Tối 30 tháng 12 Hữu Văn về đến Thành H. Công việc kiến tạo ở chi nhánh
của anh ta tiến hành không quá thuận lợi. Cuối năm rồi nên cần về tổng
công ty báo cáo. Đồng thời còn có cuộc họp cổ đông ở công ty Văn Hoa
cũng cần anh ta phải có mặt.
Về đến H thành Hữu Văn đến nhà cũ, tuy biết mẹ con Thụy Khanh đã dọn đi nhưng không biết ở đâu, gọi điện
cô không nghe máy, hỏi con con cũng nói không rõ ràng. Nhìn ngôi nhà nay đã thành nhà của người khác, tự nhiên Hữu Văn thấy thê lương.
Căn nhà ở Hồ Mini vẫn thuê người dọn dẹp, Hữu Văn về thẳng đó. Chưa hết mỏi mệt vì phải lái xe một chặng đường 200km, vào đến trong nhà đèn điện
tối om. Nỗi phiền muộn lại càng tràn lên trong óc, ở Thành Nam anh ta
gặp lại Kiều Trinh, chẳng hiểu cô ta làm cách nào biết được anh ta ở
thành Nam mà chạy đến trước mặt lượn lờ. Cô ta thay đổi nhiều, trang
điểm nhẹ nhàng hơn trước, luôn tỏ ra ân cần với anh ta. Nhưng thật lạ,
Hữu Văn nhìn cô ta mà chẳng dậy lên cảm xúc nào dù đã lâu rồi anh ta
chưa có phụ nữ. Có lẽ lời bác sĩ đả động đến anh ta quá sâu, hay có lẽ
biết nhiều hơn về cuộc sống phóng túng của Kiều Trinh những lúc không có anh ta bên cạnh khiến anh ta thấy chán ghét, cảm thấy bẩn thỉu không
chịu nổi.
Những lúc như thế này, ngồi một mình, anh ta lại nhớ
tới gia đình nhỏ của mình khi trước. Ngôi nhà có người vợ đảm đang, lo
lắng cho chồng con gần hết cả thanh xuân của mình mà không oán không
hối. Nơi có hai đứa con thơ xinh đẹp đáng yêu như thiên thần. Đáng lẽ
giờ này anh ta có thể về nơi có ba mẹ con họ, được cô săn sóc nấu mì cho ăn, lấy quần áo rồi đẩy anh ta đi tắm rửa. Dù cô nói không nhiều, không hay thể hiện tình cảm nhưng những quan tâm ấy đều là thật tâm mà không
phải giả tạo lấy lòng.
Vuốt vuốt khuôn mặt lún phún râu, ngày
mai có cuộc họp cổ đông Văn Hoa, anh ta phải xuất hiện trước Thụy Khanh
bằng một hình ảnh tốt đẹp nhất.
Thụy Khanh nhận được tin nhắn
về việc họp cổ đông này. Không cần đắn đo suy nghĩ, cô quyết định đi, dù sao đây là quyền lợi và trách nhiệm khi cô sở hữu số cổ phần này.
Buổi sáng lạnh buốt, Thụy Khanh vẫn đi tập như bình thường, khi cô đến nơi
Lương Trung Vũ cũng vừa đến. Hai người chào hỏi rồi khởi động, lúc tập
còn giúp nhau nâng đỡ dụng cụ. Thụy Khanh đã quen với việc có anh làm
bạn tập, không cần nhờ huấn luyện viên của phòng tập nữa.
Thời gian nghỉ mệt Thụy Khanh hỏi Lương Trung Vũ:
- Anh thấy phụ nữ đi ô tô thì xe nào thì hợp? Trời lạnh, có hôm mưa gió mới thấy đi xe máy thật khổ.
Lương Trung Vũ uống một ngụm trà dứa ấm áp mà Thụy Khanh mang cho mình, anh nói:
- Xe phụ nữ đi được có nhiều loại lắm.
Nói rồi anh lấy điện thoại của mình search một vài mẫu xe cho Thụy Khanh nhìn. Lại hỏi:
- Còn xem em muốn mua ở khoảng giá nào?
Thụy Khanh tính toán qua rồi nói:
- Khoảng một tỷ rưỡi đổ lại ạ.
Số tiền đó cô có thể chi ra, dù sao giờ cô cũng là một phú bà rồi.
