“Tỷ tỷ, ngươi lại thua rồi!” Tiểu Si đắc ý nhìn ta.
“Không thể nào! ! ! ! ! ! !” Ta phát điên, không thể nào-, không thể
nào-! Sau khi ta tỉnh lại, tiểu thiếu gia kia một mực đòi ta chơi cùng
hắn, hỗn loạn mấy phen xong, ta quyết định gọi hắn là Tiểu Si. Kỳ thật
ta cũng không biết phải chơi trò gì với Tiểu Si, vì vậy ta quyết định
dạy hắn chơi cờ năm quân, chính là…Vì sao ta đây là người có chỉ số IQ
hoàn toàn bình thường lại không thắng nổi một kẻ IQ chỉ dừng lại ở trẻ
tám tuổi một ván nào nào? ! Chẳng lẽ muốn ta thừa nhận chỉ số thông minh của bản thân còn không bằng một đứa bé? (Cờ năm quân -Ngũ tử kỳ, nói
đơn giản là giống như trò chơi đánh caro, nhưng phạm vi bị giới hạn
trong một bàn cờ 15×15, hai người chơi, quân đen và quân trắng)
Ta không tin!
“Chơi lại!” Ta xắn tay áo.
“Không chơi nữa, không chơi nữa, tỷ tỷ quá ngu ngốc, lúc nào cũng thua.” Tiểu Si chán ghét lườm ta.
Ta…T_T, ta muốn đi gặp trở ngại, ai cũng đừng cản ta!
“Nếu như vầy thì được.” Tiểu Si giảo hoạt nói. “Nếu ta thắng, tỷ tỷ phải hôn ta một cái, nếu ta thua, ta cho tỷ tỷ hôn một cái!”
Là…Thật là đứa trẻ si ngốc sao?
“Không chịu thì thôi! Dù sao có thắng ngươi cũng không có ý nghĩ gì.” Tiểu Si nhìn ta khinh rẻ.
“Chơi!” Nhổ vào, cùng lắm thì bị hôn một chút, linh hồn người ta chỉ có tám tuổi thôi, không hề gì, không hề gì!
Năm phút sau…
Orz…
“Một, hai, ba, bốn, năm, năm quân thẳng hàng. Tỷ tỷ, ngươi vẫn không thể nào thắng sao ~! Dám cược dám thua, tỷ tỷ.” Tiểu Si đắc ý nhìn ta.
Nghiêng mặt đưa lại, ý bảo ta hôn hắn.
“Kỳ thật!” Ta quay sang, kéo tay Tiểu Si, vẻ mặt nghiêm túc nói với hắn.
“Quy tắc của cờ năm quân là! Ai…để năm quân cờ thẳng một hàng là thua!” Ta kiên định gật đầu với Tiểu Si.
Tiểu Si xầm mặt nhìn ta. Ta nhẹ nhàng nhắm mắt lắc đầu, vỗ vai trấn an
hắn: “Tiểu Si không cần khổ tâm, thua bởi tỷ tỷ là chuyện rất bình
thường! Không dọa người!”
“Tỷ tỷ gạt người!” Như đinh đóng cột.
“Cái…này…Tiểu Si! Cờ năm quân là một trò chơi chỉ cần có nhân phẩm,
ta…chính là không thèm chơi trò không có hàm lượng kỹ thuật như vậy. Cho nên, tỷ tỷ dạy ngươi chơi trò mới, đảm bảo vừa cần phải có kỹ thuật vừa cần vận dụng chỉ số thông minh, phi hành kỳ!” Ta lảng sang chuyện khác. (Phi hành kỳ giống như cờ cá ngựa ở Việt Nam)
“Cái gì là nhân phẩm? Cái gì là chỉ số thông minh?” Tiểu Si tròn mắt nhìn ta hỏi.
“Nhân phẩm chính là vận khí (may mắn), chỉ số thông minh chính là trí lực!” Tiểu si cái hiểu cái không cũng gật đầu.
“Vậy tỷ tỷ mau dạy ta chơi phi hành kỳ thế nào đi ~!” Tiểu Si kêu la.
“Được, ngươi đi tìm tờ giấy lại đây, nhanh…đi tìm cái xúc xắc, ừm, còn
phải có hai loại đá nhỏ khác màu, mỗi loại bốn viên.” Ta phân phó.
“Được…!”
