Cuộc Hôn Nhân Mù Quáng

Chương 42:




Editor: Mỹ Mạnh Mẽ
Chắc là do quá đường đột, cho nên vẻ mặt Đường Khải Sâm có thoáng nét kinh ngạc, nhưng anh đã tỉnh táo lại rất nhanh, chỉ đành bất đắc dĩ nhìn sang bà nội đã đùa dai thành công. Lúc này bà nội đang rảnh rỗi ôm cánh tay, phim đang chiếu cũng không xem, mọi sự chú ý đều dồn lên hai người, kiểu như sắp có kịch hay để xem.
Lộ Lâm lại là người phá vỡ cục diện bế tắc, đáy mắt cô ta nhanh chóng hiện lên ý cười nhợt nhạt, thản nhiên đi đến trước giường bệnh: “Hôm nay vừa nhìn đã thấy tinh thần bà nội rất tốt, vẫn đáng yêu như trước đây ạ.”
Bà nội không cho cô ta chút mặt mũi hừ một tiếng, nhanh chóng nhìn Đường Khải Sâm đang đứng một bên: "Đương nhiên tốt rồi, nhìn thấy Khải Sâm với A Hảo tiển triển không tồi, mọi ốm đau đều tự biến mất.” 
Từ đầu đến cuối Lộ Lâm đều giữ nụ cười, dường như không khó xử chút nào, còn cầm quả táo đã rửa sạch muốn gọt vỏ. Bà nội ngáp một cái, thẳng thắn từ chối: “Không cần, bác sĩ nói dạ dày bà không tốt, trời lạnh thế này nên hạn chế ăn đồ lạnh.”
Nhìn thế nào cũng thấy bà nội đang ra oai phủ đầu, thế nhưng tính tình Lộ Lâm vẫn rất tốt, buông dao gọt hoa quả liền nói: “Vậy để con lấy cho bà cốc nước ấm.”
"Không muốn uống, kẻo lại phải đi vệ sinh, rất phiền phức.” Bà nội lười biếng duỗi eo, lại nhìn đồng hồ, “Hôm nay không biết lúc nào A Hảo mới đến, thấy người mà mình muốn thấy, ăn gì cũng thấy ngon.”
Lúc này Lộ Lâm mới ngừng động tác trong tay, hơi hơi ngước mắt nhìn bà lão trên giường bệnh, bà nội mang bộ dáng khiêu khích, chờ cô nổi giận. Nào ngờ Lộ Lâm chỉ hơi mỉm cười khóe môi, chậm rãi đứng dậy: “Nếu bà không chào đón cháu, cháu xin phép đi trước, bà nghỉ ngơi thật tốt ạ.”
Bà nội híp híp mắt, đang muốn nói gì đó, lại bị Đường Khải Sâm cắt đứt. Sắc mặt  anh bình tĩnh, chỉ ghé mắt liếc nhìn Lộ Lâm: "Chúng ta ra ngoài.”
“Tiểu tử thối!”
Bà nội chờ bóng lưng hai người biến mất, lập tức trầm mặt. Bà vén chăn muốn xuống giường, vẫn là Đường Trọng Kiêu tay mắt lanh lẹ ngăn cản. Anh thực sự dở khóc dở cười: “Kệ anh ấy đi, chẳng lẽ bà còn muốn nghe lén họ?”
"Ta phải xem xem hồ ly tinh kia lại muốn giở trò gì.” Bà nội đề phòng nói, xong lại không nhịn được nhíu mày, "Anh cả của cháu, ta thật không yên lòng."
Song Đường Trọng Kiêu không lo lắng một chút nào: "Đây không phải là cơ hội tốt sao? Chị dâu chậm chạp không chịu quay về, hoàn toàn là bởi vì không tin tưởng anh cả, lúc này Lộ Lâm trở về, cũng chưa chắc là chuyện xấu."
Bà nội có vẻ đăm chiêu, dựa vào đầu giường không lên tiếng.
Đường Trọng Kiêu trấn an vỗ vỗ tay bà: “Đã tới rồi thì cứ an tâm, nếu anh ấy không chịu nổi dụ hoặc, vậy thì sớm biết, đỡ cho hại chị dâu lần nữa.”
Im lặng hồi lâu, cuối cùng bà nội thở dài: “Cũng phải, thôi kệ nó vậy… Ta là đau lòng A Hảo, nếu không cần gì phải nhọc lòng như này chứ.”
Đương nhiên Đường Trọng Kiêu biết tâm tư của bà nội, những việc mấy năm nay Khương Vãn Hảo làm vì Đường Khải Sâm tất cả mọi người đều nhìn thấy, ngay cả người lạnh lùng như anh cũng bị làm cho cảm động, vì thế nên anh nhìn ra ngoài cửa sổ: “Theo con thấy, lần này anh cả sẽ không khiến bà thất vọng đâu.”
