Thụy Khanh nghỉ nửa tháng, phần việc của cô dồn lại không nhờ ai làm
giúp. Nên ngay ngày đầu tiên đi làm cô đã phải tập trung tinh thần cao
độ, công việc kế toán yêu cầu độ chính xác cao, nếu lỡ sai một số thôi
là phải tìm đến đau đầu. Nên ngay khi bắt tay vào làm việc cô thường
không để ý đến xung quanh, chỉ chú tâm vào việc mình làm. Công việc với
các con số tuy khô khan nhưng lại là công cụ kiếm cơm, không thể nào
chơi đùa với bát cơm của mình được.
Thụy Khanh làm việc ở công ty
này cũng đã được năm năm, từ ngày cô mới ra trường. Bắt đầu từ một người học việc, đến bây giờ thành nhân viên nòng cốt của công ty. Không thể
không công nhận năng lực và sự cố gắng của cô. Hơn một năm trước khi
thấy đã chắc nghiệp vụ, Thụy Khanh nhận thử công việc làm sổ sách và kế
toán thuế cho một doanh nghiệp siêu nhỏ ( mà người trong nghề thường gọi trêu là công ty 3 thành viên ))) mang về nhà làm. Đến nay, cô đã nhận
thêm hai phần công việc như thế, thu nhập đủ chi tiêu, còn phần lương ở
công ty có thể để nguyên trong thẻ tiết kiệm.
Có tiền là có động
lực, cô thấy mình vẫn có thể nhận thêm việc của một công ty nữa, nên
đang tính có nên hỏi người môi giới hay không thì chuyện ly hôn ập đến.
Bây giờ lại thấy chẳng cần tham việc nữa rồi.
Giờ nghỉ trưa, các
chị em trong văn phòng rủ nhau gọi cơm hộp. Thụy Khanh đang ăn
kiêng nhưng cũng gọi một phần canh cà chua trứng. Thức uống của cô lâu
nay đã đổi thành trà xanh mật ong chanh do cô tự pha, theo công thức của một bà mẹ đã giảm béo thành công chia sẻ trên mạng. Thực hiện nghiêm
khắc chế độ tập luyện và ăn uống như vậy đã thấy có thành quả, hiện giờ
cân nặng của cô đang ở mức 65kg.
Lúc ăn trưa mọi người ngồi quanh bàn. Chị Thúy trưởng phòng cười tủm tỉm trêu Thụy Khanh:
- Sao lại thấy mấy hôm không gặp, Thụy Khanh đẹp hẳn ra nhỉ, hôm nay nhìn em rất khác.
- Phụ nữ đẹp nhất khi không thuộc về ai mà chị.
Cô kế toán tiền lương tên Liên Nhi hùa vào.
Mọi người trong công ty đều đã biết chuyện Thụy Khanh ly hôn. Vì làm chung
với nhau lâu rồi nên mọi người rất thân thiết, thỉnh thoảng có va chạm
nhau trong công việc nhưng cũng không ảnh hưởng đến tình hữu nghị của
mọi người. Khi biết chuyện ai cũng phẫn nộ thay Thụy Khanh, còn đưa ra
nhiều ý kiến để làm sao sử đẹp kẻ ngoại tình. Thụy Khanh nghe rồi cũng
thôi. Có người nói cô ngốc, công sức bao năm để con khác nó hưởng, đáng
lẽ phải kiện cho chúng nó trắng tay, những lúc như thế cô chỉ cười. Có ở trong hoàn cảnh thì mới có thể hiểu và đưa ra cách lựa chọn tốt nhất
cho mình. Nếu chỉ hả giận nhất thời thì chính bản thân cô rồi cũng có
được yên đâu. Như thế này là tốt nhất, không cạn tàu giáo máng với nhau
thì sau này nhìn mặt con mới có thể thanh thản, thù hằn sẽ biến bản chất của mình thành xấu xí. Giáo dục con cái trong những gia đình ly hôn
cũng khó khăn hơn gia đình bình thường nhiều. Có người sau ly hôn đem
việc tranh giành con cái và tài sản thành chiến lợi phẩm, thi nhau nhồi
nhét vào đầu con trẻ những ấn tượng xấu của đối phương, chửi bới nhau
không thương tiếc. Như vậy sẽ đem lại tác động tiêu cực đối với sự phát
triển của trẻ. Chúng nó sẽ khuyết thiếu tình thương và trong đầu chỉ
toàn những mặt trái.
