Thụy Khanh chuẩn bị một giỏ quà đầy đủ như mọi năm cô vẫn làm, chỉ là
năm nay không có thêm bao lì xì cho lớn nhỏ bên đằng nhà Hữu Văn. Cô dặn con chuẩn bị quần áo để hôm sau đi, hai đứa đều tự lấy đồ của mình cho
vào ba lô riêng.
My Anh vẫn còn phụng phịu, con bé không muốn
đi mà không có mẹ, cũng không tha thiết chọn đồ. Thụy Khanh đau lòng con nhưng cũng không thể đi theo, lại cũng không thể để con ở lại. Chưa nói đến đúng sai của ai, hai đứa cũng phải có lễ phép cơ bản với người thân của chúng. Không thể chỉ vì mâu thuẫn của người lớn mà cắt đi sợi dây
liên kết với ông bà.
– Ngày mai đi, chiều ngày kia là đã về với mẹ rồi, chỉ qua một buổi tối thôi mà, My Anh ngoan nhé, mẹ sẽ làm thật
nhiều ô mai cho con có được không?
My Anh nếu bình thường thì sẽ ào ào nhảy cẫng, nhưng lúc này mặt vẫn bí sị, mặc cả:
– Mẹ phải làm thêm cả thạch caramen, mua thêm pudding cho con nữa!
Thụy Khanh cười thầm trong bụng, con bé này có phải đang thấy lợi thế
liền tiến tới hay không đây? Nghĩ thế nhưng Thụy Khanh vẫn gật đầu nói:
– Khoái khẩu của con sẽ không thiếu thứ gì, khi trở về là có đầy đủ cho con rồi.
Tối hôm đấy cô lại dặn Lâm Anh:
– Con lớn hơn em, có những điều mẹ biết con đã nhận thức được nên mẹ sẽ
không nói lại. Năm nay mẹ không đi cùng, các con phải ngoan ngoãn, tặng
quà tết cho ông bà thì cũng nói mẹ gửi lời hỏi thăm sức khỏe của ông bà! Còn nữa, con phải trông em cẩn thận, không đi đâu ra đường khi không có người lớn. Có gì không ổn thì gọi về cho mẹ, mẹ sẽ về đó đón anh em con ngay.
Sáo trộn trong cuộc sống không hề dễ chịu, kể cả có cố
quên thì tình cảm giữa người với người không tốt đẹp cũng gây nên những
thương tổn. Thụy Khanh che dấu mất mát trong lòng rất tốt, nhưng Lâm Anh vẫn cảm thấy mẹ mình không ổn. Cậu biết hai anh em đi cùng bố thì mẹ ở
nhà một mình sẽ rất buồn. Nhưng mẹ đã nói là hai anh em phải đi, nên
Lâm Anh cũng không dám cãi lời. Cậu ôm cổ mẹ, dùng vòng ôm nhỏ bé mà ấm
áp ấy vỗ về mẹ:
– Mẹ đừng lo, con biết chăm em mà, con cũng nhớ rõ những gì mẹ dặn. Mẹ ở nhà buồn thì gọi cô Huyền Linh đi mua sắm cũng tốt lắm. Con với em đi sẽ nhanh về với mẹ.
Thụy Khanh cười, anh lớn còn biết an ủi mẹ rồi cơ. Cô vuốt đầu nhỏ của con trai, lại hôn nhẹ lên má cậu:
– Ừm, vậy mẹ không lo, con với em cứ chơi vui vẻ!
– – – – – – –
Khi đêm đã buông xuống, một mình đối diện với chính mình trong không gian
vắng lặng, Lương Trung Vũ mới cảm nhận được nỗi buồn tẻ chán ngắt mà bao lâu nay anh tưởng đã quen thuộc. Hóa ra, khi trong lòng đã tồn tại một
người rồi thì sẽ khiến bản thân có nhiều tham niệm đến thế. Từ mong muốn ban đầu là chỉ cần được nhìn cô ấy cũng thấy đủ, đến khi quen hơn chỉ
muốn có thể ở bên làm bạn, song khi đã thành bạn bè rồi thì mong muốn có được tình cảm của cô lại thành nỗi khát khao không có cách nào kìm lại.
Lương Trung Vũ sắp xếp lại suy nghĩ một lượt, người đàn ông kia đã không xứng với Thụy Khanh. Vậy anh không có lý do gì phải kìm chế tình cảm của
mình, người đó vẫn còn dây dưa với cô thì phải nhanh chóng đá anh ta ra. Lương Trung Vũ anh không cho phép mình thất bại, vì mình, cũng là vì
Thụy Khanh, cô xứng đáng có được tình cảm chân thành nhất.
Nghĩ thoáng rồi thì cơn ghen tuông vì thấy ‘một nhà bốn người’ bên nhau cũng không ám ảnh mình nữa. Lương Trung Vũ cầm điện thoại lên, trong danh bạ zalo tìm tên Thụy Khanh, ảnh đại diện của cô vẫn chỉ là ảnh mặc định,
khiến anh không khỏi mỉm cười vì tính cách đơn giản nơi con người Thụy
Khanh. Lương Trung Vũ bấm cuộc gọi video cho cô, muốn tăng cảm giác tồn
tại của mình lên với người trong lòng thì phải mặt dày thôi.
