18.
Tôi cũng thường đến gặp chị ba.
Thường xuyên qua lại mới phát hiện thật ra cuộc sống của chị ấy ở Trương gia cũng không tốt.
“Chẳng qua là do không vừa mắt xuất thân thương nhân của chị, lại mãi không sinh được người thừa kế nên mới đối xử khắt khe, muốn lập quy củ với chị. Nhưng chị ba của em là người thế nào? Sao có thể bị chuyện này xô ngã?”
Chị ba cười thản nhiên nhưng tôi có thể thấy sự uể oải trong mắt chị.
Bây giờ chị cả đã điên rồi.
Chỉ cần không để ý sẽ chạy ra sân làm loạn ầm ỹ, lâu lâu nhất đinh phải dẫn chị ấy ra ngoài giải khuây bằng không sẽ quậy phá cả ngày như đứa trẻ con vô tri.
Bây giờ Diên Nhi đã năm tuổi rồi, là một cô bé rụt rè, con bé nhìn dì cả từng dịu dàng với mình nhất nay đã phát điên, thậm chí không nhận ra mình nữa rồi nghi hoặc hỏi: “Dượng đâu rồi ạ? Tại sao dượng không đến gặp dì cả?”
Tại sao?
Bởi vì gã đàn ông kia đã cưới con gái của thừa tướng, đang bận động phòng hoa chúc.
Mà cũng chẳng sao, tôi có thể chờ. Đợi qua kỳ hạn không còn ràng buộc nào nữa thì tôi sẽ không bỏ qua cho những tên đàn ông đã tổn thương hai chị gái của tôi.
Giống như Tống Dao, anh ta chỉ buồn bã hai ngày sau khi chị hai tự tử đã ttổ chức đám cưới với Thẩm Linh Thanh.
Chị hai đã chết, bất luận tôi làm gì Tống Dao cũng không vi phạm quy tắc.
Cho nên…
Ngày đại hôn của Tống Dao và Thẩm Linh Thanh, tôi tự tay róc thịt rút xương bọn họ.
Thẩm Linh Thanh không vô tội.
Cô ta biết rõ Tống Dao đã có thê tử nhưng cứ trêu chọc dụ dỗ. Thậm chí còn nhiều lần thừa dịp tôi và chị ba không ở mà dùng lời nói chế nhạo chị hai. Cuối cùng còn ở trong viện tình chàng ý thiếp với Tống Dao mới triệt để cắt đứt hi vọng sống của chị hai.
Vì vậy, tôi cũng giết cô ta báo thù cho chị hai.
Còn việc tay nhiễm máu tươi, sau khi trở lại thế giới hiện đại nhất định sẽ bị trường phạt thì đã sao?
Tô Nguyên ngốc nghếch, tuy lớn hơn tôi một chút nhưng lại trẻ con hơn tôi nhiều. Nhưng từ nhỏ chị ấy hay che chở cho tôi, dành cho tôi quan tâm vô tận.
Cho nên, tôi phải báo thù cho chị.
Bởi vậy…
Quân tử báo thù, mười năm không muộn.
Hứa Hoài An… Ta cũng không tha cho ngươi đâu.
Tuyệt đối không!
19.
Có lẽ trời cao muốn chị em chúng tôi đều phải khổ.
Cho nên chị ba có tình cảm vợ chồng tốt nhất cuối cùng cũng gặp kiếp nạn của mình.
Hôm ấy, tôi và chị dẫn chị cả đến ngoại ô giải sầu, Diên Nhi ở nhà được giao cho ma ma chăm sóc.
Tuy nói Trương thái quân và các cô đều không thích chị ba nhưng với tôn nữ duy nhất này vẫn yêu thương vô cùng.
Nhưng không ngờ, đến tối tôi và chị ba về phủ thì nhìn thấy thi thể của Diên Nhi.
“Cháu không cố ý thật mà. Đứa bé này rất ghét cháu, vừa thấy cháu liền quyền đấm cước đá, thậm chí còn cắn cháu! Cháu chỉ đau quá mới vô ý đẩy nó một cái, không ngờ nó lại rơi xuống hồ chết đuối. Cô mẫu, cháu thật sự không cố ý!”
Em họ của Trương Quân Nghiêu, Lâm Nhược Hoan, từng là con dâu Trương lão thái quân chọn.
Cho đến hôm nay bà ấy vẫn muốn âm thầm tặng Lâm Nhược Hoan cho Trương Quân Nghiêu, hòng chiếm lấy vị trí vốn thuộc về chị ba của tôi.
