Cuộc Sống Ở Đông Cung Của Tần Xu

Chương 4: Giật dây




Thái tử phất phất tay, ý bảo Quách thị đứng dậy, lúc này mới chú ý tới Tần Xu vẫn đang quỳ trên mặt đất.
Quách thị nhìn ánh mắt Thái tử đang dừng ở người Tần Xu, cười cười, mở miệng giải thích: “Đây là Tần thị mà Hoàng Thượng cấp Đông cung.”
Nghe Quách thị nhắc đến mình, Tần Xu vội mở miệng thỉnh an: “Tì thiếp gặp qua Điện hạ.”
Thái tử “Ân” một tiếng, không lưu tâm thu hồi ánh mắt, lập tức đi tới phía trước.
Quách thị nhương mắt ra hiệu, lúc này, Tần Xu mới đứng dậy, quy củ đứng một bên, nàng là một Thục nữ nho nhỏ, ở đây dĩ nhiên chỉ có thể đứng.
Tần Xu nhìn thấy cung nữ bưng trà lên, Quách thị tự mình tiếp nhận đưa tới tay thái tử, cử chỉ cung kính, trong lòng không khỏi cảm khái một tiếng, làm con dâu hoàng gia cũng không hẳn là tốt.
Thái tử tùy tay tiếp nhận, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, thuận miệng phân phó nói: “Ngày mai ngươi dẫn Vương thị đi Phượng Loan cung thỉnh an đi.”
Nghe Thái tử nói, Tần Xu nhìn ý cười nơi khóe miệng Quách thị hơi sượng lại một chút lát sau lại mỉm mỉm cười, nói: “Thiếp thân nghĩ cũng nên như thế, Vương muội muội vốn là thân chất nữ của Hoàng hậu, nương nương có ý ban nàng hầu hạ Điện hạ, trong lòng tự nhiên nhớ thương.”
Tần Xu nghe Quách thị nói, có chút kinh ngạc, ở cùng một viện mấy tháng, nàng lại không biết Vương Bội Huy là thân chất nữ của Hoàng hậu, thân phận nàng ta cũng quá đặc thù đi. Khó trách Vương Bội Huy luôn khiến người ta cảm thấy tự cao ngông nghênh, đối với nữ nhân trong viện không nói không quen. Hóa ra, người ta sớm đã định trước là Thái tử Tài tử.
Quả nhiên, dù là hiện đại hay cổ đại vẫn phải nói đến xuất thân, xuất thân tốt, ra bên ngoài tự nhiên sẽ tốt, làm thiếp của Thái tử so với làm thiếp của Hoàng đế tốt hơn nhiều lắm.
Tần Xu đã sớm nghe nói, thái tử đã liên tục nghỉ lại chỗ Vương tài tử hai ngày, ân sủng không thể không nặng.
Nghe Quách thị nói, Thái tử gật gật đầu, lại uống mấy ngụm trà mới nói: “Mẫu phi đã nhiều ngày bệnh, mấy ngày nữa tới thăm nàng đi.”
Mặc dù có chút nghe không rõ, nhưng Tần Xu vẫn cảm thấy không khí có chút là lạ.
Tần Xu biết thân mẫu Thái tử là Cung phi nương nương, lẽ ra Thái tử nạp thiếp thất, Cung phi này là mẫu thân dĩ nhiên cũng muốn gặp một lần, nhưng là, lại bị bệnh.
Tần Xu vừa mới nghĩ, chợt nghe Quách thị thưa vâng, một chữ cũng không thừa.
Thái tử lập tức ly khai, Quách thị nhìn thoáng Tần Xu vẫn đang đứng quy củ, hòa hoãn cất lời: “Vừa quỳ vừa đứng lâu, e cũng mệt mỏi, trở về nghỉ ngơi đi.”
Thanh âm tuy rằng ôn hòa như trước, nhưng Tần Xu nghe được trong giọng nói của nàng một tia mất tự nhiên lại không kiên nhẫn.
Tia không kiên nhẫn, tự nhiên sẽ không vì nàng. Tần xu hiểu, hơn phân nửa vẫn là vì Vương tài tử đi.
Thiếp thất được sủng ái, chính phi tự nhiên sẽ không vui, hơn nữa ở địa phương mang tên “ hoàng gia “ này, đâu đâu cũng là hai chữ “ lợi ích “.
Tần Xu thưa vâng, nhún nhún người, lúc này mới xoay người rời đi.
Tần Xu mới vừa đi, Quách thị liền nhìn thoáng qua Tôn mama đứng ở bên cạnh, trầm giọng nói: “Ngươi nhìn thế nào, quả thực rất tốt.”
Tôn mama có chút đăm chiêu: “Mới vừa rồi nàng thấy Điện hạ, nhìn cũng quy củ, nàng tuổi còn nhỏ, thật không giống như là giả vờ.”
Quách thị nghe, gật gật đầu, đột nhiên thở dài một hơi: “Vương thị vừa tiến đến, đã có thể có náo nhiệt, mẫu phi lại bị bệnh, rốt cuộc, Hoàng hậu không có con trai trưởng, chung quy vẫn muốn mượn thân phận mẫu hậu cùng Điện hạ thân cận chút.”
Nói xong, lại lẩm bẩm nói: “Sau này không biết sẽ thế nào đâu.”
