Cuộc Hôn Nhân Mù Quáng

Chương 50:




Editor: Linh Đang
Đường Khải Sâm mở cửa phòng khách sạn, lại bất ngờ nhìn thấy cục thịt nhỏ đang đứng ở hành lang nhìn mình chằm chằm, thân thể nho nhỏ bọc trong áo lông, chỉ lộ ra một đôi mắt ngăm đen sáng ngời.
"Sao cháu lại tới đây?" Anh không nhịn được cúi người sờ sờ hai má Bắc Bắc, xác định độ ấm thích hợp mới buông tay ra.
Bắc Bắc hạ thấp cổ áo lông xuống, lúc này mới cười híp mắt đưa thứ gì đó trong tay cho anh, lúc nói chuyện bên miệng mang theo một ít sương trắng: "Dì bảo cháu mang đến cho chú."
Nghe nói như thế, Đường Khải Sâm liền biết nhất định Khương Vãn Hảo đang trốn ở một chỗ gần quan sát tất cả mọi chuyện, nghĩ tới vài ngày trước hai người xảy ra một chút chuyện không thoải mái, anh không nhịn được nhếch nhếch môi cười. Mở ra thứ mà nhóc con mất công mang đến, ngoài một chút điểm tâm đẹp mắt, lại còn có phần hợp đồng?
Anh ngẩng đầu nhìn hành lang, phát hiện chỗ rẽ có bóng đen mảnh khảnh, nhưng nhanh chóng lui vào trong góc, hiển nhiên là sợ bị anh phát hiện...
"Chúng ta đi vào trước." Ý cười trong mắt Đường Khải Sâm càng thêm sâu, nắm tay Bắc Bắc bước vào trong phòng.
Bắc Bắc ngồi trên sô pha nhích tới nhích lui uống nước trái cây, Đường Khải Sâm mặc áo lông màu đen, hai chân vắt lên lật xem bản hợp đồng kia.
Thật đúng là tính cách của Khương Vãn Hảo, tính rành mạch mọi chuyện với anh, nhưng phương án cô đưa ra rất khéo léo, có chính sách ưu đãi với các quản cấp cao của Thịnh Phong, sau này có thể tổ chức tiệc mừng thọ hoặc lễ đính hôn ở viện nhỏ nhà họ Khương, cũng có thể lấy chiết khấu.
Cứ như thế, dù cho là đối với Thịnh Phong hay đối với cô đều có lợi.
Đường Khải Sâm buông phần văn kiện kia, bưng cà phê truớc mặt lên nhấp một ngụm. Ngoài cửa sổ màn đêm đã buông xuống, tầng nhà rất cao, chỉ có thể nhìn thấy bầu trời đen không thấy đáy, hình như đêm nay trời vô cùng lạnh, nhưng trong lòng anh lại lan tràn một trận ấm áp không nói rõ được.
"Chú?" Tự nhiên Bắc Bắc lên tiếng, nhìn ra cửa muốn nói lại thôi, "Chú xem xong rồi sao? Nếu mà không thành vấn đề thì mau ký tên, cháu... Còn phải về nhà làm bài tập đấy!"D~~Đ~~L~~Q~~Đ~~
Đường Khải Sâm nhìn ra nhóc con đang vội vã đi gặp Khương Vãn Hảo, thời tiết bên ngoài rất lạnh, có lẽ là lo cô cảm lạnh. Khóe mắt anh hơi nheo lại, vươn tay xoa tóc mái mềm mượt của bé, bỗng nhiên nói: "Muốn ăn bánh ngọt không?"
"A?!" Hai mắt Bắc Bắc sáng lên, nhất thời biểu cảm trên mặt trở nên vô cùng rối rắm.
Vãn Hảo thò đầu ra nhìn cửa phòng, chẳng lẽ xảy ra vấn đề gì, bằng không sao lâu thế rồi mà Bắc Bắc còn chưa ra? Hai tay cô bỏ vào áo bành tô, đứng giậm chân tại chỗ. Tuy rằng trên hành lang khách sạn cũng có điều hòa, nhưng hệ thống sưởi không đủ ấm, đứng một lát chân bắt đầu bị đông lạnh đến thấu xương.
Lấy điện thoại di động xem lại thời gian, Vãn Hảo nhìn chằm chằm di động rồi tự nhiên ngẩn người. Thật ra hẳn là nên trực tiếp gặp anh để cảm ơn, nhưng nhớ tới lúc trước mình không phân tốt xấu đã cho anh một bạt tai, nên tự nhiên là ngại ngùng đi tới bước đó.
Lúc ấy cô cũng không khỏi quá xúc động...
Vãn Hảo đang ngẩn người, khi xoay người lại thì thấy có một người đang dựa vào vách tường, người nọ ôm cánh tay vẻ mặt trêu tức cười cười nhìn cô: "Em tới đây làm gì?"
