Về đến nhà là bắt tay vào lau chùi dọn dẹp, sau đó Thụy Khanh mang thức
ăn ra chế biến, giờ cô không ăn kiêng nữa mà lên thực đơn dinh dưỡng hợp lý, tránh để cơ thể béo phì. Tuy chưa tìm phòng tập song hàng ngày vào
sáng sớm cô vẫn chạy bộ, buổi chiều có thêm nhiều thời gian cho con. Lâm Anh ngoan ngoãn đong gạo vào giá, sối nước vo gạo cẩn thận rồi mới
đổ vào nồi điện đã rửa sạch, cho nước theo định mức. Xong xuôi ấn nút.
- Mẹ, con cắm cơm xong rồi, cần nhặt rau gì mẹ để con nhặt.
Thụy Khanh nhìn con trai yêu ngoan ngoãn đợi việc thì vui vẻ hôn lên mặt con một cái:
- Thôi, mẹ làm được rồi, con chơi với em đi. Đợi mẹ nấu xong thì đi tắm rồi ăn cơm.
- Vâng ạ.
Thụy Khanh quay lại với bàn bếp, hôm nay cô nấu món cà chua nhồi thịt. Đầu
tiên là cắt đầu quả cà chua, khoét bỏ lõi và hạt, sau đó nhồi thịt đã
nêm nếm gia vị, hành lá vào trong rồi cho vào nồi hấp. Bát canh rau ngót cùng một đĩa rau cải ngồng xào, hai quả trứng tráng, như vậy là có một
bữa ăn đủ dinh dưỡng và màu sắc rồi.
Đang làm thì Lâm Anh cầm điện thoại của Thụy Khanh chạy vào:
- Mẹ ơi, bố con gọi điện.
- Con nghe máy đi, chắc hôm qua không gọi chúc mừng sinh nhật con nên hôm nay gọi đấy.
Lâm Anh trượt điện thoại rồi nghe, đúng như mẹ nói, bố hỏi thăm rồi chúc mừng sinh nhật, rồi cậu gọi My Anh nói chuyện cùng.
Đến lúc hai đứa nói hết chuyện, Hữu Văn muốn gặp Thụy Khanh. Thụy Khanh nói với Lâm Anh:
- Nói với bố con là mẹ đang bận, không nghe được.
Lâm Anh truyền đạt lại y như vậy, nói thêm mấy câu rồi cúp điện thoại.
Thụy Khanh không thích thái độ mập mờ này, không muốn để anh ta nghĩ rằng cô cho anh ta cơ hội rồi được nước lấn tới. Tình cảm một khi đã bị vấy bẩn thì có gột cũng không hết tanh hôi.
Rất nhanh cơm đã xong, ba
mẹ con đưa nhau đi tắm. My Anh rất thích bồn mát xa trong phòng tắm nên
cứ ngồi nghịch rồi cười khanh khách. Sợ con lạnh nên Thụy Khanh nhất
quyết bế con ra, làm cho My Anh giãy giụa trốn tránh mãi. Ướt hết cả bộ
đồ mới tắm xong cho My Anh, để con làm ổ trong chăn một lúc cho ấm
người, Thụy Khanh cầm quần áo đi tắm.
Ba mẹ con ăn cơm xong mới 6h30. Trời chiều mùa đông đã tối hẳn nhưng những cột đèn neon vẫn sáng
từng góc đường. Thụy Khanh mặc cho con áo phao ấm, đeo thêm khăn quàng
cổ rồi dắt con tản bộ quanh khu nhà.
Dãy nhà liền kề này có sáu căn, nay bốn căn đã có chủ, trong nhà ánh ra những khung cửa sáng đèn,
cũng khiến khu nhà thêm sức sống. Vừa đi bộ, Lâm Anh và My Anh thay nhau kể cho mẹ nghe chuyện ở lớp hôm nay. Thế mới biết hóa ra hai đứa con
mình còn nhỏ nhưng đã biết yêu thương nhau như thế, anh để dành cho em
quả chuối, em để dành cho anh hộp sữa. Nhưng giọng kể chỉ như thản nhiên đó lại khiến mẹ chúng cảm động. Thật may là cô lựa chọn đúng, cô chọn
cách giáo dục con là yêu thương mà không phải căm hận. Dù cha chúng có
lỗi với ba mẹ con, nhưng cô không tước đi của con tình yêu thương, lòng
tôn trọng mà chúng cần được có. Đúng, sai tương lai con trẻ lớn lên sẽ
tự mình hiểu được. Cô cười xoa xoa hai cái đầu đang đội mũ, hạnh phúc
nghe con líu ríu bên tai.
Hôm nay nghe My Anh kể, ở lớp có một
bạn mang bình nước ấm đến lớp, nước trong bình của bạn ấy có mùi hoa quả rất thơm. Các bạn thi nhau xin uống cùng, bạn ấy không cho, nhưng lại
mời My Anh uống. Song My Anh nhà ta tất nhiên là từ chối rồi, My Anh
không bao giờ dùng chung đồ ăn với người khác. Kể cả là người thân mà
thổi hơi vào bát My Anh là con bé sẽ đòi đổi bát ngay.
