Cưới Trước Yêu Sau: Cạm Bẫy Hôn Nhân

Chương 117: Kế Hoạch Được Diễn Ra




Một ngày mới lại bắt đầu, đây đã là ngày thứ ba trong tuần kể từ khi Thẩm Nhất Đang bỏ nhà ra đi, cô cảm thấy cuộc sống ung dung tự tại bây giờ thật thoải mái không bị gò bó trong khuôn khổ như trước đây nữa, cánh cửa vừa mở cô lại nhìn thấy bộ dạng quen thuộc của người đàn ông đó, anh ta cũng bám theo cô được ba ngày luôn rồi còn gì, tự nhiên cô trở nên tốt bụng lo lắng cho người ngoài như thế, hôm nay vẫn như thường lệ cô mang rất nhiều món ngon ở chỗ làm về cho anh ăn cùng.
“Tiểu thư về rồi.”
Cứ như một con cún con vẫy đuôi mừng rỡ chủ nhân của mình, cô không biết tại sao anh luôn miệng gọi cô là tiểu thư nữa, mặc dù thân phận của cô từng là tiểu thư nhưng bây giờ không còn nữa nghe nó cứ sao sao ấy.
“Đừng gọi là tiểu thư nữa, mà nè tôi nói rồi đấy tôi chỉ cho anh ăn hôm nay nữa thôi, tôi lo thân tôi còn chưa xong nữa mà anh tìm người khác tốt hơn đi nhé.”
Anh ta lắc đầu hai mắt chứa tia buồn bã, đưa tay ôm lấy chân cô van xin.
“Xin cô đấy, tôi không muốn đi đâu cả.”
Cô tức giận quát lớn chỉ thẳng tay về phía anh.
“Tôi đâu có dư giả mà nuôi tới anh hả, nhìn bộ dạng tôi có tốt hơn anh chút nào không? làm ơn biến đi dùm đi!”
Thà cô dứt một lần chứ cứ như vậy mãi thì cô cũng chẳng còn dư giả để mà đi lên, quát xong cô liền đóng mạnh cửa đi vào nhà, sau khi cô bước vào trong thì người đàn ông đó thở dài một hơi rồi tựa lưng vào ghế, quay lại với vẻ mặt thường ngày của mình, người đàn ông này không phải ai khác chính là Lịch Bắc Dạ, cái vai diễn chết tiệt mà ông nội dàn xếp cho anh khiến anh vô cùng mất mặt, bị xua đuổi một cách không biết nhục nhã vậy mà vẫn bám dính con người ta.
Ca làm việc buổi chiều cũng đến, Thẩm Nhất Đang chuẩn bị sẵn sàng để đến chỗ làm, có vẻ công việc này ngày càng dễ dàng hơn so với lúc trước, cô mở cửa ra không nhìn thấy người đàn ông đó thì có chút hụt hẫng nhưng dù sao anh rời đi thì cũng tốt rồi.
Triều Kim Nghiên thấy sắc mặt của cô không được vui cho lắm nên lo lắng hỏi.
“Không sao chứ Nhất Đang?”
“Tôi ổn mà, dạo này không có tôi ở lớp có phải mọi người rất vui không?”
Triều Kim Nghiên lắc đầu, nhưng quả thật đúng như Thẩm Nhất Đang nói là khi không có cô thì mọi chuyện trở nên bình yên hơn, hai người bạn thân của cô không ngờ lại quay lưng với cô sau vụ việc cô bị Thẩm Hứa từ chối quan hệ cha con, trước đây họ rất tốt với cô nhưng sau mọi chuyện thì chẳng qua cũng chỉ là lợi dụng, đến cuối cùng những người xung quanh đều quay lại với cô, riêng Triều Kim Nghiên thì cô cũng không chắc cô cũng chẳng dám đặt niềm tin vào ai nữa.
“Thôi tôi tan làm rồi, tôi về trước đây.”
