Cuộc Sống Mới - Ly Hôn Vẫn Phải Sống

Chương 33: Hai người đàn ông ở thế đối đầu




Sau buổi liên hoan chia tay, Thụy Khanh chính thức nghỉ việc ở nhà. Tạm thời cô chưa tìm công việc mới mà còn đang suy tính, nên chỉ nhận thêm hai phần việc của công ty siêu nhỏ làm ở nhà. Hiện tại cô đang làm phần việc của năm công ty, thu nhập hơn mười triệu một tháng cũng đủ chi tiêu cho ba mẹ con cô. Thời gian tương đối thoải mái, mỗi tháng chỉ cần đi qua một hai lần lấy giấy tờ rồi mang về nhà làm.
Sắp tết nên người người, nhà nhà đều thấy không khí tấp nập, đường phố bắt đầu giăng đèn kết hoa. Trong khu đô thị Green Land không khí tết cũng được lây nhiễm, khẩu ngữ được treo lên, đèn đường càng lấp lánh muôn màu muôn vẻ, các loại hoa cảnh cũng sắp thành đường hoa rực rỡ trong toàn khu.
Thụy Khanh rảnh rỗi nên mỗi chiều đều đi đón con tan học. Nhìn hai bên đường rực rỡ sắc màu, My Anh hưng phấn chạy tung tăng, còn muốn tạo dáng để mẹ chụp ảnh. Thụy Khanh cũng rất thích chụp lại các khoảng khắc của hai con. Tưởng tượng khi con lớn nhìn lại những hình ảnh này sẽ rất thú vị.
Lâm Anh không thích chụp lắm, nhưng chiều mẹ và em cậu cũng vui vẻ đứng cho mẹ chụp. Lâm Anh còn cầm điện thoại chụp cho mẹ và My Anh, phải nói Lâm Anh cũng rất có con mắt nghệ thuật, ảnh Lâm Anh chụp cho Thụy Khanh và My Anh nhìn đều rất đẹp, cậu căn chỉnh để lấy hình rất có dáng làm My Anh nhao nhao thưởng hôn. Truyện chỉ được đăng tại Truyện Vnking.com và diendanlequydon.
Sau lễ tiễn ông Táo chầu trời thì thời gian tết đến cũng bắt đầu đếm ngược. Lương Trung Vũ ngày nào không có tiệc tối thì đều có mặt ở nhà Thụy Khanh, anh không ngại báo cơm với cô, rồi chơi với hai đứa nhỏ, có khi còn dẫn hai đứa đi khu vui chơi, vào trung tâm thương mại mua sắm đủ thứ mang về cho Thụy Khanh. Anh còn giúp cô sửa sang bày biện lại đồ vật trong nhà, thiết kế xíc đu ngoài sân cho Lâm Anh, My Anh. Anh nói với cô:
– Lúc thiết kế khu nhà này, anh bàn với tổ thiết kế là giành ra nhiều đất để làm thành khu vườn, vì muốn người sinh sống trong nhà được gần gũi với thiên nhiên hơn, nhìn ngôi nhà có sân có vườn, cây cỏ hoa lá sẽ khiến con người được thả lỏng. Trẻ con cũng có chỗ vui chơi, người già có chỗ tập thể dục.
Thụy Khanh phải công nhận ý tưởng của anh rất đáng giá, bản thân cô khi nhìn thấy ngôi nhà này cũng thích ngay là vì lý do như vậy. Giờ cô cũng đã biết anh chính là chủ đầu tư của khu đô thị này, mới đầu còn khiến cô khiếp sợ thật lâu. Chẳng trách ngôi nhà anh đang ở là ngôi biệt thự số một. Lúc đó cô còn trêu anh:
– Thật không ngờ là em lại quen một đại gia cỡ này nha. Sao lại có một anh trai vừa đẹp trai vừa có tiền như thế? Em được ôm bắp đùi nhà giàu không sợ đói rồi!
Nhìn biểu hiện khoa trương như vậy của Thụy Khanh, Lương Trung Vũ chỉ cười, ánh mắt nhìn cô chứa đựng dịu dàng và bao hàm tình cảm mà chỉ anh mới hiểu.