Lương Trung Vũ lại trượt mấy cái trên điện thoại, cho cô xem một mẫu xe trên đó:
- Vậy em có thể chọn xe Audi, xe nhập khẩu nguyên chiếc, hình thức đẹp, nội thất sang, tiện nghi nữa. Em có thích không?
Thụy Khanh nhìn trái nhìn phải, cô là dân mù mờ, chỉ thấy bên ngoài hợp mắt là được. Thấy chiếc xe này bề ngoài hợp mắt nên gật đầu. Thấy cô
vừa ý, Lương Trung Vũ cười nói:
- Anh thấy phụ nữ đi xe đó rất
hợp. Anh có người bạn làm đại lý hãng này, nếu em tin tưởng thì để anh
đưa em đi xem. Em muốn lấy xe lúc nào?
- Tuần sau em mới thi lấy bằng lái, nên lúc đó lấy cũng được.
- Lái tốt chưa? Có tự tin không?
Thụy Khanh kiêu ngạo hất cằm:
- Thầy giáo nói em học nhanh, có cảm giác với vô lăng. Anh bảo tốt hay không?
Lương Trung Vũ buồn cười nhìn cô tỏ ra hình thái đáng yêu hiếm thấy, xoa đầu cô nói:
- Tốt!
- Chọn môt ngày đi xem. Nếu xe có sẵn thì lấy luôn nhé? Nếu không có thì phải đợi.
Thụy Khanh nghĩ nghĩ rồi nói:
- Hay anh đặt luôn giúp em đi, không cần xem xét nhiều đâu, dù sao về máy móc em mù tịt, hình thức thì đã xem ở đây rồi. Anh đã nói tốt thì sẽ
không xấu được.
Thụy Khanh hoàn toàn tin tưởng vào Lương Trung
Vũ. Anh luôn cho cô cảm giác được quan tâm, được chăm sóc. Nên anh nói
xe tốt cô liền mặc định nó là tốt, không cần phải xem xét nhiều.
Dạo gần đây, hàng ngày Thụy Khanh mang nước uống cho Lương Trung Vũ đến phòng tập, anh lại đưa cho cô hoa quả, đều là loại nhập khẩu đắt tiền.
Lúc đầu Thụy Khanh không nhận, anh làm bộ giận không nhận nước của cô
nữa. Thụy Khanh chịu cái biểu hiện trẻ con của anh nên cũng thu lấy, còn trêu anh “ Em kinh doanh có lợi rồi” Anh chỉ cười xoa đầu cô như yêu
chiều một đứa trẻ. Anh nói “ Cho em gái có chút này thì tiếc gì, chẳng
đáng là bao.” Đúng vậy, cô làm em gái anh, như vậy họ sẽ thân thiết
hơn, cô sẽ không có phòng bị gì mà nhận sự quan tâm từ anh.
Cũng kể từ đó hai người thân thiết hơn thật. Thụy Khanh đúng là vì hai từ
“em gái” mà hoàn toàn không có suy nghĩ gì khác ở phương diện nam nữ.
Biểu hiện của anh cũng đúng mực, không bao giờ cố ý va chạm thân thể,
cũng không tặng quà đắt đỏ lấy lòng. Thụy Khanh thấy thoải mái khi có
người bạn như anh vậy.Tuy nhiên họ cũng chưa bao giờ nói đến những vấn
đề riêng tư của nhau. Thụy Khanh đúng là không nhớ phải nói gì vì tuy
ngày nào cũng gặp, nhưng thời gian hai người gặp nhau ít, gặp, lại chỉ
giúp nhau tập luyện, thời gian nghỉ ngơi không đủ để nói vấn đề có tính
chất riêng tư sâu sắc.
Tạm biệt Lương Trung Vũ, Thụy Khanh về
nhà chuẩn bị bữa sáng cho hai con ăn đến trường. Lâm Anh, My Anh đeo
cặp, hôn mẹ chụt chụt lại chìa má cho mẹ hôn lại mình. Thụy Khanh cũng
học con, hôn lên hai má mỗi đứa kêu chụt chụt làm My Anh cười khanh
khách. Sau đấy hai đứa mới cầm bình nước của mình lên chào mẹ rồi nắm
tay nhau đi học.Thụy Khanh đứng ở cổng nhìn con đi khuất mới vào nhà
thay đồ. Dắt xe ra khỏi cổng rồi đi thẳng đến công ty Văn Hoa.
