Cuộc Hôn Nhân Vô Nghĩa

Chương 163: Bỏ bạn bỏ bè




Không gian yên lặng như tờ, Kiều Uyển Nhi nhìn hắn đang đứng một góc, lại đưa ánh mắt khinh bỉ về phía Hạ Đông Quân.
Hết gật đầu rồi lại lắc đầu, nhìn xa xăm rồi lại nhìn xuống dưới chân, thở dài.
Ông trời tạo ra vạn vật, sao lại có thể tạo ra cái người EQ còn kém hơn cô?
Kiều Uyển Nhi tự hỏi, rốt cuộc Bạch Diệp Phi Yến tạo ra bao nhiêu nghiệp chướng trong kiếp trước và trong kiếp này cô có bao nhiêu sức chịu đựng lẫn sự kiên trì mà có thể tìm hiểu Hạ Đông Quân trong một khoảng thời gian dài đằng đẵng.
Lúc đầu cảm thấy tiếc nuối cho một anh chàng vừa có ngoại hình lẫn học thức thì giờ đây cô đồng cảm sâu sắc với Bạch Diệp Phi Yến.
Thời gian qua đối với cô ấy chắc là một cơn ác mộng dai dẳng mà cô ấy muốn xoá bỏ khỏi cuộc đời.
Cô đang phải điều chỉnh tâm trạng thì liền nghe Hạ Đông Quân nói thêm:
“ Nếu Phi Yến đồng ý gả cho tôi thì quyển sách này mới có thể mua về áp dụng”.
Kiều Uyển Nhi nở nụ cười, gương mặt tươi như hoa nhưng lại khiến cho chồng cô lúc nãy còn đang muốn ôm vợ mà giờ đây lại né xa nhất có thể.
Nếu bây giờ có nắm lá ngón trong tay …1
À không, cô đã hiểu được câu nói thâm thuý mà ông bà đã từng dạy.
Sống thế nào thì sẽ chơi với bạn bè như vậy.
Cô đưa mắt nhìn hắn, cười.
Gương mặt xinh đẹp như đang muốn khen ngợi:
- Cả hai người đúng là trời sinh một cặp, có thể tìm thấy và kết bạn với nhau lâu như thế này đúng là có lý do.
Kiều Uyển Nhi vỗ vỗ vai Hạ Đông Quân, cô lại cười:
“ Quả nhiên …”.
Ngưng một lúc.
Anh nhìn cô, chồng cô cũng nhìn cô, nước bọt cũng không dám nuốt vì căng thẳng.
Chỉ vài giây thôi nhưng trong đầu của Kiều Uyển Nhi đã có thể hình dung được thời kỳ Kỷ Phấn Trắng đến thời hiện đại bấy giờ, cô nói thêm:
“ Không có gì là tự nhiên xảy ra cả”.
Nghe thấy những lời cô nói, giám đốc Hạ rùng mình. Còn ngơ ngác chưa hiểu gì thì cô đã xoay người rời đi, anh chỉ có thể lớn giọng hỏi theo:
“ Đừng, nói rõ cho tôi biết đi!!!”.
Nếu để nói cho rõ giữa bạn bè và người yêu bạn sẽ chọn ai, thì hầu hết ai ai cũng đều sẽ bảo không bao giờ bỏ mặt anh em của mình khi đang đau khổ.1
Nhưng đó chỉ là nói miệng thôi.
Hạ Đông Quân cười nhạt, nhìn thấy người bạn thân nhất bỏ đi phía sau và chẳng hề có dấu hiệu quan tâm gì đến nỗi đau của anh thì Hạ tổng đã biết, kiếp này mình đã kết giao nhầm người rồi.
Bao nhiêu khó khăn gian khổ cùng nhau gây dựng nên địa vị ngày hôm nay chẳng là gì trong mắt hắn cả.
Bạn bè là gì kia chứ?
Haha, nực cười biết bao nhiêu.
*******
Kiều Uyển Nhi đến nhà ăn gọi một suất nhiều thịt, hắn cũng làm theo gọi hệt những gì cô đã gọi.
Đây là lần hiếm hoi sếp đến canteen công ty dùng bữa, ai ai cũng đều nhìn hắn như thể thấy được sinh vật quý hiếm.
Lục tổng không thích cái nhìn soi mói của người khác, nhanh chóng lườm tập thể.
Xung quanh ai tập trung vào phần ăn của ngừoi nấy, không dám tò mò mà lén nhìn hắn thêm một lần nào nữa.
Đang lúc Lục Nghiên Dương xù lông lên như một con nhím thì Kiều Uyển Nhi đang ngồi phía đối diện đã mở miệng châm biếm một câu:
“ Ông trời để cho anh và Hạ Đông Quân gặp nhau … đúng là … sao có thể hợp nhau đến thế?”.
“ Anh không hợp với cậu ta, anh chỉ hợp với em”.
Nghe thấy những lời hắn nói, gương mặt cô tỏ vẻ chán ghét, còn những người xung quanh dù không dám nhìn nhưng vẫn cố vểnh tai lên để nghe.
Hầu hết những người nghe thấy đều có triệu chứng phát bệnh thế này:
“ Khụ khụ …”.
“ Sặc”.
Đương nhiên là không ngờ người khô khan chỉ có mỗi biểu cảm trên gương mặt khi lấy vợ rồi thì cũng giống như bao người khác.
Cứ tưởng sếp là robot cơ, không ngờ … cũng biết nói ra những lời đường mật nịnh nọt.
Quan sát tình hình cảm thấy không ổn, Kiều Uyển Nhi cố ăn thật nhanh để rời khỏi cái nơi thị phi này nhanh nhất có thể.
Hạ Liên Tâm ngồi ở cách đó không xa, vì sếp tổng đang ngồi nên cô ấy không dám đến trò chuyện với Kiều Uyển Nhi, vốn mang tính cách hướng nội khi ở nhà và hướng ngoại lúc ở cơ quan, muốn ngồi gần hóng hớt vài chuyện nhưng khi nghe thấy những lời của hắn nói Hạ Liên Tâm suýt té xuống ghế.1
Nếu không che miệng kịp thời thì cô ấy đã la to lên:
“ Holy shit”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.