Trong lúc lơ đãng, Lương Trung Vũ xuất hiện nhiều hơn trong cuộc sống ba mẹ con Thụy Khanh. Lâm Anh, My Anh cũng hay nhắc đến anh, dần dần còn nhiều hơn cả bố chúng. Thụy Khanh lại không nhận thấy có gì khác thường, bởi ngay từ lần đầu cô gặp Lương Trung Vũ cho đến bây giờ, anh đều xuất hiện với khuôn mặt dịu dàng và nụ cười ấm áp như thế. Anh luôn mang đến cho cô cảm giác an tâm, tin tưởng, nên cô hoàn toàn coi anh như người anh thân thiết có thể dựa vào.
Lương Trung Vũ cũng không vội vàng thổ lộ tình cảm. Anh muốn từ từ dung nhập vào cuộc sống của ba mẹ con Thụy Khanh, muốn Lâm Anh và My Anh tiếp nhận anh một cách thân thiết. Vì Lương Trung Vũ hiểu, với Thụy Khanh thì hai đứa con mới là quan trọng nhất, nếu anh không được hai đứa trẻ tiếp nhận thì đồng nghĩa với việc anh không có cơ hội ở bên cô. Anh càng không muốn vội vàng mà khiến Thụy Khanh tránh né, thà cứ như bây giờ, từng bước từng bước tiến gần đến trái tim cô. Lương Trung Vũ có lòng tin với điều đó.
Hết ngày 27 tháng chạp, cả nước chính thức nghỉ lễ. Sáng ngày 28, ba mẹ con Thụy Khanh hào hứng thay quần áo đẹp để đi chơi chợ hoa. Mọi năm giờ này Thụy Khanh mới bắt đầu dọn dẹp nhà cửa vì công ty phải làm đến 27, 28 tết mới nghỉ. Năm nay cô chuyển nhà mới, lại có thời gian nên không bị quýnh quáng mệt mỏi.
Chuẩn bị sẵn sàng ra cửa đã thấy có chiếc xe màu đen đỗ trước cổng. Cửa xe mở ra, Lương Trung Vũ thoải mái trong trang phục thường ngày đi đến trước mặt Thụy Khanh. Anh cười với cô rồi nhìn Lâm Anh, My Anh nói:
– Bác đúng hẹn nhé, nào chúng ta đi thôi!
Nói rồi anh dắt tay hai đứa ra xe. Thụy Khanh ngơ trong chốc lát rồi cũng bật cười bước theo, cô nói với ba người đi trước:
– Hóa ra là đã lên kế hoạch trước, vậy mà ba bác cháu không ai nói gì. Không sợ mẹ giận sao?
My Anh cười hi hi: – Mẹ sẽ không giận đâu, con biết mà.
– Mẹ không cần phải lo lái xe trên đường đông nữa, mẹ còn mừng ý chứ.
Lâm Anh cũng cười nói. Thụy Khanh mới lái nên cũng chưa dạn dĩ lắm, lúc đường đông cô vẫn cảm thấy hồi hộp. Thấy con trai nói trúng phóc cô cũng chỉ lườm yêu con một cái, không phản bác.
Lương Trung Vũ nghe thấy đối thoại của ba mẹ con chỉ cười tủm tỉm. Anh kéo cửa xe ra, tay còn đặt trên khung cửa xe để tránh Thụy Khanh bị đụng. Anh nhìn cô rồi nói nhỏ:
– Lên xe thôi em!
Ánh mắt của anh nhìn cô chứa rất nhiều tình cảm, Thụy Khanh nhìn mà như bị sa vào trong đó, nhưng rất nhanh cô trở lại bình thường, gạt cảm xúc khác lạ ấy ra khỏi đầu, mỉm cười với anh rồi bước lên xe.
Lương Trung Vũ đều nhìn ở trong mắt, và tất nhiên khoảnh khắc cô thất thần ấy anh cũng nhận ra được. Điều này có nghĩa gì anh không cố tìm hiểu, vẫn như thường nói chuyện với ba mẹ con Thụy Khanh, rồi nhẹ nhàng di chuyển xe ra đường lớn.