Thụy Khanh nhìn thấy cuộc gọi của Lương Trung Vũ khi vừa tắm xong, trong
phòng nhiệt độ không quá lạnh nên cô chỉ mặc bộ váy ngủ kín đáo, khoác
ngoài chiếc áo len dài. Lương Trung Vũ nhìn thấy mái tóc cô còn hơi ẩm
ướt, khuôn mặt còn bị hơi nóng khiến cho hai má Thụy Khanh căng mọng
hồng hào. Hình ảnh này khiến người đàn ông nào đó không khỏi suy nghĩ
miên man. Nhưng rất nhanh Lương Trung Vũ đã lấy lại được vẻ ôn hòa vốn
có. Hai người nói với nhau vài câu hỏi han, lại tuyệt nhiên không nhắc
đến chuyện hồi sáng gặp Hữu Văn. Lương Trung Vũ thay đổi không khí bằng
cách nói nửa thật nửa đùa:
“Ngày mai em có còn bận chuyện gì
nữa không, có cần anh giúp việc gì thì cứ nói nhé, anh sẽ làm culi không công cho ba mẹ con em, chỉ cần bao cơm trưa là được.”
Thụy Khanh nhún vai, cô nhìn vào màn hình rồi nói:
“Việc nhà em đã xong rồi, thời gian này em rất rảnh nên mỗi ngày làm một ít
việc, về cơ bản đã không phải làm gì nữa, mua đào quất nữa là ổn ạ.”
Lương Trung Vũ thấy cơ hội đã tới, anh vội nói: “Nếu thế mai anh qua
đón ba mẹ con cùng đi chọn đào quất nhé, anh cũng muốn chọn mang về
nhà.”
Thụy Khanh khó hiểu, cô hỏi:
“Anh không phải chỉ cần ới một câu là người ta mang đến cho ngay sao? Cần gì phải tự mua thế?”
“Sắm tết thì phải tự tay mình chọn, chưng trong nhà mới thấy có không khí
chứ, nếu chuyện gì cũng nhờ người khác thì sẽ bớt hào hứng rồi.”
Lương Trung Vũ rất thản nhiên trả lời. Thụy Khanh nghĩ cũng đúng, cô nói:
“Vậy mai 9h sáng anh qua đón em, Lâm Anh, My Anh thì phải đi thành phố P chúc tết ông bà nội trước rồi.”
Nhận thấy giọng Thụy Khanh khi nói đến hai đứa về thành phố P thì không còn được vui nữa, khuôn mặt cũng không giấu đi được nỗi mất mát, Lương
Trung Vũ nhói lòng, cũng không biết an ủi cô thế nào, đành nói:
“Vậy thì phải trang trí nhà thật đẹp cho hai đứa về bất ngờ. Lâm Anh còn nói muốn đốt pháo que, anh sẽ mua cho hai đứa đốt thỏa thích.”
Thụy Khanh cười, giọng có chút oán trách nhưng lại lộ vẻ thân thiết:
“Anh đang chiều chúng nó quá rồi đấy, giờ My Anh lúc nào cũng Bác Trung Vũ, nói nhiều làm em còn muốn ghen tị.”
Lương Trung Vũ nghe cô oán giận thì cười lớn, hai người nói thêm vài câu rồi
cúp máy. Thụy Khanh kiểm tra lại một lần đồ của hai con, vào từng phòng
đắp lại chăn rồi hôn lên chán mỗi đứa mới yên tâm về phòng mình đi ngủ.
**
Sáng hôm sau, 7h sáng bảo an đã gọi cho Thụy Khanh xác nhận có khách đến rồi mới cho Hữu Văn đi vào. Ba mẹ con Thụy Khanh đã chuẩn bị đầy đủ, chỉ
đợi Hữu Văn đến cổng là xách đồ ra xe.
Hữu Văn nhìn Thụy Khanh
bằng ánh mắt ai oán nhưng cô không quan tâm, chỉ chăm chăm dặn dò hai
con chú ý những gì. Tiết mục này hai đứa đã quá quen thuộc, nên cũng
không để ý mẹ dông dài, cười tít mắt vâng vâng dạ dạ.
Hữu Văn
trước khi đi còn hỏi Thụy Khanh lần nữ, không có câu trả lời mong muốn,
Hữu Văn chỉ đành chán nản lên xe. Khi Thụy Khanh nói với theo: “Lái xe
cẩn thận!” Hữu Văn cũng chỉ đành nén lại không vui, thở dài gật đầu với
Thụy Khanh rồi lái xe rời đi.
