Cưới Rồi, Trước Sau Gì Cũng Yêu

Chương 4: Ba năm như không có




Nhìn bóng lưng vẫn luôn âm thầm lặng lẽ của cô, chẳng ai biết trong lòng người đàn ông kia đang nghĩ cái gì.
Nhưng sau đó Dịch Minh Độ vẫn giống như bình thường thưởng thức bữa sáng Mộ Đồng Đồng nấu rồi đi làm. Trước khi rời khỏi cửa anh vẫn ôm cô, hôn cô chào tạm biệt... Đây là thói quen mới hình thành được vài tháng nay của người đàn ông lãnh đạm này. Mặc cho cô cứng đờ lại vô thức nhỏ vụn giãy giụa anh vẫn mạnh mẽ trói buộc cô trong vòng tay, hoàn thành tất cả quy trình rồi mới thản nhiên rời khỏi nhà.
Mộ Đồng Đồng thẩn thờ hồi lâu trước cửa.
Một hồi cô mới lắc đầu, giống như muốn xua đi tất cả phiền muộn trong lòng từ hôm qua tới giờ.
Phải, cô cần gì để bụng. Miễn họ vẫn giống như trước đây...
Nhưng có thể giống như trước đây được sao?
Mộ Đồng Đồng mỗi ngày đều có một thú vui, đó là đến cửa hàng bánh do Dịch thị mở, làm một nhân viên phục vụ lấy bánh cho khách. Mặc cho ai cũng biết cô là bà chủ, nhưng cô lại chưa từng lên mặt với ai. Cô thích nhìn nụ cười của người ăn bánh, ngửi mùi bơ thơm nứt mũi lại khiến cho tâm tình trầm lặng của cô thỏa mãn.
Trước đó hằng ngày Dịch Minh Độ tan làm đều sẽ đến đón cô cùng về.
Trong lòng cô nói hãy cho anh một cơ hội chứng minh anh vẫn muốn gìn giữ cuộc hôn nhân này nên cô đợi anh.
"Chị Đồng Đồng chưa về sao?"
Nhân viên trong quán quan tâm hỏi khi đồng hồ đã điểm sáu giờ. Cách thời gian bình thường anh đến đón cô đã qua một tiếng. Cô lại cứ ngỡ đã qua lâu lắm rồi. Như cách sông cách núi, cách cả một đời người.
Mộ Đồng Đồng xách túi đứng dậy: "Giờ tôi về. Tạm biệt."
"Tạm biệt chị."
Nhân viên không có nghĩ gì nhiều, tiễn cô ra cửa.
Cô tự nói trong nhà không có người, nhưng quả thật là vậy. Có điều khi nhìn thấy nồi giữ ấm có canh giò hầm củ sen mẹ Dịch nấu cùng những lời bà nhắn nhủ cô lại không khỏi cảm thấy ấm lòng.
Những ấm áp này thật sự dễ lay động trái tim người con gái vốn đã thiếu thốn nó. Rồi cũng khiến cho tổn thương càng nhiều hơn khi tất cả chẳng còn.
Bình tĩnh ăn một nửa số canh, cho dù biết có lẽ người đàn ông kia sẽ giống như hôm qua đã ăn ở ngoài thì cô vẫn để lại.
Ăn xong cô nên làm gì thì làm đó, vệ sinh nhà cửa tươm tất rồi đi ngủ.
Chỉ là cô không ngủ trong phòng cho khách nữa mà trở lại phòng chính.
Bởi vì một ngày làm việc tiêu hao đầy đủ năng lượng, sau đó cô ngủ đặc biệt ngon. Mặc dù đến nửa đêm cô vẫn cảm thấy mình bị ôm lấy, nhưng cô không có tỉnh.
Trong bâng quơ cô nghĩ như vậy thật ra cũng tốt. Người đàn ông kia sẽ không làm gì được với tình huống này. Cô không cần phải nói cho anh biết hiện tại anh không thể chạm vào cô.
Cô quả thật không muốn nói. Còn nguyên nhân là gì...
Những ngày sau đó cô vẫn luôn như vậy.
Bình thường cô không hỏi tới cuộc sống của anh thì bây giờ vẫn thế, cho nên cô cũng không biết người đàn ông kia đã làm những gì sau lưng cô. Cô chỉ có thể thông qua biểu hiện của anh để phán đoán, nhưng cô không hề oán trách hay đoán mò gì cả.
Như thường lệ cô vẫn đợi ở quán nửa tiếng, nếu người đàn ông không đến đón cô, cô mới tự về. Cô cũng không chuẩn bị sẵn đợi anh mà vẫn tiếp tục công việc của mình.
Có một ngày...
Reng...
Chuông cửa kêu, cô theo bản năng nói: "Kính chào..."
Cô chỉ nói được đến đây rồi bị âm thanh cùng lúc vang lên bên tai chọc cho tắt ngúm.
"Độ, anh mau lên! Mẹ em rất thích ăn bánh ở tiệm này! Em cứ ngỡ sẽ không thể mua cho mẹ được nữa chứ!"
"Anh mau lên! Em muốn nhanh chóng cho mẹ bất ngờ!"
Phạm Lộ Thu tung tăng như một con chim sẻ hạnh phúc kéo tay người đàn ông bên cạnh đến trước quầy bánh: "Cho tôi..."
"Ủa, là cô à?"
Đến lúc này Phạm Lộ Thu mới như nhìn thấy cô mà kinh ngạc hô lên. Nhưng cô nàng nhanh chóng tự nhiên nói tiếp, giống như vốn chỉ là một người xa lạ tình cờ gặp gỡ một lần: "Cho tôi bánh này, cái này nữa. Em nhớ anh thích ăn bánh mứt táo."
Câu cuối cô nàng quay qua cười ngọt ngào nhìn người đàn ông. Đối với sự tái ngộ này Phạm Lộ Thu không để trong lòng, chỉ nhìn biểu hiện của cô nàng thì cô liền nghĩ như vậy. Có lẽ cô nàng cho rằng cô không phải người gì quan trong của anh.
Nhưng cô đã nghĩ quá đơn giản rồi.
Dịch Minh Độ trừ lúc vào cửa hàng có nhìn cô một cái thì sau đó liền thôi. Mộ Đồng Đồng cũng không nhìn anh nên cô không chắc. Cô trừ lúc đầu thì sau đó mắt đều nhìn tâm, im lặng lấy bánh cho Phạm Lộ Thu.
Trong lòng cô nói, ba năm nay cô không hề biết anh thích ăn đồ ngọt.
Rõ ràng cô không hề cảm thấy khó chịu với mùi bơ, lúc này lại bất giác nhợn nhợn cổ họng, muốn nôn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.