“Này…Ngươi xác định dùng những…thứ này chơi phi hành kỳ? !” Ta nhìn xúc
xắc thủy tinh trước mắt, bốn khối hồng mã não, bốn khối ngọc bích.
“Ừm, tỷ tỷ, đá quá nhỏ sao? Ta đi đổi lại cái khác.” Tiểu Si hỏi ta.
“Không cần, không cần, cái này cũng được.” Ta nuốt nước miếng, T_T Là
tiền bạc a, thật không giống, ở hiện đại ta chưa từng chơi trò phi hành
kỳ nào xa xỉ như vậy.
Nửa canh giờ sau…
Orz…Đấm…Đấm…Đấm…
“Tỷ tỷ, Tiểu Si lại thắng, chỉ số thông minh của Tiểu Si có phải rất lợi hại hay không ~!” Tiểu Si mừng rỡ nhìn ta.
“Phải…” Ta rưng rưng trả lời.
“Tỷ tỷ, ngươi đi đâu vậy, không chơi với Tiểu Si nữa sao.”
“Ngươi để ta bình tĩnh một chút…” Ta bất lực lắc tay đi ra ngoài.
Chỉ là ta đã xoay người nên không thể thấy ở sau lưng, khóe miệng Tiểu Si nhếch lên ba mươi độ.
… Đường ranh giới – Tiểu phúc hắc biết yêu …
“Tỷ tỷ, tỷ tỷ đây là cái gì?” Tiểu Si lại chạy đến phòng ta chơi đùa,
chỉ vào mấy bức bẽ cùng chữ lớn ta dùng mực đỏ hồng viết lên tường,
thoạt nhìn như máu chảy đầm đìa, nhìn ta hỏi.
“Đây là ba thứ tỷ tỷ thống hận nhất trên thế giới này!” Nghiến răng nghiến lợi.
“Bức vẽ phía trước mấy chữ này ta nhìn không hiểu, nhưng bức vẽ phía sau ta có thể hiểu được, còn cái này, chính là vẽ một con chó nhỏ!” Tiểu Si hưng phấn vừa chỉ vừa nói.
Ừm ~ ừm ~! ta sờ cằm gật đầu, Cẩu nhi ca! ! ! cái tên Nhị Nữu thô thiển
khiến ta muốn thổ huyết này chính là do ngươi ban tặng, ngươi vĩnh viễn
là người ta hận nhất thế giới này!
“Này, bức vẽ ở vị trí thứ hai, hình như là…Ừm, hình như là một người bị
trói treo lên, bị người khác hung hăng cầm roi đánh.” Tiểu Si nghiêng
đầu, miêu tả.
Đúng ~ đúng ~! Hung hăng…dùng từ rất tốt! Đại biến thái, ta nhất định tìm cơ hội báo thù-.
“Đây, trên bức vẽ thứ ba là cái gì, một đoàn tối om om-.” Tiểu Si không giải thích được, hỏi ta.
“Đây là mặt sắt.” Tiếp tục nghiến răng nghiến lợi.
“Mặt sắt? Dùng làm gì? Tỷ tỷ sao lại hận mặt sắt?” Tiểu Si thắc mắc
“Mặt sắt, diệt ~ nha nha nha nha…Ta hận bản mặt sắt! Ta hận bản mặt sắt, ta hận nữ mặt sắt, ta muốn đem bản mặt sắt các người toàn bộ dùng làm
mặt sắt nướng! ! ! !” Ta càng nói càng kích động.
“Tỷ tỷ, ngươi…Ngươi đừng kích động, bình tĩnh, phải bình tĩnh! !” Tiểu Si xấu hổ lôi kéo ta đang điên cuồng nguyền rủa.
“Tiểu Si…” Ta âm u quay mặt đi rồi nhìn Tiểu Si cười âm hiểm.
“Cái…cái gì?” Tiểu Si kinh hãi.
“Có muốn ăn mặt sắt nướng không ~!”
“Này, mặt sắt, mặt sắt nướng có thể ăn được sao?”
“Dĩ nhiên rồi, Tiểu Si ngươi đi tìm mấy que sắt lại đây, tiện đường nói với Lý bá bá, hôm nay ta làm cơm chiều!”