Cô muốn con mình lớn lên trong tình yêu thương, dù biết là sẽ không trọn vẹn nhưng quyết sẽ không để con mình lệch lạc.
Nghe mọi người trêu ghẹo, Thụy Khanh nói thật luôn:
- Em đang giảm cân đấy ạ, thực hiện chế độ dưỡng sinh nghiêm khắc.
- Ái chà, quyết tâm thay đổi bản thân à? Chị Thúy cười dài.
Thụy Khanh không cãi:
- Vâng, tích cực thay đổi. Em bây giờ nhìn lại mình, mới thấy đã tự ngược đãi bản thân quá rồi.
- Haizz, đúng là phải vấp ngã mới thấy rõ nhân sinh. Em đấy, có một nhan
sắc trời cho mà không biết tiếc. Mặt này, mắt này, mũi này, miệng này,
chiều cao này, nếu mà cho người khác họ sẽ biết sống sướng hơn em.
Chị Thúy tiếc rẻ. Thụy Khanh cười to. Chị Ngọc Minh ngồi yên nãy giờ mới nói:
- Ngày xưa các cụ bảo “ Hồng nhan bạc phận” ngày nay chúng ta có câu “
Hồng nhan bạc tỷ”. Thụy Khanh à, em coi như sống qua một kiếp đi, từ nay phải ứng với vế sau đấy.
Thụy Khanh cảm động, chị Ngọc Minh là
người ít nói xưa nay, nhưng lời chị nói luôn khiến người nghe như được
bơm máu vậy, chị ấy cũng là người cô thấy thân thiết nhất trong văn
phòng này:
- Vâng ạ, nghe chị hết.
Liên Nhi nói chêm vào: - Em cũng sẽ làm “Hồng nhan bạc tỷ” cho các chị xem.
Mọi người đều cười, hihi haha cho đến giờ làm việc mới thôi.
- -- -----+____+--- -----
Hết giờ làm, Thụy Khanh qua nhà Văn hóa nghệ thuật tổng hợp Quốc Tế đón
con. Thụy Khanh đưa Lâm Anh đến học ở đây trong suốt mấy tháng hè. Ngôi
trường này hình thức như một trại hè, bé đến đây được học nghệ thuật,
học ngoại ngữ và các trải nghiệm ngoại khóa, cũng như kỹ năng sống. Học
phí tất nhiên sẽ cao, nhưng Thụy Khanh không tiếc số tiền ấy khi đầu tư
cho tương lai của con mình. Khi cô thấy hiệu quả rõ rệt theo biểu hiện
của con hàng ngày, thì cũng thấy mình quyết định đúng. Như bé biết chủ
động trong các việc của cá nhân, sẵn sàng nói muốn giúp mẹ làm việc nhà
hay trông em. Việc rửa bát trong một tháng gần đây đều là Lâm Anh nhận
lấy. Cậu nói: “ Mẹ đi làm về mệt, việc nhỏ con sẽ học làm giúp mẹ.” Câu nói khiến Thụy Khanh cảm động phát khóc.
Đón Lâm Anh xong, hai mẹ
con vòng qua trường Mầm non Happy Kids đón My Anh. Mới vừa dừng xe lại
Lâm Anh đã chạy ào đến lớp em gái, Thụy Khanh dựng xe xong mới chầm chậm tiến vào. Đến trước cửa lớp con thì thấy bóng dáng người đàn ông dong
dỏng đang ôm My Anh trên tay, Lâm Anh đứng bên cạnh, mặt cậu không cười
nhưng trong mắt cũng ánh lên chút vui vẻ. Tim cô bỗng đập loạn nhịp, rồi lại âm thầm cười giễu chính mình, cô vẫn chưa thể bình tĩnh khi đứng
trước mặt anh ta. Bỗng tiếng My Anh gọi:
- Mẹ, mẹ ơi.
Rồi
con bé đòi tụt xuống khỏi người bố, chạy ào xuống nhào vào lòng mẹ. Thụy Khanh cười, dang tay đón cơ thể bé bỏng đang lao đến. Cô hỏi con:
- Hôm nay My Anh chơi vui không, có ngoan hay không?
- Dạ vui, con ngoan lắm, cô giáo còn cho con trái tim đỏ cơ.
