Thụy Khanh hoàn thành báo cáo tài chính trên phần mềm máy tính, đẩy tất cả cho chị Thúy xem xét trước khi in rồi chờ đợi.
Chỉ mười hôm nữa là đến tết nguyên đán, công việc quan trọng nhất đã hoàn
thành nên phòng kế toán khá nhàn rỗi. Chị em trong văn phòng bắt đầu
tính toán chuyện sắm tết.
Thụy Khanh nhìn những gương mặt quen
thuộc đã cùng làm việc với mình thời gian khá dài, cô hơi có chút tiếc
nuối. Tuy đã quyết định nghỉ việc song vẫn có cảm giác quyến luyến với
mọi người ở đây. Nhưng nghĩ đến phương thức theo đuổi mạnh mẽ của
Trương Thành gần đây, cộng thêm lời đồn ở công ty càng ngày càng lan
rộng khiến cô không thể không rứt khoát.
Mặc dù Thụy Khanh không
làm gì thẹn với lương tâm, nhưng khó tránh khỏi con mắt của những kẻ
ghen ghét. Cô đi ô tô Audi đi làm đã gây ra bàn tán không ít trong giới
bà tám văn phòng. Dưới miệng lưỡi của những kẻ vô tâm hữu ý, Thụy Khanh
biến thành người phụ nữ lẳng lơ chuyên dùng sắc đẹp mê hoặc đàn ông, có
người nói đó là bồ mua cho, nhà mới của cô cũng bị đồn là sếp lớn sắm…
và còn rất nhiều những lời khó nghe được đồn đãi. Mấy chị em trong phòng còn thay cô tức giận, lý luận với những kẻ miệng lưỡi không sạch sẽ đó. Nhưng tránh sao được khi họ cố tình chẳng cần phân biệt trắng đen?
Chị Thúy cũng nhận thấy biểu hiện gần đây của sếp tổng. Tất nhiên với cương vị là một người phụ nữ đứng đắn chị rất phản cảm sự trăng hoa của
Trương Thành. Nhất là đối tượng lại là Thụy Khanh, chị nghĩ, Thụy Khanh
trước giờ luôn đúng mực đứng đắn, có tài hoa và kiến thức, vừa đẹp người lại đẹp nết, cô nên được đối xử tử tế chứ không phải làm đồ chơi cho
đám đàn ông có tiền. (Truyện được đăng tại Truyện Vnking.com và diễn đàn.)
Chị vốn muốn giữ cô ở lại, nhưng tình hình này cộng thêm lời đồn ác ý nổi lên, chị Thúy cũng triệt để buông tâm tư giữ Thụy Khanh lại công ty.
Ngay sau khi kiểm tra tất cả báo
cáo, nhận thấy đã không còn vấn đề gì về nghiệp vụ. Chị Thúy liền thông
báo cho Thụy Khanh để cô làm thủ tục nghỉ việc.
Trương Thành nhận được đơn xin nghỉ việc của Thụy Khanh tất nhiên là không đồng ý. Không
nói đến chuyện anh ta thích Thụy Khanh, chỉ nói trong công việc, cô
tuyệt đối là một nhân viên có năng lực, là một trợ thủ đắc lực trong các cuộc đàm phán. Một người phụ nữ như thế đương nhiên khiến anh ta muốn
giữ bên mình.
Trương Thành gọi Thụy Khanh nói chuyện, nhưng Thụy
Khanh muốn tránh, cô nói với chị Thúy mong chị thu xếp hộ. Cũng không
biết chị Thúy nói thế nào với Trương Thành, cuối cùng cũng khiến anh ta phê duyệt đơn xin nghỉ việc của Thụy Khanh, đã vậy lương thưởng cũng
không thiếu của cô một đồng.
Thụy Khanh rất vui với kết
quả như thế. Cô lựa lời thông báo với mấy người chị em thân thiết trong
văn phòng, sau đó không thiếu một hồi hỏi han, giải thích. Chị Ngọc Minh nói:
– Dù em không làm ở đây nữa thì chúng ta vẫn là chị em tốt, không được bỏ bê chị em đâu đấy!
– Chị Thụy Khanh, chị vẫn phải làm trà hoa quả đấy nhé! Em đăng ký dài dài đấy.
