Editor: Mỹ Mạnh Mẽ
Ánh mắt nhìn cổng công viên lần nữa, Vãn Hảo xoay người muốn đi, lại bị người dùng sức chộp lấy cổ tay. Cô ngạc nhiên quay đầu nhìn Đường Khải Sâm, chỉ nghe anh nói: “Chúng ta đi chơi, bây giờ.”
“Ừm…” Vãn Hảo chưa kịp từ chối đã bị đối phương kéo đi một đoạn dài.
Không phải cuối tuần, cho nên người trong khu vui chơi không coi là nhiều, hiển nhiên Đường Khải Sâm cũng chưa từng tới những nơi như thế này, mua xong vé vào cửa thì không biết nên làm gì tiếp theo. Anh hơi co quắp nhìn cô, lại muốn ra vẻ kiêu căng: “Có trò gì vui, em dẫn anh đi.”
Vãn Hảo bị bộ dáng kia của anh chọc cho rất muốn cười: “Anh thật sự chưa từng đến đây sao?”
Đường Khải Sâm khẽ nhíu mày, lại nhẫn nại, nhìn thấy tàu lượn cao tốc cách đó không xa liền nâng nâng cằm: “Trò kia nhìn cũng không tệ, đi.”
Anh tự nhiên dắt tay cô, đã lập tức đi đến chỗ tàu lượn. Vãn Hảo sững sờ nhìn ngón tay thon dài của anh, lại nhìn bóng lưng anh, ánh mắt lại mang theo cảm xúc phức tạp.
Trước đây Vãn Hảo đã chơi trò này, cho nên người có biểu hiện vui vẻ nhất lại chính là Đường Khải Sâm. Người này bình thường trông lạnh lạnh nhạt nhạt, lúc này lại lộ ra một mặt trẻ con. Vãn Hảo thấy anh cười rất vui vẻ, nụ cười như thế trước kia cô gần như chưa từng thấy, thì ra lúc anh cười thật sự thì sẽ có dáng vẻ này…
Bỗng nhiên cô cảm thấy, có lẽ bản thân mình trước kia cũng không thực sự hiểu rõ người đàn ông này.
Vừa trèo ra khỏi tàu lượn, Đường Khải Sâm lại quấn lấy cô háo hức: “Còn trờ gì chơi vui?”
Vãn Hảo nghĩ rằng, rõ ràng người đến giải sầu là cô, sao bây giờ lại giống như đổi vai rồi? Cô chỉ chỉ thuyền hải tặc cách đó không xa, khóe miệng Đường Khải Sâm hơi nhếch, nắm tay cô đi tới đó: “Chơi trò đó đi.”
Trên thuyền hải tặc phần lớn là tình nhân trẻ tuổi, lúc Vãn Hảo ngồi lên vẻ mặt vẫn không cảm xúc như cũ, bỗng nhiên Đường Khải Sâm xoay người lại nhìn cái một cái, giơ tay khẽ kéo môi cô cong cong lên.
Ngón tay anh có một vết chai mỏng, khi chạm vào khiến cô cảm thấy có chút buồn buồn ngứa ngứa, Vãn Hảo ngây ngẩn nhìn đôi mắt sâu thẳm kia.
“Mọi người ở đây đều cười, Khương Vãn Hảo, vui vẻ lên.” Anh nhẹ giọng nói với cô, lại nắn vuốt chân mày đang nhíu chặt của cô, đến khi chúng hoàn toàn dãn ra mới bỏ qua.
Kì thật trong lòng Vãn Hảo hiểu rõ, Đường Khải Sâm là đang trêu chọc để cô vui vẻ. Nhưng Đường Khải Sâm không nên như thế này, trong lòng anh không có cô, lại cứ dùng sự dịu dàng của mình cố gắng làm cô đắm chìm vào trong đó.
Thời gian còn sớm, những trò có thể chơi đều đã chơi, Đường Khải Sâm lại đưa mắt nhìn đu quay ở phía xa. Nếu là tình nhân nhất định sẽ lên đó ngồi, Vãn Hảo không nghĩ sẽ cũng Đường Khải Sâm chơi trò này, vì thế nói cho có lệ: “Trò kia rất nhàm chán, chúng ta đừng chơi.”
“Nhưng anh muốn chơi.”
Đường Khải Sâm thấy cô nhất định không đi, bèn cúi người bế lên. Vãn Hảo kinh ngạc trừng anh, ngón tay mạnh mẽ kéo vạt áo anh: “Anh, mau thả tôi xuống.”