"Tôi ——" Vãn Hảo nhìn ra anh có tâm chọc ghẹo chính mình, hơi mím môi dời mắt, "Có thấy hợp đồng không? Nếu mà không thành vấn đề, thì ký tên đi."
Đường Khải Sâm cúi đầu cười cười: "Khương Vãn Hảo, đây là bộ dáng em tới nói chuyện làm ăn sao? Tại sao với Lục Thiệu Hành thì lễ phép nhã nhặn như vậy, đối với anh thì tư thế lại như vào trận chiến?"
Vãn Hảo thở ra một hơi, cũng hơi cảm thấy chính mình quá khẩn trương, vì thế quay đầu nghiêm túc nói với anh: "Vậy anh cảm thấy, đề nghị của tôi thế nào?"
"À, có chỗ còn có chút không hiểu." Đường Khải Sâm nghiêng người dựa vách tường, nói nghiêm túc.
Thấy anh nhíu mày bộ dáng nghiêm túc, Vãn Hảo cũng không khỏi bắt đầu khẩn trương: "Chỗ nào?"
"Lạnh như thế, không bằng đi vào bàn bạc." Đường Khải Sâm nói xong cũng tự nhiên dắt tay cô, kéo vào gian phòng.
***
Bắc Bắc ngồi bên bàn vui vẻ ăn bánh ngọt, ăn đến mức cái miệng nhỏ nhắn dính đầy kem trắng, đang xem hoạt hình trên TV, con gấu con kia vô cùng xui xẻo, làm một loạt các động tác khôi hài.
Trong phòng tràn ngập tiếng cười thanh thúy của đứa nhỏ, Vãn Hảo nhìn người đang chăm chú xem văn kiện, do dự một chút mới mở miệng: "Rốt cuộc là chỗ nào có vấn đề?"
Từ lúc vào anh chỉ ngồi như vậy mà không nói gì, khiến cho cô không có cách nào mở miệng để cắt ngang, nhưng lấy hiệu suất của anh, tại sao có thể mất thời gian lâu như vậy mà còn chưa xem xong?
Đường Khải Sâm nghe vậy từ từ nâng mắt lên, sau đó ngồi xuống bên cạnh cô, cánh tay thuận lợi vòng qua chỗ dựa sau lưng cô: "Chỗ này, anh còn không rõ lắm, em giải thích đi."
Thật ra chỉ là vấn đề rất đơn giản, nhưng Vãn Hảo nghi ngờ mình viết kế hoạch không chuyên nghiệp nên mới dẫn đến đối phương xem không hiểu, vì thế kiên nhẫn giải thích một lần. Kết quả cô nói xong phát hiện đối phương vẫn chống cằm dưới đánh giá mình, như thế giống như đang thất thần, hoặc là nói... Ngẩn người.
Cô ho một tiếng, khua khua tay với anh: "Hiểu không?"
Đường Khải Sâm vẫn như thế, khuỷu tay chống sô pha hơi gật đầu, bộ dáng biếng nhác lại thích ý, ánh mắt lại chuyên chú đến mức khiến tim người ta đập nhanh: "Hiểu."D~~Đ~~L~~Q~~Đ~~
Vãn Hảo nhìn anh, cũng không nói rõ được là làm sao, luôn cảm thấy giờ phút này anh là lạ, ánh mắt quái dị, giọng điệu quái dị, đến không khí cũng không được bình thường. Có lẽ là hai người có rất ít lúc bình tâm tĩnh khí chung đụng với nhau, đặc biệt là đôi mắt kia của anh, luôn có loại ma lực hồn xiêu phách lạc.
Tim cô đập có chút loạn, cố ý quay đầu tránh ánh mắt trầm tĩnh của anh: "Vậy anh cảm thấy thế nào, không thành vấn đề thì ký tên."
"Không thành vấn đề." Anh nhẹ phun một câu, hơi thở ấm áp phun vào cổ cô. Cô lại quay đầu nhìn anh, khoảng cách giữa hai người vô cùng gần, cô còn có thể ngửi được mùi hương sau khi tắm của anh.
Người đàn ông cong cong khóe môi, tâm tình sung sướng, nhanh chóng nghiêng người qua. Vãn Hảo hoảng sợ lui về phía sau, dường như muốn nhắm mắt theo bản năng.
Nhưng anh chỉ cầm lấy chiếc bút trên bàn trà cạnh chỗ cô, Vãn Hảo nhẹ nhàng thở ra, lập tức lại có chút bực bội, người này thật xấu, vào thời điểm này cũng không quên trêu cợt cô! Nhìn anh ký tên mà dường như không che giấu được ý cười, cô ấm ức vươn tay hung hăng đẩy anh một cái: "Cười cái gì mà cười!"