Hiếm khi anh mở miệng khen anh mình một câu như vậy, đến bà nội cũng ngạc nhiên: “Có chắc không?”
“Bà có muốn đánh cuộc với con không?” Đường Trọng Kiêu nắm bả vai bà nội, nhướng nhướng đôi mày với bà, đắy mắt ẩn ẩn ý cười, “Nếu con đoán trúng, bà nội phải chờ đến khi con trai con lớn lên, nhìn nó cưới vợ, cho một cái lì xì thật lớn, được không?”
Bà nội nhất thời sửng sốt, lập tức bật cười lắc lắc đầu: "Lại cùng bà nội này chơi trò tình cảm thương yêu rồi.”
Đường Trọng Kiêu vươn tay ôm chặt bà, vùi cẳm vào hõm vai gầy guộc của bà nội, nét cười càng thêm tươi nói: “Người nên chăm sóc bản thân mình là thật tốt là đủ rồi, chuyện của anh cả, mặc cho số phận đi. Huống chi bây giờ anh ấy chịu khổ, tất cả đều là nợ từ lúc trước, cuối cùng vẫn phải trả.”
Bà nội cầm ngón tay thon dài của anh, hơi trầm ngâm vài giây, cuối cùng chỉ đành gật gật đầu.
***
"Anh nhìn thấy em, sao lại không vui như vậy?” Lộ Lâm ngồi trên ghế đá trong sân, nhìn người đàn ông đứng cách đó không xa, bóng dáng cao ngất, lại nhất định xa cách lạnh nhạt, từ đầu đến cuối đều duy trì một khoảng cách rất xa vói cô.
Đường Khải Sâm cũng không quay đầu, thậm chí còn không tiếp đề tài này, gọn gàng dứt khoát hỏi một câu: "Cô trở về, là định làm gì?” 
Lộ Lâm không nhịn được khẽ cười một tiếng: "Không thể trở về vì anh sao? Em cho rằng đã lâu như vậy, anh đã không còn giận em nữa.” 
Khóe miệng Đường Khải Sâm khẽ nâng, lại mang theo vài phần ý tứ châm chọc, anh quay người lại ánh mắt u trầm nhìn cô ta: "Tôi nghĩ lúc trước đã nói rất rõ ràng, là cái gì khiến cô cho rằng, chúng ta còn có thể hợp lại?”
Không thể không nói chỉ số cảm xúc của Lộ Lâm rất cao, cho dù Đường Khải Sâm nói trắng ra đến mức đó, cô ta cũng không lộ ra một chút không vui nào, chỉ hơi nghiêng đầu ra vẻ nghiêm túc suy nghĩ: "Cho nên anh thực sự muốn cùng cô ấy phục hôn?”
“Đúng vậy.”
“Khi đó anh cũng cho rằng anh có thể thích cô ấy, lần này vì sao có thể khẳng định như vậy, chắc không phải là ảo giác đi?”
Đối mặt với câu hỏi của Lộ Lâm, gần như Đường Khải Sâm không có chút nào do dự: “Chuyện này tôi không cần giải thích với cô, huống chi việc chúng ta chia tay không có bắt cứ liên quan nào với Khương Vãn Hảo."
Cuối cùng sắc mặt Lộ Lâm cũng có chút biến hóa, cô ta nhìn anh thật sâu, bờ môi mím chặt.
Ánh mắt Đường Khải Sâm nhìn về phía phòng bệnh trên cao, hình như cũng không có ý định nói thêm gì với cô ta, coi như không thấy sắc mặt tái nhợt ấy: “Tôi mong rằng lần sau cô sẽ không làm những chuyện nhàm chán như vậy, chuyện tôi đã quyết, sẽ không thay đổi. Bà nội không thích cô, đừng đến tìm bà nữa.”
Anh nói xong liền đi, bóng dáng dứt khoát lại lạnh lùng, Lộ Lâm nắm nắm tay phút chốc đứng lên: "Em thừa nhận trước đây là em sai lầm, không nên vì sự nghiệp mà bỏ rơi anh, nhưng anh biết là em yêu anh! Khải Sâm, anh nhất định muốn lặp lại chuyện bảy năm trước mới cam tâm sao?”
Nói đến cùng cô cũng không dám thầm oán Đường Khải Sâm, hết thảy đều là mình tự làm tự chịu, bảy năm trước như thế, bảy năm sau cũng vậy. Tất cả đều là cô ta vì sự nghiệp lần nào cũng chọn rời bỏ anh, cho rằng anh dung túng cô ta mãi mãi, thì ra anh cũng sẽ tức giận... Hơn nữa một khi tức giận, ngay đến nửa đường sống cũng không chừa. 