Vì vậy…
Buổi tối, trong Ly viên tỏa ra mùi thơm sườn lợn rán xiên que. Mọi người ăn liên tục khen ngon quá, ngon vô cùng ~
Thực đơn ngày thứ hai
Buổi sáng, món cá xiên que. Tiếp tục ngon vô cùng
Bữa trưa, món Gà xiên que. Mỉm cười khen ngon.
Buổi tối, tiếp tục sườn lợn rán xiên que. Vẫn mỉm cười khen ngon ~
Thực đơn ngày thứ ba
Buổi sáng, món cá xiên que…
Bữa trưa, món gà xiên que…
Buổi tối, sườn lợn rán xiên que…
Thực đơn ngày thứ N
Buổi sáng, … T_T
Giữa trưa, … T_T
Buổi tối, … T_T
Trong thời gian đó, từng có một người hầu nhỏ cố gắng đến phòng bếp tìm
Nữu đây thương lượng một chút, muốn thay đổi món ăn trong thực đơn. Đang thò đầu vào phòng bếp thăm dò thì thấy Nữu đây máu me đầy mặt (chém cá
chặt thịt gà-), tay phải cầm một cái xẻng nhỏ, vẻ mặt dữ tợn, cười gian: “Mặt sắt! ! ! Ta chặt ta chặt ta chặt ta chặt chết ngươi! ! ! Ta cho
ngươi nằm với cá, ta cho ngươi ngủ với heo, ta đồng tình luyến ái
ngươi…” người hầu nhỏ nào đó liền yên lặng rút lui.
Cuối cùng, Tiểu Si bị mọi người – lúc này đã hết chịu nổi rồi – đẩy
thẳng vào phòng bếp, tìm Nữu đây thương lượng xem có thể … thay vài món
ăn khác vào thực đơn được không, hoặc là đem quyền sử dụng phòng bếp trả về cũng được!
“Tả…Tỷ tỷ…” Tiểu Si yếu đuối khẽ gọi.
“Chuyện gì? !” Tâm tình không tệ, ta mỉm cười trả lời.
“Tỷ tỷ, ta tới tìm ngươi thương lượng. Ngươi xem, chúng ta ăn thịt nhiều ngày như vậy rồi, toàn là dầu mỡ rất ngán.” Tiểu Si nơm nớp lo sợ nói
xong. Mọi người nấp sau cửa dòm vào cũng đồng loạt gật đầu.
“À, là việc này a. Yên tâm đi, sáng nay ta cũng đã nghĩ qua rồi, cho nên ta cố ý đi mua rất nhiều thức ăn.” Ta trả lời, ánh mắt sáng ngời.
“Sao, vậy thì tốt quá, thật quá tốt rồi! Vậy tỷ tỷ, hôm nay chúng ta ăn
món gì.” Tiểu Si thở dài một hơi. Mọi người nấp sau cánh cửa đều rất vui mừng.
“Ăn…hắc hắc hắc hắc…Dưa leo xiên que, mướp đắng xiên que, dây mướp xiên
que, bầu xiên que, bí đỏ xiên que, bí đao xiên que…ta chiên ta chiên ta
chiên chiên chiên…” Vừa nói vừa dữ tợn, hùng hùng hổ hổ đem dưa leo xiên trên que sắt đã cháy đen trở mặt khác tiếp tục chiên.
“Tả…Tỷ tỷ…Thức ăn cháy đen rồi…”
˙▽˙ Hả? Phục hồi lại tinh thần – ta nhìn mấy miếng dư deo quăn queo khô
khốc. “Thật là bất cẩn, quên mất tiêu là rau dưa nhanh mềm hơn so với
thịt cá. Được rồi! Mặt sắt! Ta dùng dưa leo chiên ngươi, ta dùng mướp
đắng chiên ngươi, ta dùng quả bầu chiên ngươi…”
Tiểu Si yên lặng rút lui, mọi người nước mắt đầm đìa…
Hai ngày sau, bọn người hầu trong Ly viên rưng rưng vừa chạy vừa nói, Nữu đây rốt cuộc sẽ cùng thiếu gia lên kinh.
Vì vậy, ở cửa Ly viên, mọi người mừng đến rớt nước mắt đưa tiễn, đi thôi đi thôi! Tốt nhất đừng về…ngàn vạn lần đừng trở về nữa.
Ta nhìn mọi người rơi lệ, nói với Tiểu Si: “Người hầu nhà các ngươi tình cảm thật tốt!''