật khóe miệng, những lời vốn muốn nói ra miệng liền bị nuốt trở về.
Đến lầu dưới túc xá, lúc này Đường Khải Sâm mới nhớ tới hỏi việc phòng ốc, quá lâu như vậy anh đều không thấy người phụ nữ này có ý tứ chuyển qua, vì thế thăm dò giống như vô tình nói: “Nghe nói em có căn hộ ở trung tâm, sao lại còn ở lại nơi này?”
Vãn Hảo cũng không có hỏi anh nghe nói từ đâu, chỉ nói chi tiết: “Nhà kia điện nước, đồ đạc, tính ra cũng phải mất một khoản. Thêm đó cũng không cách công ti gần, nếu tàu điện ngầm không kịp, còn phải thuê xe, nghĩ như thế nào cũng không có lời.”
Đường Khải Sâm nhìn cô nói miệng lưỡi lưu loát, một bút thêm một bút tính ngược lại rất tinh tế, nhưng những thứ kia đều là số tiền nhỏ, hiện tại đến chuyện này Khương Vãn Hảo cũng muốn tính toán chi li? Nhưng bây giờ anh không thể nói cái gì, càng không thể đến lúc thay đổi hợp đồng rồi những thứ nhỏ cũng ôm đồm.
Vãn Hảo không chút nào chú ý đến sắc mặt người đàn ông kia chuyển biến, chỉ hơi thở dài: “Tuy rằng đoạn đường rất tốt, nhưng không thích hợp với tôi. Tôi chuẩn bị bán nó đi, đổi căn nhỏ hơn một chút.”
Đường Khải Sâm thiếu chút nữa cho rằng chính mình nghe lầm, gân xanh trên trán hung hăng nhảy dựng: “Em nói cái gì?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.