Kim Ngân vừa cười vừa nói.
Thụy Khanh nhất nhất đáp lại mọi người rồi hẹn buổi tối mời cả phòng một bữa ăn chia tay. Mọi người đều nhất trí, chọn xong địa điểm rồi Thụy Khanh
thu dọn đồ của mình vào một hộp giấy rồi bê xuống xe. Cô định về nhà đón con, chuẩn bị chu đáo rồi ba mẹ con sẽ hội họp với mọi người ở nhà
hàng.
Thụy Khanh mở cửa bước ra khỏi văn phòng, đến thang máy còn đang loay hoay để ấn nút thì có một bàn tay đàn ông nhanh hơn đã ấn
giúp cô. Thụy Khanh nhìn qua định nói cảm ơn thì thấy đó là Trương
Thành. Thấy anh ta nhìn mình với ánh mắt u oán khiến Thụy Khanh không
thoải mái, nhưng dù sao cũng là cấp dưới người ta lâu nay, cô cũng lễ
phép chào hỏi, còn đối phương vẫn chỉ nhìn.
Thang máy đến, Thụy
Khanh bước vào, Trương Thành cũng vào theo, trong không gian kín chỉ có
hai người khiến Thụy Khanh có chút không được tự nhiên. Trương Thành mở
lời:
– Chẳng lẽ em ghét anh đến thế sao? Chỉ vì trốn tránh anh mà phải nghỉ việc? Thụy Khanh! Anh thực sự rất thích em, em có thể nghĩ
lại hay không?
Thụy Khanh nhíu mày, không nghĩ đường đường tổng
giám đốc Trương Thành lại có một mặt ủy mị thế này. Song về cơ bản cô
cũng không quá chán ghét anh ta, nói cho cùng Trương Thành chưa bao giờ
có hành động gì quá đáng với cô. Cô nghỉ việc thế này anh ta cũng rất
quân tử, không làm khó dễ, nghĩ vậy cô mềm giọng trả lời:
– Anh Thành, để cho em tôn trọng anh được không? Em bị người khác phá đi
gia đình, trong đó đắng cay đau khổ thế nào em đã thể nghiệm. Vậy nên em sẽ không bao giờ trở thành kẻ đi phá gia đình người khác, em cũng chỉ
coi anh là cấp trên, chưa bao giờ có tình cảm nam nữ. Hi vọng sau này
chúng ta gặp nhau vẫn có thể chào hỏi.
Trương Thành nhìn Thụy
Khanh bước ra khỏi thang máy, nhìn cô để đồ vào cốp xe rồi lái xe đi.
Anh ta thở dài, nghe cô nói vậy cũng không thể nào mặt dày dán lên, như
vậy chỉ khiến cô coi thường, mà với người mình có cảm tình đương nhiên
anh ta vẫn muốn giữ lại chút hình tượng đẹp. Mặc dù anh ta không biết
anh ta đã bị Thụy Khanh cho dấu chéo đen lâu rồi. (Truyện chỉ được đăng
tại Truyện Vnking.com và diendanlequydon.)
——— ———-
Lại nói Lê Nguyên Thắng sau ngày bắt gặp Lương Trung Vũ đi với phụ nữ cũng tìm được thời gian hỏi han bạn tốt.
Lúc này năm sáu người bạn ngồi trong phòng VIP Bar Lazy, không gian không
ồn ào như ngoài sàn nhảy. Ngồi bên cạnh mỗi người là một cô gái xinh đẹp phục vụ tiếp rượu, mấy cô đều là tuyển chọn trong hàng tá nhân viên của Lazy. Được phục vụ mấy quý công tử vừa có tiền vừa đẹp trai này là việc khiến các cô phải đấu nhau trong sáng ngoài tối mới được. Nhưng chỉ có
hai người trong đó hứng thú, thỉnh thoảng trêu chọc tán tỉnh. Lương
Trung Vũ không thích kiểu này đương nhiên yêu cầu cô gái ngồi xa mình
ra. Lê Nguyên Thắng nếu là trước kia sẽ không ngại, nhưng từ mấy tháng
gần đây anh đã thay đổi, không ỡm ờ với người đẹp như trước nữa khiến
bạn bè đều phải mở to tròng mắt.