Thụy Khanh nhìn theo bóng chiếc
xe khuất dần rồi mới quay vào nhà, cách giờ hẹn với Lương Trung Vũ còn
hai tiếng, cô tranh thủ sấy thêm một mẻ hoa quả. Tết đến khiến nhu cầu
trà hoa quả của chị em bạn bè Thụy Khanh tăng nhiều. Ai cũng muốn nhà
mình trong ngày đầu năm có thứ mới mẻ mang đãi khách nên cô vẫn làm từng mẻ từng mẻ hoa quả như thế mà vẫn còn chưa trả được hết đơn hàng. Được
cái thu nhập tương đối khả quan, nhất là cái cảm giác vui vẻ khi mọi
người đón nhận thành quả của mình làm ra khiến cô càng hăng say sản
xuất.
Lương Trung Vũ đúng giờ có mặt, Thụy Khanh cũng là người
luôn luôn đúng giờ. Nên khi hai người một trước một sau xuất hiện ở cổng nhà Thụy Khanh thì cùng nhìn nhau bật cười.
Lương Trung Vũ đầu
tiên là kéo Thụy Khanh đi mua pháo đồ chơi và đồ trang trí, anh nói: “Đã hứa với trẻ con rồi là không được nuốt lời!”.
Thụy Khanh nhìn anh đang bận rộn chọn đồ liền nghĩ: Đến khi anh có con chắc chắn sẽ là ông bố tốt!
Hai người rời khỏi cửa hàng bán đồ trang trí với túi lớn túi bé. Ngày tết
nên đông đúc, mặc dù số người ngoại tỉnh làm việc tại thủ đô đã về quê
đón tết nhiều nhưng không khiến đường phố bớt người. Cũng may Lương
Trung Vũ tìm được chỗ đỗ xe gần chợ hoa trung tâm, hai người bèn xuống
xe đi bộ vào một quãng.
Chợ hoa đúng với tên gọi. Chợ được lập
trong khoảng thời gian hai tuần tước tết, nơi đây muôn màu muôn vẻ, đủ
loài hoa khoe sắc rực rỡ. Chợ phân thành từng khu, có nơi chuyên bán hoa lan, đào, mai, quất… cả hoa trong nước và hoa nhập khẩu đều bày bán đầy đủ.
Thụy Khanh chưa có năm nào mang tâm thái thoải mái như năm
nay đi dạo chợ hoa. Mấy năm trước cô đều phải tranh thủ thời gian từng
chút một, mua sắm gì cũng đều phải ào ào, nhanh chóng để còn về nhà lo
việc, gần như không có lúc nào thảnh thơi.
Không những trước tết đã phải tất bật lo toan, ngày tết Thụy Khanh còn phải đèo bòng cùng
chồng con về chúc tết nhà ngoại trước rồi về nhà nội ăn tết. Ở nhà nội
còn phải thể hiện trách nhiệm của con dâu trưởng, trong mấy ngày tết gần như chỉ chui đầu trong bếp để làm cơm cho khách. Thành phố P có tục lệ, cứ người thân đi chúc tết nhau thì phải ngả mâm cơm, dù ít dù nhiều
trên bàn ăn cũng phải có các món cơ bản ngày tết như bánh trưng, nem
rán, canh măng, giò… Nghĩ đến cả người lúc nào cũng bốc mùi thức ăn là
lại thấy sợ.
Giờ đây thanh thanh thản thản, lại cùng một người
bạn đi dạo chợ hoa, cũng văn nhã như ai khiến Thụy Khanh có chút cảm
giác không giống thật. Bất chợt có một bàn tay ấm áp, to dày bao lấy tay cô nhỏ xinh, càng khiến Thụy Khanh như lọt vào trong mộng ảo. Cô ngơ
ngác nhìn bàn tay đang nắm lấy tay mình kia mà không biết suy nghĩ thế
nào. Tim Lương Trung Vũ đập như trống dồn, rõ ràng hồi hộp nhưng lại vờ
như lơ đãng nói:
– Em cứ nhìn ngó ngơ ngác như thế thì lát nữa chúng ta lạc nhau mất! Chợ đông người.
Nhận thấy bàn tay đang nắm tay mình có chút nóng ấm ướt át, rõ ràng chủ nhân của nó không thản nhiên như giọng điệu vừa nói, lòng Thụy Khanh
như có tiếng báo động, nhưng chính cô lại cố bác bỏ suy nghĩ vừa nhen
nhóm đó đi. Hay dường như tin lý do anh vừa nói, Thụy Khanh không cự
cãi, hai người cứ tự nhiên như thế, nắm tay nhau đi dạo khắp chợ hoa,
mỗi khi muốn dừng lại xem xét, Thụy Khanh cũng không ngần ngại mà kéo
tay Lương Trung Vũ lại, cùng anh ngắm nghía, tự nhiên tự tại.
Trong không khí lành lạnh của ngày đông, đi giữa rừng hoa đào hồng rực,
khung cảnh làm lòng người như say. Hơi ấm từ bàn tay truyền đến trái
tim, chỉ là hai con người ấy vô tình hay cố tình không để ý mà thôi.
Chợ tết tấp nập, không khí vui vẻ như truyền khắp tới từng góc nhỏ, hoa cảnh cũng thấm đẫm hơi thở tươi mới.