Khóe miệng Đường Khải Sâm khẽ nhếch: “Vậy em đừng trốn nữa.”
Vãn Hảo cũng không biết những lời này nên hiểu theo nghĩa trên mặt chữ, hay là có ám chỉ khác? Cô cảm thấy đầu óc mình hôm nay đã sớm bùng nhùng như hồ dính, chỉ có thể gật gật đầu: “Được rồi.”
Hai người lên đu quay, Vãn Hảo vẫn mím chặt môi không chịu mở miệng. Đường Khải Sâm rõ ràng không có hứng thú với phong cảnh bên ngoài, vẫn khẽ cười nhìn cô.
Vãn Hảo rốt cuộc không thể chịu được: “Nhìn nhìn cái rắm.”
Nháy mắt Đường Khải Sâm liền giãn mi mắt ra cười: “Em muốn cảm thấy mình là cái đó, anh cũng không phản đối.”
Vãn Hảo suy nghĩ một lúc mới hiểu được mình lại vừa rơi vào trò quỷ của anh, sắc mặt đen lại, quay đầu nhìn ngoài cửa sổ. Ai biết người đàn ông đối diện bỗng nhiên lại ngồi xuống đây, ngồi dán sát vào cô.
Khó khăn lắm Vãn Hảo mới quay đầu lại được liền bị anh nắm cằm, sau đó một vật ấm áp men theo bờ môi hơi mở của cô chui vào. Cô hoàn hồn, muốn phản kháng đã không kịp, tay còn lại của anh ôm hông cô, mạnh mẽ khóa cô ở trong lòng mình.
Lần hôn này không giống tối qua, mang theo khí thế bá đạo và đắc chí, Vãn Hảo cảm thấy đầu lưỡi của mình bị anh mút đến run lên, nhưng anh vẫn chưa tha cho cô, tay đã phủ lên phần ngực no đầy.
***
Lập tức sấm sét trong đầu nổ tung, Vãn Hảo dùng sức đấm vào ngực anh, nhưng hành động đó trong mắt anh chẳng hề hấn gì. Đường Khải Sâm hôn rất lâu, thời gian dường như đã trôi rất lâu, Vãn Hảo cảm thấy bản thân sắp tắt thở, lúc này anh mới buông ra.
Anh lại ôm chặt cô trong ngực, sống mũi cao nhẹ nhàng cọ cọ, nhìn người trong lòng quần áo hỗn độn, giọng nói trở nên khàn đặc: “Khương Vãn Hảo, chuyện trước kia bỏ qua nhé, anh sẽ bù đắp gấp đôi cho em. Trở về bên cạnh anh.”
Vãn Hảo nhìn đôi mắt sâu thẳm kia, anh nói những lời tình tứ động lòng như vậy, nhưng độ ấm bên trong vẫn làm cô cảm thấy lạnh như cũ. Cô im lặng nhìn lại anh, cũng không nói chuyện, dường như đang cố gắng tìm tòi ý nghĩa trong mắt anh.
Nếu cứ im lặng như này thì Đường Khải Sâm cũng cảm thấy không tự nhiên, anh nói thêm: “Em với cậu ta đã chia tay, không thể cho anh một cơ hội sao?”
Anh rất hiểu Khương Vãn Hảo, nội tâm người phụ nữ này cực kì mẫn cảm yếu đuối, đây là lúc cô cần sự an ủi nhất, chỉ cần tấn công cường ngạnh một chút, nhất định có thể thuận lợi ôm người về!
Nhưng thậm chí Khương Vãn Hảo không đẩy anh ra nữa, lại nói ra từng chữ từng chữ làm cho anh khó chịu. Cô nói: “Tôi cùng anh ấy kết thúc, không có nghĩa là sẽ làm lại từ đầu với anh, anh vẫn chưa rõ sao? Càng ngày tôi càng không thích anh. Những điều từng khiến cho tôi đau khổ, bây giờ đã không còn quan trọng nữa. Cho nên bù đắp, thật sự không cần thiết.”
Đường Khải Sâm nhìn đôi mắt trầm tĩnh kia, không có oán hận, cũng không có tức giận, cô chỉ đang nói cho anh sự thực, sự thực mà anh không muốn đối mặt chút nào. Bây giờ cô đang đau khổ, là bởi vì một người đàn ông khác, tất cả đều không liên quan đến anh, không phải vì anh.
Đường Khải Sâm à, mày đã hoàn toàn, triệt để trở thành quá khứ.
