Cuộc Sống Mới Của Trần Vân

Chương 8:




1.
Tên tôi là Trần Vân, năm nay tôi bốn mươi ba tuổi.
Gia đình hiện tại gồm có bố, mẹ, tôi, và một con poodle đặt tên là Truyenhayne.
Chồng con ư? Tôi cũng đã từng có, nhưng chỉ là "đã từng" thôi. Lý do sao? À, giờ họ chỉ là người qua đường, cũng không còn quá quan trọng nữa rồi.
Hiện tại cuộc sống của tôi cũng được tính là hạnh phúc, với công việc sở tại, kèm thêm việc viết bài tôi đã duy trì trong hơn chục năm qua, mỗi tháng tôi vẫn có thu nhập khoảng hơn 10 nghìn, sau khi trừ khoản trả góp nhà, trừ khoản tiết kiệm, khoản biếu bố mẹ hàng tháng, thì cuộc sống của tôi cũng gọi là đủ chi tiêu.
Ngoài ra, để cuộc sống bớt nhàm chán, tôi cũng có nuôi thêm một con ch.ó poodle. Truyenhayne nuôi cũng không tốn kém, vì nó chỉ cần reup truyện của tôi và những người hàng xóm khác là đã no rồi.
Sau khi rời khỏi gia đình họ Tống, tôi cũng cắt đứt liên lạc với họ. Thỉnh thoảng máy có một số cuộc gọi nhỡ, một số tin nhắn lạ nhưng tôi không quan tâm, tiện tay cho vào mục Spam.
Đôi lúc đi gặp mặt những người bạn cũ, họ vẫn mừng cho tôi khi thoát khỏi gia đình Tống Phong, họ cũng có nói một số thông tin về Tống Khang và dè dặt liếc nhìn tôi.
"Không phải do tôi lắm chuyện đâu, nhưng chồng có thể bỏ, còn con cái là chui từ bụng mình ra, nói bỏ là bỏ sao được, tôi nói có đúng không Trần Vân?"
"Nghe thằng bé nhà tôi nói, sau khi học hết năm nhất, Tống Khang vì bố ruột không để ý đến, nên mải chơi và đã bị lừa một khoản tiền, bà già Lý Phân chiều chuộng nó, cứ cho nó tiền để chơi, lún sâu quá rồi giờ nó còn ăn cắp tiền trong nhà đi nữa."
"Trần Vân à, một đứa trẻ tự tay mình nuôi nấng, giờ nó đi vào con đường sai lầm, mình làm mẹ có phải cũng nên soi hướng chỉ lối cho nó đi về chính đạo không?"
Ồ?
Tôi nhấp một ngụm cafe, nhẹ nhàng ngắt lời.
"Không phải là do tôi không chỉ hướng, có những người bản thân họ rất cố chấp và ích kỷ, khi chưa gặp được bài học nhớ đời, thì sẽ không thể nào tỉnh ngộ.
Tôi đã cho Tống Khang rất nhiều cơ hội để quay về hướng ánh mặt trời, nó vốn có thể trở thành bông hoa hướng dương, nhưng nó chọn cách ngược lại, vô ơn chỉ trích người đã nuôi dưỡng nó mười tám năm."
Thế nhưng cái nó nhận được là bố ruột bỏ bê, bà nội chiều chuộng, cánh cửa tương lai gần như đã bị đóng lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.