Nhìn chủ tử nhà mình lo lắng, sắc mặt Tôn mama cũng vô cùng ngưng trọng. Tính tình chủ tử nhà mình... Vạn nhất Hoàng hậu nương nương thực có tâm tư đó, chủ tử sợ là...
Cho nên, Vương tài tử nơi đó là vô luận như thế nào đều phải phòng bị, nếu nàng thực sự nắm được tâm Thái tử, chủ tử làm Thái tử phi sợ là càng phải lo lắng.
Chủ tử mấy năm nay sinh hai nữ nhi, tuy nói Thái tử cũng sủng, thế nhưng không thể cùng một nhi tử đánh đồng.
Tôn mama nghĩ, nhịn không được ở trong lòng thở dài một hơi, chủ tử từ lúc sinh hạ hai vị Tiểu quận chúa, lại không tiếp tục mang thai, thỉnh Thái y đến xem, cũng nhìn không ra vấn đề, cũng điều dưỡng vô cùng tốt.
Đã hơn một năm, còn không có động tĩnh gì, hiện giờ lại có them một Vương tài tử, tình thế sợ là càng thêm cấp bách.
Tần Xu từ trong viện của Thái tử phi đi ra, một đường về tới phòng mình, rảnh rỗi liền suy ngẫm câu nói kia của Thái tử.
Cung phi sinh bệnh hẳn là giả, bằng không, thái tử này lúc này cũng sẽ không có nửa điểm sốt ruột.
Mà việc này, rõ ràng cùng Vương Bội Huy có quan hệ, Vương tài tử, Hoàng hậu, Cung phi, Tần Xu nghĩ, mình cũng hiểu được một chút.
Thái tử là thân nhi tử của Cung phi, lẽ ra Cung phi đó là đích vương mẫu* của Vương Bội Huy, nhưng là, trên Cung phi còn có Hoàng hậu, mà Vương Bội Huy lại là thân chất nữ của Hoàng hậu, quan trọng hơn là Hoàng hậu hiện không hề có con trai trưởng, sau này cũng chưa chắc sẽ có, cho nên Hoàng hậu đối Thái tử vô cùng tốt, tốt đến mức đem cháu gái ruột của mình cho Thái tử làm thiếp thất.
(*) Vương mẫu: mẹ chồng
Tần xu nâng cằm, ngây ngốc nhìn hoa văn trên mặt bàn, cho đến khi cung nữ kêu lên một tiếng, lúc này mới ngẩng đầu lên.
“Chủ tử.” Hồng Nhị đặt một tách trà vào tay nàng, nhỏ giọng hỏi: “Chủ tử có tâm sự?”
Tần xu lắc lắc đầu, tiếp nhận trà, nhấp một ngụm, âm thầm suy tư một chút mới nói: “Mới vừa rồi đi thỉnh an Thái tử phi, nghe nói ngày mai Thái tử phi muốn dẫn Vương tài tử tới chỗ Hoàng hậu thỉnh an, quả là có thân phận.”
Thân phận của Tần Xu, không có tư cách thỉnh an Hoàng hậu, cho nên nếu có thể đi, đương nhiên chính là một loại thể diện.
Là nô tỳ, phải cân nhắc tâm tư của chủ tử, nghe lời này, Hồng Nhị liền nói: “Chủ tử cũng đừng quá khó khăn, chờ thêm chút thời gian cầu Thái tử phi, nói không chừng Thái tử phi cũng sẽ mang theo chủ tử đi. Mặc kệ như thế nào, chủ tử là Hoàng Thượng tự mình hạ chỉ tiến Đông cung, cùng người bên ngoài không cùng một dạng.”
Nghe Hồng Nhị nói, khóe miệng tần Xu hơi giật giật, nàng như thế nào lại nghe ra mùi vị giật dây.
Nàng là một Thục nữ nho nhỏ, mặc dù là Hoàng Thượng tự mình chỉ vào, đi cầu Thái tử phi chuyện như vậy, nàng thực không nghĩ mình có mặt mũi lớn như vậy.
Thấy Tần Xu không nói lời nào, Hồng Nhị vội vàng nói: “Hơn nữa, hôm nay Thái tử phi cho gọi chủ tử, nói nhiều lời như vậy, người nào nhìn không ra Thái tử phi coi trọng chủ tử, chủ tử ngài nói đi?”
Tần xu nghĩ nghĩ, trên mặt có chút ý động, hướng Hồng Nhị mỉm cười: “Tốt lắm! Ta đây đói bụng, đi nhìn xem Ngân Hạnh làm điểm tâm có tốt không, nếu tốt thì đem lại đây.”
Hồng Nhị thưa vâng, lúc này mới xoay người lui ra ngoài.
Tần Xu nhìn theo bóng dáng của nàng, sắc mặt cũng từ từ trầm xuống.
Hồng Nhị này, không hẳn là có ý tốt, nàng chắc chắn không phải người của Thái tử phi, rốt cuộc nàng là người do ai phái đến? Vương tài tử cùng nàng đồng thời nhập Đông cung, sẽ không thể là nàng, thông phòng họ Cát kia cung không có năng lực lớn đến như vậy, cũng sẽ không là nàng.
Còn lại, cũng chỉ có Thường tuyển thị cùng Diêu thục nữ.
Tần Xu nghĩ, chậm rãi đem nước trà trong chung uống cạn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.