Đường Khải Sâm bước hơi chậm lại, rất ít khi Lộ Lâm không khống chế được như vậy, ngoại trừ lần hủy hôn trước, đây là lần đầu tiên cuồng loạn như thế.  Anh quay đầu nhìn cô ta, giọng điệu cũng trầm xuống: “Lộ Lâm, cô có thật sự hiểu rõ yêu là gì không? Cô nói cô yêu tôi, nhưng lại có thể vì lợi ích mà lên giường với người đàn ông khác, đây mà là yêu, tôi không có cách nào gật bừa được.”
"Em không có!" Lộ Lâm bước vài bước đến trước mặt anh, hơi thở hơi loạn, cô ta vươn tay muốn tìm tay anh, bị anh nghiêng người tránh được.
Động tác này làm cho ánh mắt cô ta càng thêm ảm đạm, cô cắn chặt môi, hồi lâu mới lẩm bẩm lên tiếng: "Em biết chuyện này làm tổn thương anh quá nặng, nhưng em không có cách nào, anh cần chính là ngươi cần chính là một người phụ nữ có thể sánh vai cùng anh… Anh nói em không biết yêu, vậy anh hiểu không? Bây giờ anh quay lại tìm Khương Vãn Hảo, chẳng lẽ không phải là muốn tìm kiếm an ủi từ cô ấy sao?”
Ai ngờ cô còn chưa nói hết lời, Đường Khải Sâm bỗng chốc xoay người lại, đáy mắt dường như mang theo sắc lạnh băng, khiến cho Lộ Lâm sinh ra vài phần sợ hãi.
“Tôi đối với cô ấy rốt cuộc là gì, tôi tự hiểu rõ, Lộ Lâm, giữa chúng ta dừng ở đây.” Đường Khải Sâm không nổi giận, nhưng lại thấy khí giận ngút trời.
Đàn ông đều sĩ diện, Lộ Lâm biết mình ngay trước hôn lễ bị anh phát hiện những chuyện kia, đối với anh tuyệt đối không phải đả kích nhỏ. Nhưng càng là như vậy, không phải càng thêm chứng minh anh đối với Khương Vãn Hảo chỉ là ảo giác sao?
Vào lúc tinh thần anh sa sút, là Khương Vãn Hảo an ủi, bà nội bệnh nặng, cũng là cô cùng anh đi đến, cho nên anh dao động là chuyện bình thường, Lộ Lâm một chút cũng không tin Đường Khải Sâm sẽ yêu người phụ nữ anh từng nhìn cũng không muốn nhìn lâu kia.
Cô ta nhìn bóng dáng Đường Khải Sâm nhanh chóng rời đi, trong lòng lại bình tĩnh hơn. d.d.l.q.d.
***
Cũng trong lúc đó, Vãn Hảo cùng Chu Tử Nghiêu ăn cơm xong, cô khẩn trương nhìn người đàn ông đối diện, đôi mắt mở lớn hỏi: “Thế nào?”
Chu Tử Nghiêu nhìn cô một lúc, không nhịn được cười ra tiếng: "Làm khách hàng đầu tiên của cửa hàng bánh ngọt này, anh phải nói một câu—— "
Anh cố ý kéo dài âm điệu, chọc cho cô mười ngón tay đều xoắn lại một chỗ, ánh mắt nhìn anh tràn đầy lo lắng. Lúc này Chu Tử Nghiêu mới vươn tay búng vào trán cô: “Năm ngôi sao, quả thực cùng cấp bậc với đầu bếp trưởng của Lâm Khê.”
Vãn Hảo nhẹ nhàng thở ra, hai má lập tức hơi đỏ lên: "Nhà hàng Lâm Khê là cấp năm sao, anh khen người không thể khen thật một chút được sao? Một điểm thuyết phục cũng không có.”
Hai tay Chu Tử Nghiêu giao nhau, chống cằm nhìn cô cười: “Em nên tin tưởng vào chính mình. Chuyện này em ấp ủ nhiều năm như vậy, cuối cùng đã có thể thực hiện được, chúc mừng em.”
Anh nâng cốc nước trước mặt chạm cốc với cô, ánh mắt nhu hòa nhìn cô chăm chú. Vãn Hảo mím môi cười khẽ, trong lòng vui sướng không nói thành lời được: “Có được anh chúc mừng em, ý nghĩa rất lớn, là anh vẫn luôn cổ vũ em.”
“Cho nên huân chương chiến tích của em, có một nửa là của anh đúng không? Thật là vinh hạnh.” Có lẽ là lâu lắm không gặp, xấu hổ trước kia đều cố cho vào góc, lại lần nữa trở về hình thức ở chung tự nhiên trước kia.