Khương Vãn Hảo bây giờ, bề ngoài nhìn như vẫn nhu nhược như trước, thậm chí còn nhẫn nhục chịu đựng, nhưng trong xương lại lộ ra khí chất quật cường khó có thể chinh phục. Tim cô như một tấm cửa trúc, duy chỉ Đường Khải Sâm anh là không thể vào.
Vãn Hảo nhìn gân xanh trên trán anh giật thình thịch, cho rằng Đường Khải Sâm sẽ nói câu gì đó, xong ném này ném nọ rời đi, vậy mà người đàn ông tính tình kém như thế, lại không nói câu nào.
Hai người cùng nhau đón Bắc Bắc tan học, sau đó ăn cơm, có tên nhóc tạo không khí, cuối cùng tâm tình Vãn Hảo cũng không còn phiền muộn nữa. Đường Khải Sâm vì chiều ý Bắc Bắc, lại tìm một nhà hàng bài trí theo chủ đề viễn tưởng, có thể thấy được các người máy nhỏ đi đi lại lại khắp nơi.
Bắc Bắc cảm thấy chơi vui và mới lạ, cứ chạy tới học bộ dạng người máy, vẻ mặt trông rất nghiêm túc.
“Trước kia anh từng đưa Cầu Cầu tới đây, khả năng quan sát và hoạt động của Bắc Bắc rất mạnh, nên đoán nó sẽ thích nơi này.” Đường Khải Sâm giải thích, ánh mắt trước sau vẫn dõi theo tên nhóc này.
Thấy được Bắc Bắc thật sự rất hào hứng, bình thường công việc của Thạch Hiểu Tĩnh, không thể dốc lòng tìm hiểu yêu thích của bé con, mà tình huống đặc biệt của Chung Gia Minh thì càng không phải nói, bản thân mình cũng thế. Ngược lại Đường Khải Sâm lại tỉ mỉ như vậy...
Vãn Hảo thừa nhận, Đường Khải Sâm có chút không giống bình thường, nhưng sự thay đổi này quá đột ngột, đột ngột khiến cho cô lo lắng. Cô không kìm được lại nghĩ đến Chu Tử Nghiêu, chỉ cảm thấy trong đầu càng thêm loạn, dường như chính mình đã sa vào vũng bùn mà không biết.
***
Bắc Bắc chơi đến lúc mệt mỏi mới chạy về ngồi cạnh cô, nghiêng đầu nhìn nhìn Khương Vãn Hảo, lại nhìn về phía Đường Khải Sâm, sau đó che miệng cười trộm: “Dì Hảo, dì đang hẹn hò cũng chú này ạ?”
Vãn Hảo sửng sốt, lập tức phủ nhận: “Đương nhiên không phải.”
“Nhưng tối qua dì không về nhà, hôm nay lại cũng chú tới đón con.”
Tên nhóc năm tuổi, logic lại tốt đến kinh ngạc. Vãn Hảo cười cười, chỉ vào đồ ăn trong đĩa mong muốn dời đi chú ý của bé: “Nếm thử cái này nhé, ăn rất ngon.”
Bắc Bắc lại không bị mắc lừa chút nào, nhíu nhíu mày nhìn về phía Đường Khải Sâm: “Chú à, chú thích dì Hảo của con ạ?”
Đường Khải Sâm nhìn dáng vẻ ông cụ non của bé, đáy mắt mỉm cười: “Đúng rồi.”
Vãn Hảo nhíu mày nhìn về phía anh.
Bắc Bắc cũng nhíu theo, vẻ mặt không đồng ý: “Nhưng tính tình của chú không tốt, tuổi cũng hơi lớn.”
Cổ họng Đường Khải Sâm nghẹn đắng, tên nhóc này đang ám chỉ anh không xứng với Khương Vãn Hảo sao?
Bắc Bắc thấy sắc mặt anh ngày càng trầm, lại lập tức lắc đầu: “Nhìn này, cháu vừa mới nói hai câu chú liền không vui. Tuy rằng bây giờ cháu hơi thích chú, nhưng dì Hảo cháu lại thấy rất phiền toái, vẫn là chú Chu hợp với dì hơn. Chú đừng tốn công vô ích.”
Đường Khải Sâm thật không còn lời gì để nói với con trai mình, đây thật sự là con ruột anh à? Sao khuỷu tay cứ hướng ra bên ngoài thế.