Đây là lần đầu tiên Thụy Khanh đến nơi này. Văn phòng công ty nằm trọn một
tầng của tòa nhà cách trung tâm thành phố khoảng 10km về phía nam, cách
Green Land cũng khoảng tầm ấy. Lúc Thụy Khanh đến nơi là 8h, cuộc họp
bắt đầu lúc 8h15, vừa khéo.
Bấm thang máy đến tầng 6 của tòa
nhà, đây chính là văn phòng đại diện cũng là trụ sở chính của Văn Hoa.
Công ty chuyên cung cấp các linh kiện thiết bị chế tạo phụ kiện điện tử, là công ty Vendor cho một vài công ty. Không khỏi phải nói, Hữu Văn
cùng với bạn anh ta đã có hướng đi tốt, nắm bắt thị trường một cách
nhanh nhạy, cộng thêm việc Hữu Văn ở sau lưng hỗ trợ thúc đẩy và lập
được các mối quan hệ ngoại giao tốt. Nên có được hợp đồng tương đối ổn
định trong mấy năm nay.
Thụy Khanh hỏi thăm lễ tân, đồng thời
báo tên. Ngay lập tức nhận được sự tiếp đãi nhiệt tình của cô nhân viên. Cô nhân viên đưa Thụy Khanh vào phòng họp, mời ngồi rồi chuẩn bị nước
cho Thụy Khanh, xem đồng hồ rồi lễ phép nói:
- Thưa chị, cuộc họp còn mấy phút nữa là bắt đầu, các sếp đã đến đủ, mời chị ngồi chờ trong chốc lát.
Thụy Khanh mỉm cười, nhẹ nhàng gật đầu. Thấy thái độ nhân viên là biết công
ty quản lý thế nào. Một công ty đang trên đà phát triển, phúc lợi tốt
thì nhân viên mới tận tâm nhiệt tình với công việc. Qua đó có thể thấy
Văn Hoa đang phát triển theo hướng đi lên.
Mới nhấp một ngụm
trà, còn chưa đặt xuống cửa phòng họp lại lần nữa mở ra. Thụy Khanh
ngẩng đầu lên nhìn, cô lễ tân đang đứng giữ cánh cửa mời người tiến vào. Đi đầu là một người đàn ông, khoảng chừng 34,35 tuổi, khuôn mặt hơi
vuông, đôi mắt sáng kéo lại một khuôn mặt trông có vẻ tầm thường. Anh ta mặc bộ comple màu xám, bước đi tự tin nhanh nhẹn, không mấy bước đã đến trước mặt Thụy Khanh.
Anh ta giơ tay bắt tay Thụy Khanh, tự giới thiệu:
- Rất vui được gặp em, Thụy Khanh, nghe tên rất nhiều lần nhưng lại là
lần đầu tiên gặp. Anh là Ngô Trường Huy, hiện là tổng giám đốc Văn Hoa.
Thụy Khanh đứng dậy, lễ phép giơ hai tay bắt tay Ngô Trường Huy:
- Rất vui được gặp anh, em là Thụy Khanh, sau này mong được giúp đỡ.
Ngô Trường Huy cười thân thiện, tiếp đó giới thiệu những người đi cùng.
Trong đó có một người là vợ anh ta Nguyễn Ly, 30 tuổi, hiện đang giữ
chức trưởng phòng nhân sự của công ty, cùng một vài cổ đông nhỏ khác.
Thụy Khanh cũng lịch thiệp bắt tay chào hỏi từng người một.
Mọi người vừa mới ngồi vào chỗ thì cửa lại mở ra, Hữu Văn bảnh bao xuất
hiện. Anh ta mặc bộ vest màu ghi sáng, tóc chải keo cẩn thận. Nhìn anh
ta không ai có thể không công nhận, anh ta đúng là người đàn ông lịch
lãm, là một trí thức thành đạt trong xã hội.