Trước kia đơn giản chỉ là thường mời cô ta đến Trương gia ngồi chơi, cố gắng nuôi dưỡng tình cảm giữa cô ta và Trương Quân Nghiêu.
Chẳng ai ngờ, Diên Nhi bé bỏng lại chết dưới tay cô ta.
Chẳng ai biết sự thật cuối cùng ra sao, thế nhưng Diên Nhi chết với Lâm Nhược Hoan không thể tách rời quan hệ. Diên Nhi vốn là mạng sống của chị ba, yêu thương chăm bẵm đến năm tuổi đã không còn nữa.
Bởi vậy một khắc đó nhìn thấy thi thể của con gái, chị ba như phát điên, giật cây trâm trên đầu xuống muốn giết Lâm Nhược Hoan.
Nhưng Trương lão thái quân lại che cho cô ta.
Trương Quân Nghiêu dù lòng đau như cắt nhưng vẫn kiên quyết ngăn cản chị ba.
“Diên Nhi chết rồi, dù nàng giết Nhược Hoan con cũng không sống lại được!”
“Cho nên? Cho nên cô ta giết con gái của ngươi, ngươi cũng muốn làm như không biết gì mà cho qua ư?”
Trong mắt chị ba chỉ toàn thất vọng.
Trương Quân Nghiêu cái gì cũng tốt, chỉ là quá lương thiện, mềm lòng. Dù con gái ruột của mình chết thảm, nhưng hắn chỉ lo cho cơ thể mẫu thân của mình, không dám tổn thương biểu muội.
Nhưng làm như vậy chắc chắn khiến chị ba hoàn toàn thất vọng với hắn.
Mà Trương lão thái quân, đau lòng xong cũng kiên quyết che chở cho Lâm Nhược Hoan.
“Đứa bé Diên Nhi này không có duyên với nhà ta. Tô Hòa, cô gả vào nhà này đã sáu năm đến giờ cũng chỉ sinh được một đứa con gái. Trương gia chúng ta là đại tộc Kim Lăng, nhất định phải có người thừa kế. Nếu Như Hoan hại chết con của cô, thì không bằng để nó làm thiếp thất của Quân Nghiêu, thay cô sinh người thừa kế đi!”
Thật nực cười.
Cháu gái ruột chết rồi, bà ấy vẫn chỉ một lòng muốn lén nhét cháu gái họ cho con trai.
20.
Hiện tại, gia đình chị ba đang loạn cả lên.
Tôi cũng không khá hơn là bao.
Lục Như Sơ tiến cung hơn ba tháng, Chu Dục vì tuân thủ lời hứa với tôi nên sau khi phong ả làm quý phi thì chưa bao giờ sủng hạnh.
Nhưng chiến tranh ở biên quan vẫn đang đánh từng trận.
Vô số chiến báo gửi về đều chen thêm vài dòng nhớ nhung con gái.
Biên cương, có chiến sĩ đang chém giết vì giang sơn của Chu Dục.
Mà ở hậu cung, con gái của tướng quân ngoài được phong làm quý phi lại chưa từng được đế vương sủng hạnh, lạnh nhạt đủ điều, đúng là khiên trên dưới triều đình thất vọng.
Tiền triều hậu cung không thiếu lời bóng gió.
Chỉ trích vị hoàng hậu như tôi ương bướng ngang ngạnh, không tuân tam tòng tứ đức, chỉ muốn độc chiếm đế vương không biết cân nhắc đại cục.
Các chiến sĩ biên cương chiến đấu hăng hái, không nên đối xử tệ bạc với thê nữ của bọn họ.
Cái nồi to như thế ụp thẳng lên đầu tôi.
Dường như mọi người đều đang gò ép chúng tôi.
Ép tôi phải bịt mắt mình, ép Chu Dục cho Lục Như Sơ làm quý phi chân chính.
Trên dưới triều đình hiếm thấy đồng lòng.
Không cho Lục quý phi ơn trạch và sủng hạnh, là không dể ý công lao các chiến sĩ đang phấn đấu nhiệt huyết trên chiến trường. Tất cả các võ quan đều có lời trách móc, tấu chương bay ngập trời từ đầu đến cuối chỉ nói một câu, khuyên bệ hạ đối xử tử tế với Lục Như Sơ.
Cho nên khi Chu Dục đến tìm tôi lần nữa, tôi đã đoán được, lời hứa hắn từng cho tôi chỉ cần qua giới hạn một lần sẽ qua được thêm lần nữa.