Khi chiếc xe BMW 760Li đỗ ở bãi xe, không ít người quay lại nhìn, muốn xem người bước ra từ chiếc xe sang này là nhân vật thế nào. Lương Trung Vũ không để tâm đến những ánh mắt vây xem, anh xuống xe mở cửa sau ra, rồi cúi người bế My Anh, tay còn lại che khung cửa cho Thụy Khanh xuống. Lâm Anh ngồi ghế phụ đã tự mở cửa bước xuống, cậu đóng cửa xe rồi chạy lại gần mẹ.
Không ít quần chúng ồ lên, nói nhỏ với nhau:
“Một nhà kia ai cũng đẹp nhỉ, bé gái đáng yêu quá, nhìn như công chúa nhỏ.”
“Cha mẹ đẹp thế kia cơ mà, hơn cả diễn viên.”
“Ui tôi thích cậu bé kia, nhỏ mà ra dáng quá, khuôn mặt lớn lên hớp hồn lắm đây.”
– …
Cho đến khi bốn người Thụy Khanh dần tiến vào dòng người đông đúc trên phố hoa bờ hồ, tiếng nghị luận mới không còn truyền đến tai họ nữa.
Thụy Khanh và Lương Trung Vũ đều nghe thấy mấy lời xuýt xoa khi ấy. Đi được một quãng Thụy Khanh cười nói:
– Đi với mẹ con em anh trở thành người đàn ông có gia đình rồi, cẩn thận không có bạn gái hay gì gì của anh hiểu lầm là em không chịu trách nhiệm đâu đấy.
Lương Trung Vũ mỉm cười, quay sang nhìn Thụy Khanh như lơ đễnh nói:
– Hiện tại anh không có bạn gái, gì gì em nói cũng không có nốt, nên không cần lo lắng cho anh đâu.
Rồi anh chỉ cho My Anh, Lâm Anh thấy hàng hoa phía trước, lại lấy máy ảnh treo trên cổ xuống để hai đứa tạo dáng rồi chụp ảnh. Thụy Khanh thấy anh không để ý cũng không bám lấy đề tài này nữa, dù sao người thiệt là anh. Vả lại người như anh nếu muốn chắc chẳng thiếu người lao đến. Xã hội bây giờ đàn ông có vợ con rồi gái trẻ vẫn còn quấn quýt đấy thôi, Hữu Văn chẳng phải là ví dụ điển hình à?
Bốn người đi quanh đường hoa cũng mỏi, ghé vào quán café trên đường ngồi nghỉ. Đúng lúc ấy điện thoại Lâm Anh reo lên. Trong máy cậu chỉ có ba số điện thoại của người thân là ông bà ngoại, bố và mẹ, gần đây thêm bác Trung Vũ nữa là bốn. Lâm Anh rút điện thoại ra, không ngoài dự đoán của Thụy Khanh, là Hữu Văn gọi. Anh ta chắc đã từ Thành Nam trở lại rồi. Lại nghe Lâm Anh nói:
“Con với mẹ và em đang đi chợ hoa ạ… vâng… ở bờ hồ… để con hỏi mẹ”
– Mẹ ơi, bố con muốn nói chuyện với mẹ.
Thụy Khanh cầm máy nghe: “Tôi đây.”
Đầu bên kia giọng Hữu Văn cười nói: “Đưa con đi chơi sao không đợi anh về? Anh chẳng nói với em là hôm nay anh về còn gì.”
Trước mặt Lương Trung Vũ và hai đứa, Thụy Khanh không muốn nói chuyện khác thường gì, chỉ hỏi: “Anh có chuyện gì cần nói không?”
“Có, anh đang định nói với em chuyện về quê ăn tết, lúc nào em và con về đến nhà? Anh đứng ở cổng lớn đợi nhé, chúng ta nói chuyện.”
“Được, vậy 11h anh đợi ở cổng.”
