Cười Người Một Đời Được Như Ước Nguyện

Chương 2:




6.
Ta không dám nhận món quà đoạt mạng này.
Ta đã cứu mạng mẫu thân của Mặc Hoạ, để báo đáp, Mặc Hoạ lặng lẽ đưa ta đến nơi ở dành cho tỳ nữ để nghe lén mưu sâu kế hiểm của Vân Thù và tú bà.
Vân Thù nham hiểm nói: “Vân Ninh đã biết quá nhiều bí mật của ta. Người này, không thể giữ lại.”
Hồng ma ma xoa tay: “Đại tiểu thư yên tâm, ta đã tìm được năm sáu gã làng chơi hung bạo nhất theo lời cô nói.”
“Chờ đến ngày Hồng Tụ Chiêu đưa nhị tiểu thư vào phòng, khóa trái lại với bọn chúng. Chúng đều là những gã đàn ông cực kỳ thô lỗ và bạo lực, sau đêm đó, chậc chậc, e rằng toàn thân nhị tiểu thư sẽ không còn chỗ nào lành lặn, cũng xem như phế rồi.”
Vân Thù hài lòng gật đầu, dặn dò cẩn thận: “Nhớ kỹ, dù Vân Ninh có kêu cứu thế nào cũng không được mở cửa thả người.”
Mặc Hoạ quỳ phịch xuống đất: “Không ngờ đại tiểu thư lại có lòng dạ độc ác như vậy! Cô nương nhất định đừng đến Hồng Tụ lâu!”
“Không.” Ta mỉm cười, “Ta đương nhiên phải đi chứ.”
Vân Thù trang điểm lộng lẫy để ra mắt, chủ động đứng trên sân khấu. Vở kịch mà ta dựng nên sắp bắt đầu rồi.
Sao ta có thể vắng mặt không xem một vở kịch hay như vậy?
7.
Hồng Tụ lâu được xây trên một chiếc thuyền hoa khổng lồ.
Tiếng hát du dương của ca nữ phiêu đãng trên sóng nước, tiếng đàn tỳ bà, sáo trúc khiến lòng người xao xuyến.
Đèn lồng đỏ treo cao bên ngoài, thắp sáng rực rỡ một vùng sông nước mênh mông.
Bên trong Hồng Tụ lâu không còn chỗ trống, tất cả đều là quan lớn, quý nhân, con cháu của các gia đình quyền quý.
Người đàn ông ngồi ở giữa, được mọi người vây quanh chính là thái tử Lục Bình Tân.
Hắn nhàn nhã ngả lưng trên ghế gỗ đỏ, vẻ ngoài anh tuấn, thân hình cao to, lông mày sắc bén, đôi mắt sáng ngời, mấy ngón tay thon dài đang vân vê một mặt dây chuyền bằng ngọc lục bảo, toát ra khí tức cao quý bức người.
Quả thật là một người có bề ngoài xuất chúng.
Bằng không thì tâm hồn thiếu nữ của Vân Thù đã chẳng say mê như điếu đổ, không phải hắn sẽ không gả.
Họ ngoại của thái tử nắm binh quyền, hoàng hậu lại mất sớm, yêu ai yêu cả đường đi lối về nên hoàng đế mới dung túng cho hành vi phó.ng đãng của thái tử.
Bây giờ nghĩ lại mới thấy những gì hoàng đế làm chẳng khác nào mật ngọt chết ruồi.
Kiếp trước, người lên ngôi hoàng đế cuối cùng không phải là thái tử.
Vân Thù che mặt bằng sa trắng, mặc áo bào mỏng manh lả lơi, bước đi uyển chuyển thướt tha như khói lượn đến chỗ thái tử, duyên dáng cúi người: “Thiếp xin ra mắt điện hạ.”
Thái tử chợt ngồi thẳng người.
Hồng ma ma cười nói: “Hôm nay là lần đầu tiên Mẫu Đơn cô nương tiếp khách, là người mới nha.”
Buổi đấu giá diễn ra cao trào liên tục, ánh mắt nóng rực của thái tử dán chặt vào Vân Thù, chốt một câu dứt khoát: “Một trăm lạng vàng.”
“Thành giao!”
Hồng ma ma cười đến híp mắt: “Đêm đầu tiên của Mẫu Đơn cô nương thuộc về ngài!”
8.
Vân Thù khoác lên người lớp áo sa vũ mỏng nhẹ như khói, đầu đội khăn che đỏ, ngồi ngay ngắn trên giường.
Dưới lớp khăn che đỏ, hai má nàng ửng hồng, kiều mị động lòng người, tim đập thình thịch.
Mỗi một nhịp tựa như một tiếng trống hân hoan.
Nhiều năm tương tư, giấc mộng thành hiện thực.
Vân Thù sớm đã quên mất cách một vách phòng, nhờ ơn nàng mà rất có thể ta đang phải chịu cảnh bị hành hạ thê thảm.
“Kẽo kẹt!” Cánh cửa bị đẩy ra.