Trần Cường Việt cũng không lộn
xộn, chuyện vợ chồng anh lúc vui lúc buồn đã khiến anh mệt mỏi, anh
không muốn lại kiếm chuyện về để vợ chồng cãi nhau. Quốc Hưng cũng đã có bạn gái, còn là người phụ nữ quân nhân mạnh mẽ, nhìn những cô gái phấn
son đầy mặt, lại õng ẹo thể hiện giả dối này không khiến anh thích thú.
Dăm ba câu chuyện qua đi, Lê Nguyên Thắng hỏi Lương Trung Vũ như không kịp đợi:
– Trung Vũ, chủ nhật vừa rồi tôi thấy ông đi với phụ nữ ở quán Đồng Quê,
bao giờ mới ra mắt bạn bè đây? Tôi nói thật chứ, ông có bồ bọn tôi vui
thay ông, chứ làm gì mà giấu kỹ thế?
Nghe vậy mọi người đều đổ
dồn ánh mắt về phía Lương Trung Vũ. Vẫn nụ cười và ánh mắt hiền lành ấy, nhưng lũ bạn ở đây ai cũng đã nhận ra lần này Lương Trung Vũ cười có
tình hơn. Ánh mắt anh dịu dàng hẳn khi trong đầu hiện lên hình ảnh Thụy
Khanh, anh cũng không né tránh câu hỏi của Lê Nguyên Thắng:
– Tôi cũng như cậu, đang trong giai đoạn tiến tới, nhưng chưa có kết quả, lúc nào thành công sẽ không thiếu buổi ra mắt với các cậu.
Lương Trung Vũ đưa tay ra, nâng ly nhìn mọi người như mời rồi nhấp miệng uống.
– Trong này chỉ có tôi là có hình ảnh cô gái may mắn đó. Trung Vũ cậu đã mở lời làm gì có cô nào từ chối được.
Trần Cường Việt cười hắc hắc, giơ điện thoại có hình ảnh Trung Vũ và Thụy
Khanh đứng trước xe ô tô chụp ảnh kỉ niệm, làm Lê Nguyên Thắng vội nhào
đến bát quái, mấy người còn lại cũng ồn ào muốn xem.
Lương Trung
Vũ nhìn thế chỉ cười, không ngăn cản Cường Việt cho mọi người xem ảnh.
Trong lòng lại nghĩ, cô ấy đâu phải là cô gái may mắn, nếu có được cô
thì phải là anh may mắn.
Những người bạn ngồi đây đều là chí thân với Lương Trung Vũ, nhưng anh vẫn có bí mật không muốn cho họ biết, anh không muốn thấy ánh mắt thương hại của bất kỳ ai. Vì thế, không ai
biết, người luôn đầu trò trong nhóm bọn họ lại có lúc không tự tin đến
thế, anh cũng có một nơi hèn yếu không dám nhìn thẳng.
Bạn bè sở
dĩ cho rằng cô gái nào được Lương Trung Vũ yêu sẽ là cô gái may mắn.
Không chỉ bởi bề ngoài đẹp trai của anh, mà anh còn là con trai của nữ
cường nhân Hà Ngọc Điệp, sở hữu một hãng hàng không và một nhãn hiệu sữa nổi tiếng trong và ngoài nước. Bố lại là thứ trưởng trong chính phủ, dù gia đình không trọn vẹn nhưng tiền và quyền nếu muốn, anh đều có đủ.
Bỏ ngoài những thứ đó, chính giá trị con người Lương Trung Vũ cũng không
thể bỏ qua. Anh từ hồi còn đi học đã cùng bạn bè tập tành làm ăn và thể
hiện năng khiếu thương nhân bẩm sinh. Khi ra quân, chỉ với số tiền vốn
vừa phải đã một mình vào nam lập nghiệp. Đến nay 30 tuổi, số tiền tự
thân anh kiếm được cũng đã có hàng trăm tỉ. Truyện chỉ được đăng tại
Truyện Vnking.com và diendanlequydon.