Thụy
Khanh và Lâm Anh nhìn nhau cười trộm, con bé này kiêu kỳ đến thế là
cùng. Nhưng lại cũng cho Thụy Khanh một gợi ý, mùa đông này cũng nên
chuẩn bị bình giữ ấm cho các con mang đi học, đảm bảo sức khỏe lại có
thể bổ sung vitamin từ hoa quả. Trước đây cô có xem qua các loại trà hoa quả, làm từ hoa quả sấy khô, cũng không khác lá trà hay trà hoa hồng,
hoa cúc. Nếu người ta có thể làm thì cô cũng muốn tự tay làm cho con.
Biến suy nghĩ thành hành động, ba mẹ con đi dạo đến siêu thị trong trung tâm thương mại. Khu Green Land này hiện có khoảng hơn trăm hộ dân cư trú.
Một tòa nhà trung cư đã mở bán hết, vài chục căn biệt thự liền kề, còn
khu cao cấp mới có lác đác vài hộ ở. Với số dân không quá 600 người như
vậy thì các cửa hàng buôn bán không sầm uất cũng là dễ hiểu.
Siêu thị nằm dưới tầng ngầm của tòa nhà trung tâm thương mại, chiếm diện
tích ½ tầng ngầm, buôn bán khá nhiều mặt hàng, chủng loại phong phú. Đầu tiên ba mẹ con tìm mua bình giữ nhiệt, có mấy mẫu bình cũng đáp ứng
được yêu cầu của Thụy Khanh như chứa được 0,5L nước, giữ nhiệt tốt, lại
có bao vải bên ngoài, cuối cùng là hình dáng phù hợp với yêu thích của
trẻ nhỏ. Lâm Anh lấy một chiếc bình đơn giản, còn My Anh lấy bình có
hình chú gấu Panda. Thụy Khanh và Lâm Anh nhìn cái liền biết vì sao con
bé chọn cái bình đó, chỉ vì nó là cái duy nhất có màu trắng mà thôi. Kẻ
cuồng màu trắng.
Sau đó ba mẹ con tiến lại gần quầy bán hoa quả sạch, chọn lấy một khay dâu tây, vài quả táo cùng vài quả lê. Lại đi
một vòng quanh siêu thị nhưng không thấy có gì cần phải mua. Trước đó
công ty thiết kế nội thất đã sắm tất cả trọn gói từ cốc chén, nồi niêu
xoong chảo theo lựa chọn mẫu của Thụy Khanh rồi. Lúc này Thụy Khanh lại
phải một lần nữa thầm khen ngợi sự chuyên nghiệp và chu đáo của công ty
nọ.
Đẩy xe ra đến quầy thu ngân, thanh toán xong ba mẹ con lại đi bộ thong thả trên con đường đẹp đẽ sáng sủa về nhà.
___+_+___
Lương Trung Vũ thấy mình như bị ám ảnh rồi. Sao có thể vì một cô gái mới gặp
thoáng qua mà sinh ra cảm xúc lạ thường như thế. Lại có thể nhìn thấy
một bóng dáng mơ hồ mà tưởng nhầm là cô gái ấy. Lắc đầu, anh vào siêu
thị lấy một lốc bia rồi ra thanh toán. Trên đường về nhận được điện
thoại của Lê Nguyên Thắng, vừa bắt máy bên kia đã nói: “ Ra làm với anh
em vài chén đi ông ơi, ở nhà một mình không thấy chán à?”
Lương Trung Vũ cười, cất giọng: “Không chán, tôi vừa mua bia về nhà đây, ông có đến đây không?”
Lê Nguyên Thắng ầm ừ rồi cũng ok “ Vậy đợi tôi, nhớ chuẩn bị đồ nhắm.”
Lương Trung Vũ: “ Yên tâm, đồ nhắm có sẵn.”
Nửa tiếng sau, tiếng động cơ Rolls-Royce Ghost EWB gầm lên rồi tắt hẳn trong sân ngôi biệt thự số 1.
Lương Trung Vũ thoải mái trong bộ quần áo mặc nhà màu xám tro, khuôn mặt đẹp
trai nam tính lại rất hiền hòa ấm áp, khiến người nhìn đều tưởng như
thấy được nhu tình trong mắt người đàn ông này. Nhưng chỉ những ai thân
thiết mới biết được, bề ngoài như làn gió ấm đó che dấu một nội tâm lạnh lùng cô độc.
Anh hơi mỉm cười nhìn người đến, tay trái trống trán, tay kia nhàm chán vòng quanh miệng lon.
Lê Nguyên Thắng tung chìa khóa xe lên cao rồi bắt lại, vừa chơi đùa với
chiếc chìa khóa, vừa bước đến gần bể bơi rồi ngồi xuống ghế bên cạnh
Lương Trung Vũ.