Thụy Khanh nói rồi cúp điện thoại đưa cho Lâm Anh. Cô cười hỏi con:
– Đã hết mỏi chưa? Hết mỏi rồi chúng ta đi tiếp, 10 rưỡi chúng ta về.
Lương Trung Vũ nãy giờ vẫn im lặng, nhiệm vụ của anh chỉ là tháp tùng, cũng không tiện nói gì vào chuyện của bố Lâm Anh. Nhưng không khí lúc này trầm hơn trước, Lương Trung Vũ nhận thấy tâm trạng Thụy Khanh không còn vui vẻ tự nhiên như trước, cô cười nhưng ý cười không đạt đến ánh mắt. Lòng Lương Trung Vũ hơi gợn, chẳng lẽ người đàn ông đó vẫn còn ảnh hưởng tới cô nhiều đến thế? Lương Trung Vũ đề nghị:
– Hay không đi chơi nữa, chúng ta đi ăn trưa xong rồi về. Dù sao sáng cũng ăn sớm, giờ chắc Lâm Anh My Anh cũng đói rồi chứ?
My Anh ngước khuôn mặt nhỏ nhắm bụ bẫm lên nhìn Lương Trung Vũ, cất giọng non nớt:
– Bác ơi, My Anh đói, chúng ta ăn pudding được không ạ?
– My Anh, bác Vũ bảo ăn trưa chứ có phải ăn bánh ngọt đâu.
Lâm Anh cười, nói với em. My Anh bĩu môi nũng nịu:
– Ăn ở nhà hàng xong gọi thêm pudding được mà.
Lương Trung Vũ cười xoa đầu cả hai:
– Chúng ta đi ăn nhà hàng Pháp, sau đó gọi tráng miệng pudding cho My Anh được không?
My Anh cười toe: – Vâng ạ. Bác Vũ tuyệt nhất!
Thụy Khanh cười nhìn con đang vui vẻ nhảy nhót, nói với Lương Trung Vũ:
– Anh chiều cháu quá!
– Trẻ nhỏ nên được nuông chiều thôi. Đi nào, em còn có hẹn mà, ăn xong rồi về.
Thụy Khanh không phản đối, Lương Trung Vũ đưa ba mẹ con Thụy Khanh đến nhà hàng, chăm sóc một lớn hai nhỏ chu đáo, ai nhìn vào cũng chỉ nghĩ – gia đình này thật hạnh phúc! Truyện chỉ được đăng tại Truyện Vnking.com và diendanlequydon.
***
Gặp mặt Hữu Văn là đúng 11 giờ 5 phút. Lương Trung Vũ dừng xe ở cổng, Thụy Khanh xuống nói với bảo an để xe Hữu Văn đi vào cùng.
Hai người đàn ông chạm mặt nhau lần thứ hai. Lương Trung Vũ chỉ gật đầu coi như chào hỏi rồi tạm biệt mẹ con Thụy Khanh, nhường thời gian cho họ. Lúc này anh vẫn chưa có tư cách gì để ở lại tham gia, đành miễn cưỡng áp chế ghen tuông đang quấy phá.
Sắc mặt Hữu Văn càng không tốt, nhìn thấy người đàn ông phong độ đẹp trai ngời ngời xuất hiện bên cạnh vợ con mình thì cảm thấy rất tức tối. Anh ta thấy người này như đang chiếm chỗ của mình nên bực bội không chỗ phát. Đồng thời cũng cảm thấy nguy cơ trùng trùng. Thụy Khanh đâu phải như xưa, người mà anh ta nghĩ đi ra đường chẳng ma nào ngó tới. Trái ngược với Thụy Khanh bây giờ, cả người thanh thoát, vẻ xinh đẹp khó ai có thể bỏ qua.
Đợi Lương Trung Vũ lái xe đi, Thụy Khanh mới mở khóa cổng vào nhà. Hữu Văn lần đầu tiên mới đến đây, nhưng những mới lạ này không xua đi được suy nghĩ nóng nảy trong lòng anh ta.
Thụy Khanh nói khéo để hai con lên nhà thay quần áo, cô muốn nghe Hữu Văn nói chuyện về quê là thế nào.