Tất cả những điều
đó cộng lại khiến giá trị con người Lương Trung Vũ sáng lấp lánh. Bạn bè anh đều là con nhà giàu có, nhưng trong số họ nào có ai có thể tự thân
vận động mà không dựa vào tiền nhà? Nên độ sùng bái từ hồi còn đi học
của họ với Lương Trung Vũ đến nay vẫn không thay đổi. Nhóm bạn vẫn luôn
lấy anh làm đầu, lời của Lương Trung Vũ luôn có một lực ảnh hưởng nhất
định với bạn bè. Dù có sáu năm anh ở trong nam, không thường xuyên gặp
mặt nhưng rảnh rỗi họ vẫn thông tin và bay qua lại thăm nhau, nên tình
cảm không đứt đoạn.
– Cô này xinh đấy, điềm đạm thanh thoát.
Nhưng sao tôi thấy quen quen nhỉ? Trung Vũ, cô gái này có trong vòng của bọn mình không?
Trong vòng của bọn họ có nghĩa là những cậu ấm
cô chiêu, sinh trưởng trong gia đình giàu có. Có cuộc sống sang chảnh
quý tộc mà người bình thường mơ ước.
Lê Nguyên Thắng nhíu mày cố nhớ. Trần Cường Việt khinh bỉ liếc anh:
– Cô nào cậu cũng thấy quen, gái đẹp sắp thành người quen của cậu hết rồi.
Mấy người còn lại cũng cười bỉ ổi nhìn Lê Nguyên Thắng, ai không hiểu cậu
ta là người lăng nhăng nhất hội. Nói dại, đừng có là người yêu cũ của
cậu ta mới tốt. Nếu không… thật không dám nghĩ!
Lương Trung Vũ nghĩ đến chuyện gì liền cười, anh nói:
– Cậu thấy quen cũng đúng, cậu mặt dày đòi đổi nhà với người ta để thuận tiện cưa hàng xóm nhà người ta đấy.
Lê Nguyên Thắng há hốc mồm, nhìn lại ảnh. Tất nhiên đánh địch thì phải
biết rõ quân địch rồi. Lê Nguyên Thắng đã tìm hiểu những mối quan hệ của Huyền Linh, cũng biết cô có quan hệ tốt với một chị hàng xóm đã ly hôn
chồng. Nói như vậy thì hóa ra Lương Trung Vũ đang muốn có quan hệ tình
cảm với người phụ nữ đã qua một lần sao? Điều này sao có thể? Anh nhìn
Lương Trung Vũ, lắp bắp nói không nên lời:
– Trung Vũ, cậu… Cậu???
Lương trung Vũ gật đầu xác nhận. Lê Nguyên Thắng ngẩn người. Đột nhiên dò hỏi:
– Cậu chỉ chơi bời thôi à? Không phải thật lòng chứ?
Nếu chỉ chơi bời thì không ổn, vì anh còn chưa cưa đổ tình yêu đích thực
của anh đâu, nếu cô ấy biết bạn anh làm đau khổ bạn thân cô ấy thì hỏng. Nhưng nếu Lương Trung Vũ thật lòng lại càng không ổn, một cô gái đã
từng ly hôn lại có hai đứa con riêng, làm thế nào qua được cửa bố mẹ cậu ấy chứ? Cũng không xứng với người bạn này của anh.
– Sao lại chơi bời? Tôi nghiêm túc.
– Như vậy sao được, cô ấy…
– Nguyên Thắng!
Lương Trung Vũ nhẹ giọng ngắt lời Lê nguyên Thắng. Anh không muốn ai nói điều không tốt về Thụy Khanh, cô tốt đẹp thế nào cũng chỉ cần mình anh biết. Ai cũng không được nói xấu, kể cả là bạn anh.
Thấy câu chuyện
qua lại giữa hai người có chút lạ, mọi người hỏi han. Nhưng Lương trung
Vũ không nói thì Lê Nguyên Thắng cũng phải tôn trọng bạn mình không nói, chỉ ậm ờ cho qua. Nhưng trong lòng lại xoắn xuýt vô cùng.
Lương
Trung Vũ không để ý đến Lê Nguyên Thắng nữa, tình cảm của mỗi người đều
không ai có thể lý giải. Như ly rượu này, là đắng? Là cay? Là ngọt? Cảm
nhận đều do người uống.