Trong lúc Thẩm Nhất Đang làm việc nên cô có hơi vụn về và làm hỏng mấy chiếc bát đĩa cũng may là có Triều Kim Nghiên bước ra gánh tội thay cho cô, nên bác chủ quán chỉ trách nhẹ và trừ tiền lương của Triều Kim Nghiên, điều này làm cho Thẩm Nhất Đang thấy xấu hổ vô cùng cô tuy không muốn cô ấy đứng ra nhận tội cho mình nhưng Triều Kim Nghiên che miệng cô lại và nhất quyết nhận tội vì không muốn Thẩm Nhất Đang bị đuổi việc, sau vụ việc đó cô càng cảm kích với Triều Kim Nghiên hơn.
Trời cũng bắt đầu đổ mưa, cơn mưa nặng hạt dần có lẽ hôm nay là một ngày đi làm xui xẻo của cả hai, Thẩm Nhất Đang trách bản thân vụn về cô chỉ biết nhìn Triều Kim Nghiên mà học hỏi và cố gắng hơn, có lẽ vì không làm việc quen nên cô cảm thấy hơi đuối sức tuy chỉ mới làm chưa được hai mươi phút, còn Triều Kim Nghiên lại rất sung sức nhanh nhẹn.
“Cậu mệt rồi nghỉ chút đi, có lẽ cậu vẫn chưa quen, bác chủ quán đi ra ngoài mua đồ rồi tranh thủ cậu nghỉ chút để tớ làm cho.”
Thẩm Nhất Đang gượng người nhất quyết không nghỉ ngơi đáp lại.
“Tôi không có mệt cứ để tôi làm, tôi mắc nợ cô nên đợi có lương tôi sẽ trả lại số đó cho cô.”
Triều Kim Nghiên mỉm cười đưa tay đẩy cô ngồi xuống ghế.
“Thôi nào, sức khỏe cậu sao bằng tớ được với lại tớ làm quen nên không biết mệt, chuyện tiền bạc đó để khi nào có lương đi rồi tính nè.”
Ngồi một góc quan sát Triều Kim Nghiên đi tới đi lui, một mình cô đảm nhận rất nhiều công việc, Thẩm Nhất Đang cũng thấy được sự cố gắng không ngừng vươn lên từng ngày của cô, nếu bản thân cô sinh ra trong gia đình khó khăn thì có lẽ cô đã không yếu đuối như vậy.
Giây phút mong đợi cũng đến, thời gian làm việc của cả hai cũng kết thúc và đến lúc ra về, Thẩm Nhất Đang rã rời tay chân cô sợ ngày mai chân tay sẽ tê cứng mất, dù gì thì cô cũng làm hết sức mình rồi có thể thấy cô rất cố gắng, về đến nhà cả người cô ướt sũng, cảm giác ấm áp trong nhà truyền đến thật dễ chịu, đột nhiên ngoài trời nổ sấm lớn, vệt sáng hiện lên trần nhà làm cho căn nhà trở nên âm u một chút.
Tiếng gõ cửa bên ngoài vang lên, Thẩm Nhất Đang liền chạy ra xem thử thì một người đàn ông cao lớn ngả thẳng về phía cô, Thẩm Nhất Đang sợ hãi kêu lớn.
“Á... ma....”
Nhưng nhìn lại người đàn ông đó đã ngất trên sàn nhà, trông anh ta có bộ dạng rất đáng sợ, toàn thân ướt sủng, cô do dự không biết nên bỏ anh ta ra đường hay mang vào nhà, sau một lát đấu tranh tâm lý dữ dội thì cô cũng quyết định khiên cái thân thể to lớn đó vào trong nhà.
Cả thân thể toàn là những lớp da bị bỏng rất đáng sợ, bộ râu che khuất bộ mặt của anh ta, tóc tai cũng không được gọn gàng bông xù cả lên, trên mặt còn nổi chi chít những vết mụn đỏ, cô chán ghét đạp anh ta ra rồi đi tới lấy khăn lau người cho anh ta, lúc cô vừa đi ra thì anh ta đã mở mắt ra nhìn trực diện vào mắt cô.