Đường Khải Sâm ngồi nghiêm chỉnh: "Kiếm được tiền, tâm tình tốt mà thôi."
"..." Vãn Hảo nghiến răng, chỉ có thể hung hăng trừng anh.
Cuối cùng Đường Khải Sâm lấy bút ký xong, lúc Vãn Hảo nhận hợp đồng thì bị anh dùng lực kéo lấy tay, lòng bàn tay ấm áp bao vây lấy mu bàn tay của cô, cảm nhận được sự thô ráp và nóng hổi. Giọng nói trầm thấp của người đàn ông cũng nhẹ nhàng vang lên: "Hi vọng lúc hợp tác, em có thể đối xử bình đẳng với anh."
Vãn Hảo bình tĩnh nhìn anh: "Đương nhiên, nếu đã quyết định hợp tác với anh, tôi đã sớm nghĩ rõ tất cả."
Mặc kệ lúc trước thế nào, ít nhất hiện tại cô cần lấy đại cục làm trọng, nếu hoàn toàn chiếm tiện nghi của Đường Khải Sâm thì tự nhiên nội tâm của cô sẽ bất an, nhưng hiện tại theo như nhu cầu, bọn họ không ai nợ ai.
Đường Khải Sâm nhìn người phụ nữ trước mặt, quả nhiên khi phụ nữ tự tin thì rất có sức quyến rũ, lúc này nắm tay cô thật sự có chút luyến tiếc buông ra...
Bỗng nhiên tuyết ngoài cửa sổ bắt đầu rơi, đây là trận tuyết đầu tiên từ khi Lăng Thành bắt đầu mùa đông. Bắc Bắc chạy đến cửa sổ hưng phấn chỉ vào tuyết bay bên ngoài khua tay múa chân, không quay đầu nhìn hai người: "Dì chú ơi, mau nhìn!"
Hoa tuyết trắng nõn, sẽ nhanh chóng phủ lên tấm màn màu bạc cho thành phố, trên cửa sổ phản chiếu hai bóng dáng lớn một bóng dáng nhỏ, trong phòng đã mở hết hệ thống sưởi hơi, bỗng nhiên Vãn Hảo cảm thấy giờ phút này, nội tâm cũng đã được lấp đầy.
Hai năm vừa rời khỏi Đường Khải Sâm, cô còn thật sự không cố gắng, lúc ấy ở sâu trong nội tâm vẫn còn vô cùng quyến luyến anh, mỗi khi nhìn đứa nhỏ, cuối cùng sẽ ảo tưởng hình ảnh một nhà ba người. Hình ảnh trước mắt từng là ảo tưởng quá xa vời, hai người mang theo đứa nhỏ xem tuyết đắp người tuyết, cho dù là một chuyện bình thường như thế, vẫn làm cho cô khát vọng rất nhiều năm.
Nay cuối cùng cũng có cơ hội thực hiện, nhưng đứa nhỏ của bọn họ lại cười gọi bọn họ là "Dì chú", trong lòng không phải không chua xót, nhưng dù cho nói như thế nào, tóm lại là thực hiện  ——
Lòng người không thể quá tham lam... Vãn Hảo lặng lẽ xoay lưng đi, lau lau khóe mắt.
Trong lòng Đường Khải Sâm cũng bất an, cảnh tượng như vậy đối với anh không phải không xúc động, đặc biệt thân hình nho nhỏ của Bắc Bắc lại đung đưa trước mắt, người phụ nữ anh yêu, con trai anh, đêm đông rét lạnh như thế, cuối cùng nội tâm cô độc nhiều năm của anh cũng tìm được một bến bờ ấm áp.
Anh đi qua giơ đứa nhỏ lên cao, đỡ nhóc con đặt trên vai.
Bắc Bắc kinh ngạc trừng mắt to, một đôi tay nhỏ vẫn gắt gao ôm lấy cổ anh, bé khó tin nhìn Đường Khải Sâm, ánh mắt có chút chờ mong lại khiếp đảm.
"Như thế này mới nhìn được xa." Lúc Đường Khải Sâm nói những lời này, dường như không dám nhìn vào mắt đứa nhỏ, lần đầu tiên anh có xúc động mãnh liệt muốn ôm đứa nhỏ vào lòng.
Bắc Bắc cúi đầu nhìn anh rất lâu, Đường Khải Sâm nghi ngờ nghiêng đầu, lại thấy đáy mắt đứa nhỏ có tầng ẩm ướt, giọng trẻ con non nớt thong thả nói: "Những bạn học khác luôn nói, được ba đặt lên vai, có thể nhìn rất xa, lần sau cháu cũng có thể nói cho các bạn biết, thì ra thật sự có thể nhìn được rất xa!"