"Miệng lưỡi trơn tru." Vãn Hảo nói xong, lại cúi đầu uống một ngụm nước, lúc này mới nghiêm túc ngẩng đầu lên, "Anh tìm em có việc sao?”
Nếu không phải có chuyện không thể không nói, không lí nào Chu Tử Nghiêu chủ động tới tìm cô, tối qua mời anh đến chắc chắn là bị từ chối rồi.
Quả nhiên Chu Tử Nghiêu nghe xong lời này, vẻ mặt có vài phần không tự nhiên. Anh im lặng vân vê cốc thủy tinh bên tay, dường như đang đắn đo tìm từ, thật lâu sau mới chậm rãi mở miệng nói: "Anh cảm thấy có một số việc, nhất định phải chính miệng nói cho em biết, nếu không nói, anh sợ sau này không còn cơ hội nữa.”
Vãn Hảo nghe vậy trở nên khẩn trương, trái tim cũng nhào lên cổ họng. d.d.l.q..d
Chu Tử Nghiêu dừng một chút: "Lộ Lâm đã trở lại."
Nói thực, khi nghe được tin tức này Vãn Hảo ít nhiều vẫn có chút ngoài ý muốn, nhưng cô bình tĩnh lại rất nhanh, có lẽ là đã có chuẩn bị tâm lí từ trước, cho nên không phải là không thể tiếp nhận được. Cô đã sớm biết, hai người kia không có khả năng chấm dứt nhanh như vậy, may mắn, may mắn cô giữ chặt lòng mình, bằng không lại là một lần tự rước lấy nhục...
"Phải không?" Cô cười cực kì tự nhiên, vẫn nhếch khóe môi đáp lại lời Chu Tử Nghiêu.
Thấy cô không có gì phản ứng gì hơn, Chu Tử Nghiêu lại hơi ngạc nhiên, anh giật giật khóe miệng, cười hết sức khó xử: "Cho nên là anh đã xen vào việc của người khác?"
Vãn Hảo khoát tay, lại cúi đầu nhìn đầu ngón tay: "Em biết anh đang quan tâm em, song em không giống trước kia nữa. Trước kia quá để ý Đường Khải Sâm, cái gì liên quan đến cái tên Lộ Lâm thì đều né tránh, giờ không thế nữa.”
Chu Tử Nghiêu khó tin nhìn cô: “Em—— "
“Anh cũng thấy rồi.” Vãn Hảo ngẩng đầu quan sát căn phòng, tươi cười thoải mái "Bây giờ như thế này, đối với em mà nói thật thỏa mãn, có Bắc Bắc, lại có sự nghiệp. Em muốn cứ thế này mãi, Lộ Lâm không còn trở thành bất cứ uy hiếp gì.”
“Thật sự không còn để ý đến cô ta chút nào ư?”
Rõ ràng Chu Tử Nghiêu hoài nghi, Vãn Hảo nhìn anh bỗng nhiên nở nụ cười: “Nếu không, anh tiến vào nơi này nhìn một cái?”
Cô gõ gõ cái đầu, nháy mắt giảo hoạt với anh một cái, Chu Tử Nghiêu bị cô trêu cho bật cười, đáy lòng cũng không khỏi nhẹ nhàng thở ra: "Hôm trước cô ta đến tìm anh, anh lo cô ta sẽ đến tìm em, gây bất lợi cho em, bây giờ xem ra, là anh lo xa rồi.”
Trạng thái bây giờ của Khương Vãn Hảo tốt đến mức khiến cho người khác giật mình, trong lòng anh hiểu rõ, hoặc là cô ngốc này gượng cười, hoặc chính là cô quả thật không để ý Đường Khải Sâm. Mặc kệ là loại nào, đều có thể nhìn ra Đường Khải Sâm sau này tránh không được phải chịu khổ ải, điều này đối với anh thật đúng là tin mừng. d.d.l.q..d
Nhưng anh trầm ngâm một lát, vẫn đem lời nói đã nghĩ kĩ nói thẳng ra: "Tuy rằng em không thèm để ý, nhưng trước đây anh đã làm nhiều chuyện sai lầm, lúc này cảm thấy, vẫn nên là nói rõ với em. Tránh cho sau này bị Lộ Lâm lợi dụng, lại khiến em bị tổn thương.”
Vãn Hảo ngẩn người, cô không nghĩ tới Chu Tử Nghiêu lại vì nghĩ cho cô mà làm đến mức này. 
Chỉ nghe Chu Tử Nghiêu nói: "Kỳ thật lúc trước, giữa em và Khải Sâm có chút hiểu lầm..."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.