“Úi, tiểu nương tử này muốn chơi tình thú theo chúng ta kìa, còn đội khăn che đầu!”
“Thì cũng chỉ là kỹ nữ thanh lâu thôi mà, còn tự cho mình là nương tử được mai mối cưới hỏi đàng hoàng nữa chứ.”
“Ha ha ha, cởi bỏ quần áo rồi thì ai mà chẳng giống nhau.”
Vân Thù đột nhiên giật mình, kéo khăn đỏ che đầu xuống.
Từ cửa lớn bước vào, thái tử tuấn tú vô song, thân phận cao quý đâu rồi?
Đây rõ ràng là năm sáu gã làng chơi có vóc dáng thấp bé, nét mặt dung tục, thô bỉ.
Vân Thù hoảng hốt lo sợ: “Các ngươi là ai? Tại sao lại ở đây?”
“Thái tử điện hạ đâu? Hồng ma ma! Hồng ma ma!”
Mấy gã cười to: “Đến thanh lâu còn có thể làm gì, dĩ nhiên là vùi hoa dập liễu rồi!”
“Hồng ma ma chỉ nói người mới là con nhà tử tế, không ngờ lại là Mẫu Đơn nương tử chiếm trọn hào quang hôm nay. Huynh đệ chúng ta thật sự phát tài rồi!”
Mấy gã đàn ông trung niên xấu xí xoa tay cười khả ố, trên người toát ra mùi hôi tởm lợm, dễ dàng khống chế Vân Thù đang giãy giụa.
Vân Thù đau đớn hét lên: “Người đâu! Người đâu mau đến đây!”
“Ai đó mau đến cứu ta!”
Nhưng không có ai đến cả.
Ai bảo Vân Thù đặc biệt ra lệnh — “Dù người trong phòng có kêu cứu thế nào cũng không được mở cửa thả người.”
Ngày này kiếp trước, đại thần Nội các bị luận tội, thái tử bị triệu khẩn cấp về cung.
Nếu Vân Thù không có ý định hại ta thì chỉ phải ngồi ở đó một đêm, chờ lần sau gặp lại thái tử.
Đáng tiếc Vân Thù độc ác hơn ta nghĩ.
Từ trước đến nay nàng luôn đối xử khắt khe, thường xuyên đánh đập, mắng mỏ kẻ dưới.
Tương tự Mặc Hoạ, ta dễ dàng mua chuộc mấy tỳ nữ theo hầu Vân Thù.
Các nàng không bộc lộ gì nhiều, giống như những con kiến nhỏ, mỗi người một việc làm theo chức trách của mình.
Thế nhưng đê ngàn dặm có thể bị sập vì tổ kiến nhỏ.
Một tỳ nữ nhỏ nhoi cũng có thể trộm long tráo phượng, đưa những kẻ ác mà Vân Thù chỉ điểm đến phòng của nàng.
Một cơn gió thổi qua, hoa đào rơi lả tả.
Ta nhặt cánh hoa đào đưa lên miệng nhai.
Vân Thù, ngươi có hài lòng với vở kịch mà ta dựng nên hay không?
9.
Mấy gã làng chơi được Vân Thù lựa chọn kỹ càng quả thật rất giỏi giày vò người khác. Nàng ở trong Hồng Tụ lâu suốt ba ngày mới tỉnh lại.
Vân Thù nằm trên giường, khắp người đầy sẹo, gân xương mềm nhũn, dấu vết xanh tím chằng chịt khắp người, toàn thân toát ra khí tức tả tơi.
Vân Thù tỉnh lại, việc đầu tiên là muốn gặp ta.
Ánh mắt Vân Thù tràn đầy ác ý: “Vân Ninh, là ngươi bày trò.”
Ta thản nhiên nói: “Tỷ tỷ, muốn nói gì cũng phải có bằng chứng. Ta là con nhà gia giáo, làm sao quen biết mấy gã làng chơi đó được? Hơn nữa sao ta có khả năng sắp xếp chúng đi vào phòng của tỷ?”
Ta cười khẽ: “Ngược lại tỷ tỷ có quan hệ thân thiết với tú bà, thậm chí tỷ còn đứng đầu bảng thanh lâu nữa nha.”
“Tỷ nói xem, mọi người tin ta hay tin tỷ?”
Ta có thể làm việc gọn ghẽ trước sau, không để bại lộ bản thân, nhưng chắc chắn sẽ liên lụy đến tỳ nữ bên cạnh Vân Thù.
Họ đều là những cô nương chưa trưởng thành, sao ta có thể trơ mắt nhìn họ bị Vân Thù hành hạ.
Ta cho họ tiền để rời khỏi kinh thành. Do đó Vân Thù mới nghi ngờ ta nhanh như vậy.
Vân Thù hận đến mức ước gì có thể ăn tươi nuốt sống, uống máu thịt ta mới giải tỏa được nỗi hận trong lòng nàng.
“Vân Ninh, ngươi cho rằng chuyện này kết thúc rồi sao?”