Ngô Trường Huy
thấy Hữu Văn đến thì đứng dậy đón, bắt tay hỏi han nhau nhiệt tình, Hữu
Văn gọi Ngô Trường Huy là “anh Hoa”, còn Ngô Trường Huy gọi Hữu Văn là
“Chú em”. Có thể thấy quan hệ của hai người rất thân thiết. Hữu Văn đã
quá quen thuộc với nhóm cổ đông ở đây cũng chào hỏi từng người thân
thiết, chỉ có Thụy Khanh là một nhân vật mới, khiến mọi người nhìn dò
xét thái độ của hai người họ, vì có nghe chút phong thanh.
Thụy Khanh bình thản ứng đối, thấy Hữu Văn vào cũng mỉm cười nhẹ nhàng.
Nhưng chỉ bằng một nụ cười này thôi khiến Hữu Văn nhìn đến không chớp
mắt. Đây là Thụy Khanh? Cô bây giờ nhìn không khác hồi mới vào đại học
là mấy, chỉ là nét mặt không còn vẻ ngây ngô nữa, mà có vẻ đẹp mặn mà
của người phụ nữ thành thục. Thụy Khanh hôm nay diện bộ vest màu ngọc
bích, tôn lên làn da trắng nõn nà và dáng người dong dỏng thon gọn. Tóc
dài ngang vai không nhuộm sấy thả tự nhiên, vài lọn được vén ra sau vành tai khéo léo, khoe trọn vầng trán đầy đặn và khuôn mặt đẹp sắc nét của
Thụy Khanh. Cô không trang điểm nên nhìn cô càng trẻ hơn so với tuổi,
chỉ có đôi môi phớt hồng do dùng son dưỡng, cả người thanh lịch thoát
trần. Hữu Văn bất ngờ nhìn trân trân, trong mắt như có ngọn lửa nóng
rực.
Ngô Trường Huy theo ánh mắt hai người nhìn ra điều gì đó, anh ta phá vỡ sự lúng túng bằng cách cười lớn rồi nói.
- Thụy Khanh, người này thì anh không cần phải giới thiệu nữa đúng không? Thôi Hữu Văn đến rồi thì chúng ta bắt đầu cuộc họp thôi.
Hữu Văn đi đến chỗ ngồi đối diện với Thụy Khanh, thỉnh thoảng lại nhìn cô đến thất thần, nghe báo cáo câu được câu không.
Công ty Văn Hoa chỉ là một công ty nhỏ, mới đầu lấy tên hai người khởi xướng là Hữu Văn và Trường Huy, chỉ có điều lấy tên gọi thân thiết ở nhà là
Hoa mà không phải Huy. Quy mô ban đầu không lớn nên không bầu ra Hội
đồng quản trị, chỉ có các cổ đông ngầm hiểu với nhau. Lúc đầu số vốn góp vào của Hữu Văn nhiều nhất 50 %, sau đó là Ngô trường Huy 32%, vợ anh
ta chiếm 8%, còn lại là của vài người cùng theo chân bọn họ thành lập
đồng thời làm nhân viên của công ty ngay từ đầu.
Hữu Văn còn có
chức vụ ở công ty khác, thường xuyên đưa mối làm ăn về cho Văn Hoa, nên
ngoài là cổ đông lớn nhất anh ta còn có địa vị quan trọng nhất trong
công ty ( tất nhiên điều này là bí mật, không ai đem ra ngoài rêu rao.)
Người điều hành cao nhất là Ngô Trường Huy, ở đây tiếng nói của anh ta
cũng là cao nhất. Người này có tài ăn nói, rất khéo léo, nắm bắt cơ hội
nhanh, vì vậy mấy năm đầu chỉ làm ăn nhỏ lẻ, đến khi gặp Hữu Văn. Có cơ
hội anh ta liền bàn bạc thành lập công ty, thuê nhà xưởng, mua máy móc
chỉ với số vốn ít ỏi và đưa công ty phát triển đến tầm này.
Thụy Khanh không biết quá nhiều những chuyện này. Nhưng nhìn báo cáo sơ bộ
trong năm vừa qua cũng không thể không khiến Thụy Khanh khâm phục năng
lực của lãnh đạo công ty. Vốn khởi đầu có hơn một tỷ, mới qua mấy năm đã có tài sản chục tỷ, quả là không tầm thường. Số tiền khi đó Thụy Khanh
đưa cho Hữu Văn khoảng gần năm trăm triệu, Hữu Văn bỏ vào hơn hai trăm.
