Cưới Rồi Yêu

Chương 127: Kim tởm. Tôi cảm thấy cô thật kinh tởm, thủ đoạn vô biên




" Con vẫn chưa tìm được Tiểu Thư về à? Nhà họ Trịnh sắp làm lớn chuyện này rồi đấy."_phu nhân nói.
" Con không biết cô ấy có thể đi đâu chứ? Con đã tìm hết cái thành phố này rồi."
Bà ấy thở dài bất lực. Tìm cũng đã tìm rồi, nhưng người hoàn toàn không thấy. Người đã muốn trốn thì khó mà tìm được.
" Vợ chồng với nhau. Cãi nhau là chuyện bình thường. Con là đàn ông, sao lại không chịu nhường nhịn vợ một chút. Một điều nhịn chín điều lành. Bây giờ mẹ cũng không thể bênh vực cho con được. Chuyện này con tự mà giải quyết đi. Mau chóng tìm con dâu về cho mẹ."
" Cô ấy thà bỏ đi, thà mất tung tích chứ không chịu về bên con."
" Vậy thì con nên xem lại cách mà mình đối xử với Tiểu Thư. Lúc ở bệnh viện, nó cũng hoảng loạn, nó giải thích với con, nhưng con có chịu nghe không? Con đi mấy ngày liền không về, bỏ nó một mình ở nhà. Lúc về thì lại ép nó đi xin lỗi. Vợ của mình mà con còn không tin, thì nó rời xa con là đúng rồi."
Tông Trạch đứng bên cạnh không nói gì, chuyện cô mang thai anh đã hứa sẽ không nói ra. Nhưng với tình trạng này, càng không tìm được cô càng không yên tâm.
" Phó Tổng. Chúng ta phải nhanh chóng tìm phu nhân. Nếu không…"
" Nếu không thì sao?"_Huỳnh Thiên Minh hỏi.
" Phu nhân một thân nữ nhi, không tiền, không mang theo bất cứ thứ gì trên người, cô ấy càng ở ngoài một ngày thì càng nguy hiểm."
" Ngay cả Tông Trạch còn lo lắng cho Tiểu Thư. Vậy mà con lại đi nỡ nặng lời với nó."_bà ấy thở dài khó xử.
Từ bên ngoài Huỳnh Thiên Ân đi vào, anh hậm hực nắm lấy cổ áo em trai mình đe dọa.
" Em làm chồng cái kiểu gì vậy? Vợ mình cũng không bảo vệ được. Khiến cô ấy tủi thân bỏ nhà đi?"
" Hai cái đứa này chuyện chưa đủ rắc rối sao mà còn?"_phu nhân ngăn cản hai người họ lại.
Huỳnh Tông Trạch cũng nhảy chân vào giữa can ngăn, lúc này còn đánh nhau thì không biết bao giờ mới tìm được cô.
" Chủ tịch phu nhân. Tôi mang kết quả kiểm tra đến cho bà."_trợ lý thân thuộc của phu nhân bước vào.
Ông ta cầm theo một tép tài liệu màu trắng đưa cho phu nhân. Tất cả mọi người đều đưa mắt nhìn về hồ sơ đó.
Phu nhân nhận lấy sau đó nhanh chóng mở ra xem, mắt bà ấy chữ A, mồm chữ O vì ngạc nhiên, không ngờ điều mà bà nghi ngờ lại là sự thật.
" Mẹ đang xem gì vậy?"_Huỳnh Thiên Minh hỏi.
" Con tự mà xem đi thì sẽ hiểu."_bà ấy dúi vào tay anh.
Huỳnh Thiên Minh lật đến cuối trang, ở đó ghi là xác nhận không có quan hệ huyết thống. Anh dường như còn không tin vào mắt mình nữa.
" Không thể nào. Lần trước chính mắt con cầm tờ xét nghiệm trên tay, nó là con của con mà?"
" Xét nghiệm cũng có thể làm giả mà, mẹ chỉ là nghi ngờ nên ngay hôm ở bệnh viện đã cho người kiểm tra lại. Không ngờ đúng là sự thật. Con bị cô ta lừa rồi."
" Tống Kim Nguyên cô ta dám? "_anh bỏ đi.
Huỳnh Thiên Minh lái xe đến nhà Kim Nguyên, cô ta đã xuất viện về nhà được mấy hôm. Vừa vào nhà đã thấy cô ta ngồi ở phòng khách, gương mặt còn non nớt như chưa biết chuyện gì sắp xảy đến.
" Thiên Minh. Anh đến chơi sao không báo trước với em?"
Huỳnh Thiên Minh tức giận quăng xấp tài liệu vào mặt cô. Cô ta nhặt lên, còn tưởng chuyện gì hóa ra là kết quả kiểm tra, thấy kết quả cuối cùng mặt cô ta liền xám xịt lại.
" Không phải như anh nghĩ đâu. Lần trước anh nhận kết quả rồi mà. Đây chắc chắn là hiểu lầm."
" Có cần tôi đưa cái người mà cô đã cho tiền hắn làm chuyện này tới đây để đối chất không?"
Cô ta vội nắm lấy tay Huỳnh Thiên Minh mà nài nĩ, nhưng anh vô tình hất tay cô ra.
" Cô ở bên ngoài với người đàn ông khác mang thai, xong về đổ hết lên đầu tôi? Cô nghĩ Huỳnh Thiên Minh tôi ngu lắm đúng không? Suýt chút nữa tôi đã trở thành người ba bất đắc dĩ nuôi con của người khác à?"
" Anh nghe em nói có được không. Thật ra em không có ý định dấu anh. Em biết anh rất muốn làm ba, nhưng mà e lỡ có thai với người khác, em không cố ý, em thật sự rất yêu anh. Thiên Minh…em làm tất cả những chuyện này vì không muốn anh rời xa em."
" Kim tởm. Tôi cảm thấy cô thật kinh tởm, thủ đoạn vô biên."
Cô ta liền quỳ xuống trước mặt anh cầu xin được tha thứ, nhưng càng làm cho Huỳnh Thiên Minh thấy kinh tởm hơn nữa.
" Anh tha thứ cho em có được không? Anh muốn em làm gì cũng được, em có thể sinh đứa khác cho anh. Cầu xin anh đừng rời xa em."
" Ngay cả con của mình mà cô cũng đem ra để phục vụ cho kế hoạch, cô không xứng đáng làm mẹ. Cả đời này không xứng đáng có thêm con."
" Là Trịnh Tiểu Thư đẩy em mà. Chính mắt anh cũng nhìn thấy đúng không? Cô ta đẩy em xuống cầu thang, muốn giết chết con của chúng ta."
" Nó không phải là con của tôi."_anh quát lớn vào mặt Kim Nguyên.
Phu nhân Tống trên phòng nghe lớn tiếng nên cũng chạy xuống, bà thấy con gái mình đang ngồi khụy trước mặt Huỳnh Thiên Minh cầu xin được tha thứ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.