“Thái tử điện hạ yêu ta sâu đậm, đã phái người triệu ta đến Đông Cung. Chờ ngày ta trở thành thái tử phi cũng sẽ là ngày chết của ngươi.”
Nàng hung hăng nói: “Chờ đến lúc đó, ta sẽ trả lại cho ngươi gấp trăm ngàn lần những gì ta phải gánh chịu hôm nay. Ta muốn ngươi sống không được, chết không xong.”
Vân Thù chưa từng cho rằng những gì nàng phải chịu đựng đều là do nàng tự chọn.
Rõ ràng là nàng có xuất thân tốt nhất nhưng lại từng bước đi sai hướng.
Nhìn từ góc độ này, thật ra Vân Thù và thái tử là cùng một loại người.
Cuộc đời của cả hai trải qua quá mức suôn sẻ, từ lúc sinh ra đã có tất cả mọi thứ.
Phụ thân yêu thương Vân Thù, chỉ trách phạt nhẹ nhàng đối với những việc làm sai trái của nàng.
Hoàng đế dung túng thái tử quá độ, để hắn tùy tiện muốn làm gì thì làm.
Bọn họ cho rằng mỗi bước đi trong đời đều sẽ thuận lợi không sầu không lo như lúc sinh ra. Vì thế mới sẵn sàng thỏa mãn những ham mu.ốn của mình, không tiếc tiêu xài phung phí, cũng không bao giờ lường trước hậu quả.
Ta nhẹ giọng nhắc nhở: “Tỷ tỷ đừng quên, bây giờ tỷ không phải là đại tiểu thư nhà họ Vân mà là kỹ nữ thanh lâu Mẫu Đơn. Thái tử có điên đến mức để một kỹ nữ thanh lâu làm thái tử phi?”
Vài ngày sau, ta nhận được những gì mình muốn.
“Nhị tiểu thư, đây là thư của Mặc Hoạ gửi đến.”
Sống lại một đời, ta đương nhiên không muốn chết. Cho nên lần này đến lượt ta phản công.
10.
Một chiếc bàn, một bộ cờ, hương gỗ đàn hương lượn lờ.
Ngồi đối diện bàn cờ là một chàng trai trẻ, mũi cao môi mỏng, mắt đen như mực, khóe miệng mỉm cười, tinh thần sáng lạn, Tạ Phi Bạch, Tạ tiểu hầu gia.
Ngón tay cầm cờ của Tạ Phi Bạch lộ rõ các khớp xương, hắn thong thả nói: “Ta là công tử quần là áo lụa thích ăn chơi, không biết ngọn gió nào đưa Vân nhị tiểu thư đến nhà thăm hỏi?”
Phụ thân của Tạ Phi Bạch là Trấn Bình Hầu, mẫu thân là Trưởng công chúa.
Vui chơi, uống rượu, cưỡi ngựa dạo phố, ẩu đả gây sự, đánh bóng đá cầu, không có thứ gì mà hắn không chơi.
Vì thế ở kiếp trước, không ai nghĩ đến người gần đế vị nhất không phải là thái tử mà là vị tiểu hầu gia ngạo nghễ bất cần đời này.
Trước khi lão hoàng đế băng hà, Tạ Phi Bạch thân mặc giáp sắt, tay cầm trường kiếm dẫn theo cấm vệ quân bao vây tẩm cung của hoàng đế.
Tạ Phi Bạch chính là người túc trực bên cạnh hoàng đế trước khi ngài băng hà.
Tạ Phi Bạch trực tiếp đăng cơ trở thành hoàng đế, không ai có thể ngăn cản.
Nhưng không biết tại sao lúc đã thành công, hắn lại từ bỏ ngai vàng, bỏ đi không ngoảnh đầu lại.
Đất nước không thể một ngày không có vua, Tam hoàng tử có tư chất thông minh, lại được nhạc phụ là phụ thân của ta tương trợ, cuối cùng trở thành hoàng đế.
Cho dù sống lại một đời, ta cũng không biết tại sao Tạ Phi Bạch lại từ bỏ ngai vàng trong tầm tay.
Nhưng chuyện đó không ảnh hưởng đến việc ta thuyết phục hắn liên minh với mình.
Ta đặt phong thư lên trên bàn cờ: “Không bằng tiểu hầu gia nhìn xem thành ý của ta trước đã?”
Tạ Phi Bạch mở thư, hơi nhướn mày: “Nhị tiểu thư che giấu thật tốt, thậm chí có thể nắm được bí mật của Đông Cung.”
Ta không nhanh không chậm nói: “Ta có chuyện mưu cầu, tiểu hầu gia cũng có.”
“Chẳng lẽ tiểu hầu gia không muốn mượn lực đánh lực, làm ít công to sao!”
Tạ Phi Bạch nheo mắt lại.
Ta không nhìn hắn, ánh mắt rơi trên bàn cờ.
Lúc này, ta đang cầm cờ đen, giành thế chủ động.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.