Đó là tất cả tiền cô dành dụm từ nhỏ, rồi hàng tháng bố cô vẫn gửi chu
cấp, tiền được mừng khi cưới, vay thêm của bố hai trăm. Kể ra số cổ phần của cô phải lớn nhất mới đúng, nhưng Thụy Khanh nghĩ, không có Hữu Văn
thì cô cũng không được hưởng số lợi nhuận như một khoản thu nhập bất
thường thế này nên không bất mãn. Cuối cùng là báo cáo tạm tính về chi
phí, lợi nhuận trong năm. Thụy Khanh tính toán qua, thấy tài khoản của
mình có khả năng tăng lên thêm hơn một tỷ, cô hài lòng gật đầu.
Sau khi nghe hết báo cáo là đến phần trao đổi và bàn phương hướng cho
năm tới. Thụy Khanh ở đây chỉ là người ngoài nghề, cô không am hiểu
phương diện sản xuất linh kiện nên không có đề xuất gì, chỉ nghe người
ta nói sôi nổi rồi thu cho mình vài thông tin hữu dụng.
Họp
xong còn có buổi liên hoan. Thụy Khanh nghĩ mình không tham gia có vẻ
không hay lắm nên cũng theo mọi người. Biết Thụy Khanh đi xe máy đến,
Ngô Trường Huy bèn phân phó Hữu Văn chở cô. Hữu Văn cầu còn không được,
vội nháy mắt cảm ơn Ngô Trường Huy.
Thụy Khanh nhìn chiếc xe
này không thoải mái, nó nhắc nhở cô rằng nơi này từng có người phụ nữ
khác ngồi qua, nhưng thấy mọi người giục quá, cô miễn cưỡng kéo cửa sau
ra ngồi vào, mặc Hữu văn đang kéo cửa ghế phụ cho cô. Hữu Văn sửng sốt
một chút, sau đó chỉ đành cười khổ, lên ghế lái rồi lái xe đi.
Một đường trầm mặc, Hữu Văn chưa biết mở lời câu chuyện với Thụy Khanh thế nào thì đã đến nơi.
Trong bữa ăn,vì Thụy Khanh là người mới nên mọi người nói chuyện làm quen
nhiều với cô. Cô rất lễ độ, phong thái nhẹ nhàng, ứng đối thong dong
khiến mọi người ai cũng có ấn tượng tốt, bề ngoài xinh đẹp nên lúc nào
cũng nhận được sự quan tâm nhiều hơn.
Thụy Khanh bị một người ép uống rượu, anh ta nói nếu cô không uống là không nể mặt anh ta, Thụy Khanh tuy không muốn làm mất lòng người khác, nhưng cô cũng không muốn
ép mình, đang định từ chối thì đúng lúc ấy Hữu Văn ngồi xuống bên cạnh
Thụy Khanh, đón đỡ lấy ly rượu kia, anh ta cười với người nọ rồi nói:
- Anh Quang, Thụy Khanh bị dị ứng rượu, ly này để em uống thay cô ấy, nể mặt phụ nữ đừng ép chứ.
Người đàn ông tên Quang có tý rượu nên chẳng nghĩ nể mặt Hữu Văn, còn trêu:
- Cậu là gì của cô ấy mà đòi uống thay, như vậy là không được đâu. Anh không đồng ý!
- Ha ha, em là chồng cô ấy, thế đã uống thay được chưa?
Hữu Văn nói lời ấy với tâm tư riêng, Thụy Khanh giờ là người phụ nữ đẹp đến ai nhìn cũng phải nhìn thêm lần nữa, nếu không tỏ thái độ sẽ khiến
nhiều đàn ông lân la đến gần cô. Thụy Khanh nghe không vui, nhưng cũng
nghĩ như Hữu Văn, cô muốn ngăn người tán tỉnh nên không nói gì.
Nghe Hữu Văn nói mọi người đều tỏ vẻ ồ lên dù đã biết sơ chút tình hình.
Thụy Khanh nghe mọi người trêu ghẹo cô chỉ cười. Hữu Văn sáp lại nói nhỏ với Thụy Khanh: “ Lần sau em cứ từ chối thẳng, em dị ứng rượu không
giả, không cần nể mặt ai.”