“Anh...anh là ai? Sao lại gõ cửa nhà tôi rồi ngất trước nhà tôi? Nếu...nếu không sao thì đi dùm đi!”
Cô thở hổn hển chĩa con dao về phía anh ta vì sợ là người xấu, người đàn ông kia không nói gì vẫn nằm lì im lặng trên nền đất, cô có chút phòng bị từ từ tiến gần con dao trên tay vẫn chĩa về anh ta.
“Anh có nghe tôi nói gì không đó?”
Người đàn ông đó liền ngồi dậy từ từ rồi đứng bật dậy đi ra bên ngoài mà không nói gì thêm, Thẩm Nhất Đang đưa tay vuốt ngực thở phào, sau đó lén nhìn qua khung cửa sổ, thấy anh ta ngồi ngoài sân mặc cho mưa như trút nước, sấm chớp ngày càng nổ lớn làm cho anh ta sợ hãi co rúc người như một đứa trẻ, quần áo trên người rách rưới, nhìn thấy cũng khá giống ăn mày, có điều thân cô còn lo chưa xong đâu có rảnh mà bao đồng tới người khác như thế.
“Mà nhìn anh ta tội thật đấy, lỡ anh ta chết rồi sao? lại còn ngay trước nhà mình nữa như vậy sẽ làm khó cho mình rồi, mình sẽ bị anh ta ám mất.”
Thẩm Nhất Đang đi tới tủ lấy cây dù ra rồi lật đật mở cửa, người đàn ông kia đang gục mặt xuống đất thì nhận ra có thứ gì đó che chắn cho mình thì ngẩng đầu lên, anh ta liền nở nụ cười trầm ấm với Thẩm Nhất Đang rồi đứng dậy.
“Cho anh ở nhờ một hôm đó, đợi tạnh mưa rồi hãy đi.”
Người đó vui vẻ gật đầu lia lịa.
“Cám ơn cô, tiểu thư.”
Chất giọng của anh ta khàn đặc nhưng nhìn cũng còn trẻ lắm không đến nổi già, mà cô không biết bản thân mình làm vậy là đúng hay sai có khi cô đưa người lạ vào nhà rồi bị giết chết không chừng, mà làm người tốt ắt sẽ gặp chuyện tốt cô tin vấn đề tâm linh đó.
Thẩm Nhất Đang đi tìm cho anh ta một bộ quần áo cũ rồi đưa cho anh ta mặc tạm, người đàn ông đó sau khi ăn mặc gọn gàng trong cũng ổn hơn, có điều gương mặt xấu xí không hề thay đổi, cô đi tới tủ lạnh lấy chút đồ ăn vặt mang ra cho anh ta dùng, như ma đói anh ta cầm ăn lấy ăn để như sợ bị tranh giành, cô chống cằm nhìn anh ta ăn một cách ngon lành như vậy ắt hẳn là rất đói.
“Anh tên gì?”
Người đàn ông đó miệng nhai nhưng vẫn ráng nói.
“Tên Gia Long.”
Miệng vẫn hoạt động hết công suất, cô đưa tay rót nước mời anh ta, trông anh ta ăn ngon như vậy cô cũng không tiếc mà mang cho anh ta ăn hết.
“Nhà ở đâu? Sao lại đi lang thang ở đây?”
“Tôi...thật ra tôi bị bỏ rơi, ba mẹ tôi... không nhận tôi làm con và từ chối quan hệ với tôi.”
Anh ta nói dứt lời lập tức cô cảm thấy đồng cảm và có chút nghẹn lòng, thì ra không chỉ có một mình cô rơi vào tình cảnh như vậy, trông anh ta khỏe mạnh như thế mà không tìm được công việc làm ăn đàng hoàng mà đi lưu lạc như thế chắc có lẽ cũng là thiếu gia của gia đình giàu có, sao đột nhiên cô thấy bản thân mình trong tương lai giống như anh ta thế này.
“Ăn xong rồi ngủ ở đó đi, đừng làm phiền tôi nữa, sáng ngày mai nhớ đi liền cho tôi đấy!”