Đường Khải Sâm nhìn ra ngoài cửa sổ ánh mắt thâm trầm như đêm tối, lòng anh như bị dao cắt ra, nhưng không thể thốt lên một từ khó chịu nào.
"Nếu... Cháu nguyện ý, đêm nay có thể tạm thời coi chú như ba..." Anh nói từng chữ đều vô cùng gian nan, lại khổ sở đè nén sự run sợ để không lộ ra bất cứ sơ hở nào.
Bắc Bắc lần nữa kinh ngạc cúi đầu nhìn anh, cuối cùng chậm rãi lộ ra nụ cười: "Cám ơn chú."
***
Xem xong cảnh tuyết, Đường Khải Sâm lái xe đưa hai người về nhà. Tuy rằng mặt đường không có tuyết đọng, nhưng có một tầng băng mỏng, cho nên đi vô cùng chậm. Đám người ở ngã tư đường đang hoan hô nhảy nhót chào mừng trận tuyết đầu tiên, con người thật kỳ quái, hàng năm đều nhìn thấy tuyết, lại vẫn vì trận mưa tuyết đột ngột mà mừng rỡ như điên.
Bắc Bắc dùng ngón tay vẽ lên cửa kính, Vãn Hảo dùng sức ôm bé, vẫn chôn mặt vào hõm vai cu cậu, thỉnh thoảng bị nhóc con hỏi bé đang vẽ cái gì, cô liền phối hợp đáp vài câu.D~~Đ~~L~~Q~~Đ~~
Ngoài cửa sổ trời giá rét đông lạnh, Đường Khải Sâm cảm thấy lòng của mình cũng như bị băng lạnh giày vò, rất nhiều lần anh không nhịn được muốn nói sự thật với Khương Vãn Hảo, cũng muốn nói thật với Bắc Bắc, nếu như là Đường Khải Sâm của ngày trước, nhất định sẽ không có nửa điểm do dự.
Nhưng hiện tại, bỗng nhiên anh hiểu rất nhiều đạo lý, ngoại trừ suy xét tâm tình của Khương Vãn Hảo cùng đứa nhỏ, thậm chí còn có chút không đành lòng với nhà họ Chung.
Từ trước nhất định anh không phải như thế, hiện tại lại trở nên không giống rồi. Anh quá rõ ràng tại sao lại có sự thay đổi này, là Khương Vãn Hảo, sau khi tiếp xúc với Khương Vãn Hảo, anh hiểu rất nhiều thứ mà trước đây tính cách của anh không có, thiện lương, bao dung cùng nhân từ, còn có tôn trọng.
Đường Khải Sâm lái xe, trong lòng bị khuấy đảo hết lên, lúc trước muốn đoạt Khương Vãn Hảo về, cũng nhất định phải đoạt đứa nhỏ lại, nhưng bây giờ, rất nhiều vấn đề trở nên khó giải quyết.
"Chú?" Bắc Bắc lại mở miệng gọi anh, kéo anh từ ngàn sợi dây vạn nút thắt trở về.
Nhìn ánh mắt sáng rực của bé con, Đường Khải Sâm không nhịn được ôn nhu lên tiếng: "Làm sao thế?"
"Chúng ta có thể dừng lại ở quảng trường kia một chút không?"
Giọng điệu cẩn thận của đứa nhỏ, làm ngực Đường Khải Sâm như bị đâm nhói, anh gật gật đầu, dừng xe sang bên, thậm chí không hỏi vì sao.
Vãn Hảo cũng buồn bực nhìn đứa nhỏ.
Bắc Bắc nghiêng đầu, trên khuôn mặt nhỏ nhắn có chút xin lỗi, cúi đầu nghịch ngón tay béo mập, lúc này mới nhỏ giọng nói: "Cháu muốn đi đắp người tuyết, không phải chú nói muốn làm ba cháu một đêm sao? Vậy có thể cùng cháu đắp một người tuyết lớn không, như vậy cháu không chỉ được ba nâng lên cao, mà còn được cùng ba đắp người tuyết lớn!"
Đường Khải Sâm nhìn thấy Khương Vãn Hảo nhanh chóng quay đầu đi chỗ khác, biểu cảm của đứa nhỏ quá đơn thuần, đơn thuần đến mức như một chủy thủ sắc nhọn, hung hăng đâm vào trái tim anh.
Anh vươn tay dùng sức ôm thân thể nhỏ nhắn của đứa nhỏ, ở chỗ bé không nhìn thấy nhẹ nhàng cọ mi mắt mình vào những sợi tóc mềm mại, cuối cùng chất lỏng ấm áp sắp tràn ra cũng biến mất, lúc này mới nhẹ giọng nói: “Được, chúng ta đắp người tuyết, con trai..."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.