Thụy Khanh nhìn Hữu Văn, hồi trước
cũng có lần nể mặt bạn bè của anh ta nên cô uống chút rượu. Kết quả là
dị ứng khắp người, khi đó Hữu Văn sốt sắng tất bật mua thuốc, pha nước
cho cô uống. Chỉ có một lần như vậy, hóa ra anh ta vẫn nhớ.
Hữu Văn thấy Thụy Khanh nhìn mình thì xúc động cầm tay cô. Thụy Khanh tỉnh
táo rút tay ra, không nể mặt nói câu nào. Hữu Văn hơi thất vọng, Thụy
Khanh vẫn chưa chịu tha thứ, nhưng anh ta có lòng tin, vì hai đứa con cô sẽ bỏ qua mọi chuyện. Cô bây giờ chú ý làm mình đẹp hơn chẳng phải cũng vì anh ta hay sao? Chẳng qua nhất thời cô lạnh nhạt thôi, cứ áp sát dần không tin cô không mềm xuống. Dù gì cho đến bây giờ Thụy Khanh chỉ có
một người đàn ông duy nhất là anh ta, mà phụ nữ đối với chồng luôn có sự tôn thờ. Chẳng phải có câu “ Trai ham vợ mới, gái nhớ chồng xưa” đó
sao? Hữu Văn trấn an mình rồi lại tỏ vẻ ân cần dù Thụy Khanh chẳng màng
đáp lại.
Ở một bàn khác, Ngô Trường Huy cũng đang thủ thỉ nói với vợ mình về hai người Hữu Văn, Thụy Khanh:
- Lúc trước cậu ta nói muốn ly hôn vợ anh đã cảnh cáo cậu ta rồi. Người
tình kia của cậu ta chỉ làm đồ chơi thì được, chứ bỏ vợ để lấy thì quá
hồ đồ. Nhưng lúc đó cậu ta không nghe, nói cô bồ có bầu rồi, không muốn
cô ta phá bỏ thì phải bỏ vợ, nói hết tình cảm với vợ rồi. Giờ mới ân hận chẳng biết còn kịp không.
Nguyễn Ly hừ nhẹ:
- Đàn ông
các anh là lũ sở khanh, coi phụ nữ bên ngoài chỉ là đồ chơi, coi vợ là
bà quản gia trung thành, cuối cùng là chỉ yêu bản thân mình.
- Ấy ấy, em đừng vơ đũa cả nắm, anh đây trung thành với tổ quốc, chung
thủy chỉ một vợ hai con, chưa bao giờ ăn phở ngoài đường, không con rơi
con vãi.
Nguyễn Ly lườm chồng, biết anh miệng mồm dẻo kẹo, còn
thực tế thế nào ai kiểm soát hết. Chưa bắt được tận tay thì không nói
được gì mà thôi. Chị cũng không vạch trần, phụ nữ đôi khi chỉ nên ghen
đến điểm là dừng. Nhìn Thụy Khanh, chị hỏi:
- Nghe nói trước đây cô ấy béo lắm, tính cách lại lạnh nhạt?
- Ừm, cậu ta không đưa vợ đi gặp bạn bè bao giờ, thấy cậu ta nói vậy.
Nguyễn Ly cảm thán:
- Giờ nhìn cô ấy xem, giảm cân là xinh đẹp còn hơn cả người mẫu diễn
viên, lại tiếc của à? Hữu Văn này đúng là óc heo, bỏ vàng nhặt cám. Giờ
mất cả trì lẫn trài rồi mới lo hiến ân cần. Em mà là cô ấy thì sẽ không
bao giờ tha thứ, có tiền, có sắc đẹp như vậy, lại còn có hai đứa con, cứ sống một mình như bà hoàng còn hơn. Đàn ông ấy mà, cũng chỉ là những
thằng trẻ con nhiều tuổi, sốc nổi bốc đồng, đến khi mất đi mới biết quý
trọng thì muộn lắm rồi.
Ngô Trường Huy nghe vợ nói, lời ẩn ý trong đó thằng ngu cũng hiểu, vợ đang cảnh cáo anh ta đây mà. Anh ta vội nói:
- Anh tỉnh táo lắm, anh khôn nên biết giữ vợ đây này!
Hai vợ chồng bên này tình cảm như mới cưới, bên kia lại nhạt nhẽo lạnh lùng. Đúng là, gieo nhân nào thì nhận quả ấy.