Thụy Khanh nghe con nói, cười vui vẻ rồi hôn lên má phính của con. Lát sau
mới đưa mắt nhìn hai người đàn ông một lớn một nhỏ đằng trước, hơi gật
đầu chào hỏi, cô không muốn con thấy sự hằn học xấu xí ở mẹ chúng. My
Anh cũng nhìn theo cô rồi cười nói:
- Mẹ ơi, bố đến đón con đấy, lần đầu tiên bố đến đón con.
Trong giọng nói không dấu vẻ bất ngờ, khiến Hữu Văn nãy giờ vẫn nhìn chằm chằm hai mẹ con xấu hổ một trận.
Anh ta bước đến, Thụy Khanh cũng đứng dậy nắm tay My Anh. Hữu Văn lúc
này không giống như hồi mới đưa đơn ly hôn, anh ta tỏ ra thân thiện cười cười với Thụy Khanh, mở lời:
- Anh muốn đón hai đứa đi ăn tối với anh, lâu rồi chưa cùng với con, em đồng ý nhé. Anh sẽ đưa con về trước giờ đi ngủ.
Trong lòng không thoải mái, nhưng Thụy Khanh cũng không thể hiện ra ngoài, cô nói:
- Có thể, nhưng đưa con về tắm đã, ở trường một ngày rồi.
Hữu Văn không phản đối, anh ta đi ôtô đến nên cô để hai con lên xe đi cùng, mình cô đi xe máy về nhà. Hàng xóm có mấy người đi qua, nhìn thấy một
nhà mấy người trước cổng thì xì xầm to nhỏ. Không khí trước cổng trở nên vi diệu.
Vào nhà, Lâm Anh tự mình lấy quần áo rồi tắm ở phòng cậu
luôn. Thụy Khanh đổi giày, thay đôi dép trong nhà vào phòng tắm dưới
tầng xả nước vào chậu bồn nhỏ, đợi My Anh lấy quần áo xuống thì tắm cho
con. Đang loay hoay thì cửa phòng chợt tối, Thụy Khanh biết người tới
cũng chẳng ngẩng đầu lên. Hữu Văn đứng một lúc mới nói:
- Em đi học lái xe đi, rồi mua chiếc ô tô, đưa đón con đỡ vất vả.
Thụy Khanh tức tới ngực phập phồng, nhưng cô im lặng không nói gì. Hữu Văn cũng thấy cảm xúc cô không đúng liền nói thêm:
- Em cứ đi học đi, còn xe hai tháng nữa anh mua cho. Nhưng, anh cũng chỉ mua được chiếc tầm trung thôi. Em đi tạm trước rồi..
- Không cần, tôi muốn thì sẽ tự mua được.
Cô rất muốn móc mỉa anh ta mấy câu như "Sao tự dưng từ bi như thế, đổi
tính rồi à?" hay đại loại như "Tôi tưởng anh sẽ tiếp tục giả nghèo giả
khổ, không diễn nữa à?" "Bao nhiêu năm nay tôi vẫn một thân một mình
bất kể mưa nắng vẫn đưa đón con bằng chiếc xe máy đấy thôi, sao lúc đấy
anh không nói?"...
Nhưng thôi, vô nghĩa lắm.
Hữu Văn cũng tự
hiểu lấy, sau tất cả mọi chuyện như thế, Thụy Khanh khó có thể đối xử
bình thường với anh ta được. Có khi, nếu như Thụy Khanh quỵ lụy vương
vấn thì anh ta sẽ thấy chán ghét thêm, chẳng cho được cái mặt hòa nhã ý
chứ. Nay thái độ Thụy khanh là buông bỏ, dường như cô chẳng chút nào
muốn níu kéo, chẳng tỏ ra chút tình cảm nào thì anh ta lại để ý, lại
thấy thiếu. Bởi anh ta cũng đã quen với sự cung phụng của Thụy Khanh,
quen với tình yêu thường trực của Thụy Khanh dành cho mình. Nói không
tiếc nuối là giả, nhưng chuyện đã rồi. Chính bản thân anh ta còn chẳng
biết mình đang nghĩ gì bây giờ.
Hữu Văn quay người ra phòng khách,
nhìn một vòng, trong nhà đồ đạc vẫn để nguyên như cũ, chỉ thiếu tấm ảnh
cưới của hai người treo trên tường. Anh ta cứ nhìn chằm chằm vào khoảng
không trống vắng ấy cho đến khi Lâm Anh, My Anh mặc quần áo tinh tươm
cười nói với anh ta.
Tiễn con xong, Thụy Khanh cũng thay quần áo đi tập, cố bỏ qua những cảm xúc không vui, giữ lòng bình thản.