Thẩm Nhất Đang nhìn lên đồng hồ rồi đi tới chỗ bác chủ quán nhận tiền lương, nhìn mấy đồng tiền nhỏ thế này vậy mà trước đây cô lại sử dụng vô cùng hoang phí, ngay cả sợi dây chuyền trên cổ của cô hiện tại cũng rất đắt tiền tuy vậy Thẩm Nhất Đang không nỡ bán nó, cô có một ý định đợi tìm thấy mẹ cô sẽ cho mẹ xem nó dù biết đó chỉ là mơ mộng của cô mà thôi.
Trên đường lớn hôm nay há vắng vẻ, cô phải đi bộ đến trạm xe buýt để quay về, không biết có phải là do thói quen hay là muốn ăn mấy món ở trong cửa hàng bách hóa nên cô đã ghé mua chút đồ ăn.
Nhưng đi vào con hẻm nhỏ đột nhiên cô cảm thấy như có ai đó đang bám theo phía sau mình, cô sợ hãi tăng tốc nhanh hơn và chạy thật nhanh tìm người trợ giúp, một bàn tay đặt lên tay cô làm cô giật mình kêu lên.
“Em gái, đừng sợ.”
“Thả tôi ra!”
Thẩm Nhất Đang nhận ra có mấy tên lưu manh đứng vây quanh mình, cô định hét lên thì bị một tên bịt miệng lại, cô chỉ biết ú ớ không nói thành tiếng, cô dường như sắp khóc đến nơi.
“Ngoan nào im lặng bọn anh đưa em đi chơi.”
“Em xinh quá, ý mà cái vòng cổ của em đẹp quá, nếu bán sẽ có giá lắm đấy.”
Cô nhắm chặt mắt lại tay chân cố vùng vẫy thoát khỏi vòng tay của bọn người đó nhưng vô ít, Thẩm Nhất Đang rất sợ tay chân cô mềm nhũn cả ra ngay lúc này một bóng đen xuất hiện lao vào đẩy từng tên ra, người đó ra sức bảo vệ cho cô, bọn người kia trừng mắt rồi xông vào định đánh thì Thẩm Nhất Đang kêu lớn.
“Cứu chúng tôi với có ai không?”
“Chúng mày hay lắm, đi thôi tụi bây.”
Có vẻ như tiếng hét của cô làm cho bọn chúng sợ bị phát hiện nên chạy đi, còn người đàn ông cứu mình vừa rồi có lẽ cũng bị thương tích,anh ta không nhìn Thẩm Nhất Đang nhưng cảm nhận rằng cô đã ổn nên anh định rời đi thì Thẩm Nhất Đang đi tới chặn đường anh lại.
“Là anh sao? sao anh lại ở đây?”
Anh cúi gằm mặt xuống không ngẩng đầu lên mà hành động cứ như muốn lảng tránh cô, Thẩm Nhất Đang Phát hiện tay anh bị thương trong lúc xô xát với bọn kia để cứu mình nên cô liền đi tới nắm tay anh lên xem thử.
“Anh bị thương rồi.”
Anh gạt tay cô ra rồi nói.
“Tôi không sao, tiểu thư về nhà sớm đi nhé.”
Lúc anh vừa quay lưng đi thì Thẩm Nhất Đang gọi lớn tên của anh khiến anh khựng người lại.
“Gia Long.”
“Có gì sao tiểu thư?”
Cô bước tới nắm lấy tay của anh rồi kéo anh rời đi trong sự ngỡ ngàng, Lịch Bắc Dạ nhìn cô đang nắm chặt tay mình, giây phút này anh thấy được bóng dáng nhỏ bé của cô trông cũng rất đáng yêu, và cả sự ấm áp lan tỏa từ đôi bàn tay của cô bao trùm lấy bàn tay thô kệch của anh có vẻ như mọi chuyện đi đúng hướng kế hoạch của anh rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.