“A Trản, chiến sĩ biên quan đánh trận khổ cực. Trận chiến này muốn thắng quá khó khăn. Lục gia là người duy nhất bảo vệ được biên giới, ta không muốn bách tính phải trôi dạt khắp nơi… Đây là cái giá thấp nhất, ta xin nàng hãy thông cảm cho ta. Chỉ một lần này thôi, nàng vẫn là người ta yêu nhất. A Trản, trước sau nàng vẫn là người duy nhất ta yêu.”
Lần này, tôi không làm loạn nữa.
Chỉ là đột nhiên hiểu rõ.
Hiểu rõ tại sao người có thể thực sự sống qua mười tám tuổi ở Tô gia lại ít đến vậy.
Thì ra lòng người thật sự quá khó đoán.
Tống Dao khí phách từng vì cứu chị hai mà trọng thương, suýt nữa mất mạng. Nhưng hắn vẫn bị giằng xé giữa ân tình trong lòng chứa vô hạn thương xót cho con gái của ân nhân.
Trương Quân Nghiêu lương thiện, yếu lòng, tuy rằng trước sau giữ vững tình yêu với chị ba, nhưng vướng phải hiếu đạo cũng khiến tình yêu này khó bảo toàn. Mẫu thân ruột thịt dùng cái chết ép buộc, hắn bó tay phải nạp Lâm Nhược Hoan.
Cho tới Hứa Hoài An chí khí ngút trời, từng thề cống hiến cho triều đình, từng thẳng thắn từ chối thừa tướng, không ngại cường quyền chỉ để cưới người con gái mình yêu. Nhưng trải qua khó khăn hết lần này đến lần khác, con người từng cứng cỏi không chịu cúi đầu này bây giờ sẽ vì một chức quan, một cơ hội mà lấy lòng nhạc phụ của mình.
Cuối cùng, Chu Dục, hiếu niên đế vương mang lòng bảo vệ giang sơn Đại Chu, trong phạm vi y có thể cho tôi tình yêu to lớn nhất. Đế vương không có hậu cung, dù tôi nhiều năm không con, y cũng chưa từng trách móc một lời.
Nhưng phải đánh trận.
Phải đổ máu.
Phải dựa vào Lục gia dã tâm bừng bừng, dù biết họ tâm thuật bất chính. Nhưng vì đại cục, vì bách tính biên quan, Lục Như Sơ nhất định phải tiến cung. Mà những mưu toan cùng thỉnh cầu kia đang ép buộc vị đế vương trẻ tuổi này, giữa tình ái và bách tính thiên hạ phải chọn một.
Cho Lục Như Sơ đầy đủ ân sủng, Lục gia mới yên tâm không kiêng dè đánh trận, xông pha tiền tuyến cho y. Mới có thể bảo vệ biên cương, để bách tính biên cương không phải trôi dạt khắp nơi vì ngọn lửa chiến tranh.
Nhưng làm vậy, coi như đã vi phạm lời thề giữa chúng tôi.
Nhưng y không còn lựa chọn nào khác.
Mỗi người, ban đầu đều là người tốt.
Mà dường như chỉ sáu năm đã đủ thay đổi tất cả.
Thiếu niên hiệp khách từng vì người mình yêu không tiếc hi sinh cũng có thể vì ân tình giang hồ trơ mắt nhìn thê tử đi chết.
Người đọc sách chí khí ngút trời, có thể cãi lại quyền quý, thẳng thắn cương nghị, cũng bị năm tháng mài mòn cuối cùng từ bỏ tất cả, trong mắt chỉ còn vinh hoa phú quý.
Người lương thiện yếu lòng kia trước sau như một, hắn chỉ dũng cảm được một lần.
Người coi giang sơn bách tính quan trọng hơn sinh mệnh cũng chấp nhận hi sinh tất cả mọi thứ, chỉ để bách tính thiên hạ bớt cực khổ.
Đến cùng ai đã sai?
Chị em chúng tôi sai rồi ư?
Chúng tôi yêu sai người rồi sao?
Nhưng họ lúc đầu thật sự rất tốt.
Vậy họ đã sai rồi ư?
Hình như cũng không sai.
Mỗi người vẫn đang thủ vững đạo nghĩa trong lòng, thủ vững sơ tâm. Chính những phẩm chất thiện lương tốt đẹp là nguyên nhân làm chị em chúng tôi động lòng.
Vậy ai đã sai cơ chứ?
À, có lẽ là thời gian.
Chẳng trách kỳ hạn là mười năm.
Như đám người chúng tôi, đến năm thứ sáu đã nứt vỡ tan nát.