Vãn Hảo nghe bé nói đến “chú Chu”, trong trong cũng không còn mùi vị, chủ động dỗ dành bé ăn cơm. Bắc Bắc lại không buông tay tiếp tục truy hỏi: “Nhưng rất lâu rồi con không thấy chú Chu, hai người cãi nhau ạ?”
Vãn Hảo nhéo nhéo cái mũi nhỏ: “Tên nhóc nhiều chuyện này, chuyện của người lớn trẻ con —— “
“Chuyện của người khác con chả thèm quan tâm đâu, ai bảo dì là dì Hảo của con chứ.” Bắc Bắc chống cằm, đang dùng dĩa chiến đấu với một sợi mì, cuối cùng lại chép miệng: “Là con sợ dì bị người xấu lừa.”
Thái dương Đường Khải Sâm hung hăng giật giật, sắc mặt không tưởng tượng được trừng hai người đối diện. Rốt cục Vãn Hảo lời nói không kiêng dè của đứa nhỏ làm cho bật cười, ý vị thâm trường nhìn anh một cái: “Yên tâm, dì thích nhất là đấu cùng người xấu.”
Bắc Bắc nắm quả đấm nhỏ cụng tay cô: “Con cho dì sức mạnh.”
Nhìn dáng vẻ hai mẹ con nhìn nhau cười, Đường Khải Sâm cũng không nhịn được nhếch môi cười, hình như khi ở cùng một chỗ với họ, việc không vui có thể lập tức quên ngay. Cho dù bị ghét bỏ thì vẫn vui vẻ, chẳng lẽ anh lại là M ư?
***
Đưa hai người Vãn Hảo Bắc Bắc đến dưới nhà trọ, Đường Khải Sâm cũng không lên theo, đợi bóng dáng một lớn một nhỏ hoàn toàn biến mất, anh mới cầm di động bấm một dãy số. Bên kia hồi lâu mới nhận máy, nhưng không lên tiếng.
Đường Khải Sâm nhìn chăm chú vào tình hình giao thông đằng trước, giọng hơi trầm xuống: “Tôi có lời muốn nói với cậu.”
Bên kia lặng im rất lâu, mới truyền đến giọng nam khàn khàn: “Được, tôi cũng có có muốn nói với cậu.”
“Gặp ở chỗ cũ.” Đường Khải Sâm gỡ tai nghe, chiếc xe màu đen rất nhanh tan vào trong bóng đêm.
Lúc Đường Khải Sâm đến quán bar, Chu Tử Nghiêu đã sớm ngồi chờ ở chỗ ghế dài trước kia hai người uống rượu, trước mặt đã có vài chén trống không. Đường Khải Sâm lập tức đi qua, ngồi xuống bên cạnh.
“Muốn thị uy với tôi sao?” Chu Tử Nghiêu cười khổ ngẩng đầu, mắt nhìn Đường Khải Sâm, cả người đều tản ra một luồng khí thất vọng.
Ánh mắt Đường Khải Sâm chìm trong ánh đèn lúc sáng lúc tối, mở miệng nói: “Tôi không nhàm chán như vậy.”
Chu Tử Nghiêu châm chọc cười một tiếng: “Anh cho rằng bản thân tốt hơn tôi bao nhiêu?”
Đường Khải Sâm không tiếp tục đề tài này, chỉ trầm giọng nói tiếng: “Cám ơn.”
Tay Chu Tử Nghiêu đang cầm rượu dừng một chút, lúc này mới đỏ mắt nhìn về phía anh: “Không cần, tôi dùng tài hèn sức mọn làm một chuyện cuối cùng vì cô ấy. Cô ấy yêu Khương Viễn Sơn như vậy, tôi thà để cho cô ấy mãi mãi cho rằng cha mình là người tốt.”
Đường Khải Sâm không biết nên nói gì, trước đó anh vẫn cho là Chu Tử Nghiêu không có tình cảm với Khương Vãn Hảo, bây giờ xem ra, sự thật cũng không phải như thế.
Đột nhiên Chu Tử Nghiêu nặng nề ngả người xuống ghế, không nói một lời đánh giá anh. Đường Khải Sâm bị anh nhìn, hơi hơi nhíu mày tỏ vẻ không vui: “Sao đây?”
“Anh cũng ở sau lưng cô ấy làm nhiều chuyện, sợ tôi đem chuyện xấu của Khương Viễn Sơn lộ ra ngoài, để cho Eric hủy tất cả chứng cớ. Đường Khải Sâm, xem ra không hiểu rõ nội tâm mình, không chỉ có mình tôi.”