- Đừng lúc nào cũng như thầy tu thế chứ, ông sống thanh tịnh quá rồi đấy. Đi chơi với anh em cho khuây khỏa.
Lương Trung Vũ chỉ cười không nói, tiện tay với lon bia trên bàn ném về phía
Lê Nguyên Thắng, anh ta thuận tay bắt lấy, rồi nhặt miếng thịt bò khô bỏ vào miệng nhai rất hưởng thụ, miệng vừa ăn vừa tấm tắc:
- Công nhận bò khô dì Thu làm là nhất. Dì cũng chiều ông thật đấy, lúc ông ở trong nam còn gửi vào tận đấy cho ông ăn.
Lương Trung Vũ ừ một tiếng:
- Dì là người chịu khó, lại thương con thương cháu. Đợi công việc ổn ổn, đi với tôi một chuyến về quê nhé?
- Ok, tôi rất thích lên mấy nơi vùng cao đấy, không khí dễ thở chứ không ngột ngạt như H thành này.
- Chưa chuyển đến chỗ ở mới à?
Lương Trung Vũ nhìn trêu ngươi bạn mình, hỏi. Lê Nguyên Thắng hắc hắc cười:
- Còn đang sửa chữa, tuần sau chuyển.
- Công nhận ông khá thật đấy, lần này chơi lớn à.
Lê Nguyên Thắng cười giễu một cái, nói:
- Chẳng biết thế nào tự dưng cảm thấy mình trước kia sống thật hoang
đường, yêu đương chỉ như một trò chơi cảm xúc không hơn. Đi qua rồi
chẳng đọng lại được cái gì, nói thật còn chẳng nhớ tên được mấy cô người tình cũ ấy.
Lương Trung Vũ: -Lần này thật lòng sao?
Lê Nguyên Thắng: - Không biết nữa, chỉ cảm thấy cô ấy rất đặc biệt, rất
thẳng thắn, không giả tạo, yêu ghét thể hiện ra mặt. Tôi thích nhất ánh
mắt của cô ấy, vừa sắc lạnh, vừa quyến rũ, lần đầu cô ấy nhìn tôi đã
khiến tim tôi đập thình thịch.
Anh ta quay sang Lương Trung Vũ hỏi: - Thế là yêu à?
Lương Trung Vũ uống một hớp bia rồi nói:
- Ông hỏi sai người rồi, tôi cũng chưa yêu bao giờ.
Lê Nguyên Thắng trợn mắt khó tin:
- Thật hay giả thế, tôi không tin con gái miền nam ngọt ngào như thế mà không cô nào cảm được ông.
Lương Trung Vũ Không tiếp lời này, nói lảng sang:
- Bao giờ Quốc Hưng về thì gọi anh em làm một trận đi, cũng sáu năm rồi còn gì. Đội mình cũng có mỗi nó còn trong quân ngũ.
- Ừ, năm nào tôi chẳng gặp nó mấy lần, đơn vị ngay ngoại thành thôi, alo cái là có thể bố trí được.
Hai người lai rai, câu chuyện nói mãi không hết.
Đám người bọn họ chơi với nhau từ cấp ba, qua bao năm thân thiết, đến khi
học hết đại học thì đám con nhà giàu phá phách ấy rủ nhau nhập ngũ khiến mấy ông bố bà mẹ muốn to đầu. Cuối cùng không cản được hứng trí bừng
bừng của tuổi trẻ, đành chiều theo. Lại an ủi nghĩ, cho vào đấy rèn
luyện trong môi trường kỷ luật, có khi con mình lại ngoan.
Kết
quả, sau hai năm quân ngũ, đám trai như được thoát khỏi đám cũi chơi
càng ác liệt hơn. Chỉ là cũng có cái tốt, họ sống trách nhiệm hơn với
gia đình và may mắn nhất là không vướng vào tệ nạn đang hoành hành ghê
ghớm nhất lúc bấy giờ- nghiện hút.
Lương Trung Vũ- kẻ đầu têu
cho vụ nhập ngũ đó bất ngờ bỏ cuộc chơi. Anh vào miền nam lập nghiệp,
sau sáu năm lại trở ra với một sự nghiệp huy hoàng. Tự thân lập nghiệp
vô cùng gian khó, nhưng anh đã làm được. Khỏi cần nói trong đó có bao
nhiêu mồ hôi và công sức, có bao nhiêu tâm huyết đổ vào. Sau những mất
mát rồi dần có được thành công, anh bình tĩnh nhìn lại, cảm thấy mình đã đến lúc trở về rồi. Anh xa người thân, bạn bè, xa nơi ở quen thuộc,
chạy vào nơi lạ lẫm ấy chỉ vì một nỗi hận. Nay qua bao nhiêu thời gian
mài mòn, tâm tình so với lúc đó đã có nhiều thay đổi, không cần thiết
phải ma luyện mình thêm nữa, anh dần chuyển việc làm ăn ra bắc, dù sao ở nơi mình sinh ra và lớn lên vẫn có cảm giác khó bỏ.