Hữu Văn cũng không vòng vo, cố kéo môi ra cười, thể hiện trạng thái tốt nhất:
– Năm nào chúng ta cũng về Thành phố P ăn tết với ông bà nội Lâm Anh. Anh muốn bàn với em là sáng 30 tết chúng ta về, chiều mùng 2 tết trở lại H Thành, em thấy sao?
Thụy Khanh không thoải mái, một chút cũng không. Hữu Văn này cố tình lờ đi sự thật là họ đã ly hôn, cô không có lý do gì để về nhà bố mẹ anh ta ăn tết cả. Nếu lúc bọn họ ly hôn, bố mẹ chồng có thể nói lời an ủi hay thể hiện sự bênh vực cô một chút thôi thì có lẽ cô sẽ rất tôn trọng họ mà đối xử như trước. Song khi ấy họ chiều theo Hữu Văn, nguyện ý lờ đi sai trái của con mình. Đến nay cũng không biết vì lý do gì mà họ một lần cũng chưa từng gọi điện cho cô để hỏi thăm hai cháu. Tất cả những điều ấy đã khiến cô lạnh lòng.
Nhưng Lâm Anh và My Anh thì lại không thể cắt đứt quan hệ với ông bà nội được. Đấu tranh hồi lâu, cô nhìn Hữu Văn đang ngồi trước mặt, nói:
– Tôi đã không còn là dâu con nhà anh, nên sẽ không về nhà anh ăn tết. Lâm Anh, My Anh thì tôi không cấm. Như vậy đi, ngày 29 tết anh đưa con đi chiều 30 anh đưa con về, hai đứa về thăm ông bà như thế cũng không thất lễ. Tôi vẫn chuẩn bị quà biếu cho ông bà đầy đủ.
Hữu Văn trầm xuống, nhưng giọng vẫn tỏ ra mềm mỏng:
– Thụy Khanh, ý anh mong muốn là cả em cùng về. Đã bao lâu vậy rồi em cũng đã nguôi giận đi chứ, anh đã sửa sai rồi, chúng ta làm lại từ đầu không được sao?
– Không được. Tôi đã nói nhiều lần rồi, tôi khẳng định một lần nữa với anh là chúng ta đã cắt đứt kể từ ngày anh xách va ly ra khỏi nhà. Đừng nói gì sửa hay không sửa, tôi sẽ không quay lại với anh đâu.
Thụy Khanh rứt khoát nói. Hữu Văn tối mặt, anh ta đã nhiều lần quỵ lụy thế mà cô một chút cũng không buông lời. Bỗng anh ta gằn giọng:
– Là vì người đàn ông vừa nãy sao? Em đã có người đàn ông khác rồi? Em còn đưa con anh đi chơi cùng người đàn ông khác, vậy là có ý gì, hả?
Thụy Khanh ngạc nhiên trước thái độ Hữu Văn thay đổi. Nhưng cô căn bản chẳng có gì khuất tất nên thản nhiên nói:
– Chúng tôi chỉ là bạn tốt, anh ấy quý trẻ con nên hay chơi cùng Lâm Anh, My Anh. Anh đừng nghĩ lung tung!
Hữu Văn tất nhiên không tin, là đàn ông nên anh ta hiểu, một người đàn ông sẽ không vô cớ mà tốt với một người phụ nữ. Bạn bè? Đó chỉ là vỏ bọc cho ý muốn đen tối phía sau thôi. Anh ta cười khẩy, nói:
– Em lừa trẻ con à? Ánh mắt anh ta nhìn em không đơn thuần chỉ là bạn bè. Nhưng em nên biết, mình đã là mẹ của hai đứa con rồi. / Giọng Hữu Văn chợt chua chát: – Anh ta nhìn qua cũng biết là giàu có, lại phong độ như thế, anh ta chỉ coi em như thú vui nhất thời thôi.
Hữu Văn không để ý khuôn mặt của Thụy Khanh đã lạnh xuống, anh ta dịu lại nói:
– Em hãy nghĩ lại chuyện chúng ta đi, chúng ta đã ở bên nhau thủa chập chững vào đời, đó mới là tình cảm chân tình nhất, chúng ta còn có Lâm Anh, My Anh. Người đàn ông nào không có lúc đi sai đường? Dù anh đã sai trước nhưng anh đã nhận ra sai lầm và biết quay về. Em rộng lượng bỏ qua là chúng ta lại có thể như xưa, đừng cố chấp nữa Thụy Khanh! Chúng ta phục hôn nhé!
Thụy Khanh nhìn Hữu Văn tự cho là đúng, thao thao bất tuyệt. Cho đến bây giờ anh ta vẫn coi thường cô, cũng không hiểu cô chút nào. Nghĩ Lâm Anh, My Anh sắp xuống nhà rồi nên Thụy Khanh không muốn dông dài, cô nói:
– Chân tình của anh không đáng giá! Vả lại ai quy định đàn ông sai đường biết quay về là đàn bà phải tha thứ? Tôi không muốn nói chuyện này nữa, chúng ta đã không còn quan hệ gì rồi nên tôi có quan hệ với ai, hay thế nào cũng không cần anh nói vào. Tôi chỉ cho con đi hai ngày như thế, anh đồng ý thì đưa con đi, không thì cho chúng nó ở nhà với tôi. Dù sao tôi mới là người được quyền giám hộ hai đứa nhỏ.
– Sao em cứ cắn chết không buông thế, làm mình làm mẩy như thế cũng đủ rồi chứ? Anh kiên nhẫn cũng có hạn, năm lần bảy lượt xuống nước với em rồi thì em cũng biết đủ đi.
Hữu Văn cáu bẳn, anh ta thực sự không nhẫn nhịn nổi nữa, vốn tưởng nhỏ nhẹ thì sẽ khiến Thụy Khanh mềm lòng, không ngờ cô vẫn cố tình hành hạ anh ta như thế.
Thụy Khanh nhíu mày, cô đã mấy lần rứt khoát trả lời, sao anh ta không chịu nhìn nhận vấn đề? Vẫn cứ tưởng cô còn giận dỗi với anh ta sao? Cô có nhàm chán thế à?
Đúng lúc này Lâm Anh, My Anh từ trên tầng xuống, Thụy Khanh không muốn bị con bắt gặp cảnh bố mẹ to tiếng, cô nhẹ giọng:
– Việc này dừng ở đây! Mỗi lời tôi nói với anh lúc trước đều là suy nghĩ kỹ càng, không phải nói để thử thách anh. Anh nên hiểu cho rõ, cũng đừng để hai đứa có ấn tượng xấu về chúng ta.
Hữu Văn tức không thể phát. Nghĩ đường Thụy Khanh khó đi, vậy thì phải đi đường vòng từ con cái. Phải để hai đứa đứng về phía bố chúng và cách xa người đàn ông kia, dù sao cô cũng rất để ý đến cảm nhận của con cái.
Hữu Văn lo lắng, với một người đàn ông thành đạt, lại có bề ngoài xuất chúng như người đàn ông ban nãy sẽ rất dễ lấy cảm tình từ phụ nữ. Thụy Khanh lúc này lại đang giận dỗi, nhất định không chịu tha thứ cho anh ta, không biết chừng sẽ ngã lòng với một người đàn ông như thế. Truyện chỉ được đăng tại Truyện Vnking.com và diendanlequydon.
Lâm Anh, My Anh xuống đến nơi. Thụy Khanh liền nói với con việc hai đứa theo bố về thăm ông bà nội. Biết mẹ không đi cùng, hai đứa không vui vẻ, Thụy Khanh phải nói một hồi, thêm Hữu Văn một bên nói vào, hai đứa trẻ mới miễn cưỡng đồng ý.
Lương Trung Vũ lòng phiền muộn về đến nhà. Nghĩ đến hình ảnh bốn người họ cùng nhau bước vào nhà, trong lòng lo lắng không yên. Anh không biết, ở nơi đó, người đàn ông khiến anh thấy lo lắng cũng có cảm giác lo lắng khi thấy anh. Trong vô hình, hai nguời đàn ông đã ở thế đối đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.