Cưới Trước Yêu Sau: Cạm Bẫy Hôn Nhân

Chương 141: Thân Phận Thật Sự




Dòng xe đông đúc chen chúc nhau tấp nập qua lại, Thẩm Nhất Đang nhỏ bé giữa dòng đường lớn ấy cô vẫn rất nhanh đuổi theo bóng dáng của hai người kia, họ đang tiến đến phía chiếc xe lớn để quay về, cô có cảm giác bà ngày càng đi xa mình hơn cô không tin rằng mình không thể đuổi kịp.
Người đàn ông bên cạnh nhìn bà thắc mắc hỏi một câu.
“Mình à sao lại chạy chứ?”
“Em nhớ lại có việc gấp nên phải quay về giải quyết, nên mình về gấp thôi.”
Thẩm Nhất Đang vẫn cứ đuổi theo họ mãi chân của cô cũng rã rời, cô đứng lại rồi đưa tay áp vào mặt hô lớn.
“Mẹ đừng chạy nữa mà, nếu mẹ không muốn nhận đứa con này thì con cũng không ép nhưng con xin mẹ hãy nhìn con một lần thôi cũng được.”
Câu nói ấy của cô như xé ruột tim gan của bà, nhưng bà còn tư cách gì để nhận lại đứa con này nữa chứ, đi biền biệt bao năm qua bây giờ về lại nơi này bà cũng suýt quên mất đứa con gái bé nhỏ của mình, trí nhớ của bà có lẽ đã hồi phục lại sau khi gặp cô hôm đó nhưng dẫu vậy bà vẫn lừa dối bản thân rằng bà không phải là mẹ của cô và bà cũng chẳng có đứa con rơi nào cả.
“Mình...ra xe trước đi, em có chuyện giải quyết một chút.”
Người đàn ông đó quay lại nhìn Thẩm Nhất Đang đứng đó thở dốc, câu nói vừa rồi của Thẩm Nhất Đang làm ông khó hiểu, nhưng vẫn chấp nhận để lại không gian riêng cho bà và Thẩm Nhất Đang, nhìn thấy ông đã đi xa bà lập tức đi tới kéo tay Thẩm Nhất Đang ra một góc.
Tròng mắt của cả hai giờ đây đỏ hoe, không thể giấu được cảm xúc của mình lúc này, Thẩm Nhất Đang liền ôm chầm lấy bà dụi đầu vào lòng ngực ấm áp ấy, thì ra đây chính là hơi ấm của mẹ bao lâu nay cô hằng ao ước được nằm trong lòng của bà được bà nâng niu và vuốt ve mái tóc dài cô nuôi dưỡng suốt bao nhiêu năm.
“Mẹ, mẹ nhận ra con rồi đúng không?”
Giọng nói của cô nghẹn ngào như xé nát trái tim của bà, bà đưa tay lau nước mắt cho Thẩm Nhất Đang môi mím chặt lại thể không bật ra tiếng khóc.
“Nhất...Nhất Đang, mẹ xin lỗi vì đã không nhận ra con từ cái nhìn đầu tiên mẹ xin lỗi vì trốn tránh con, mẹ...đã bỏ rơi con như vậy mà con vẫn còn muốn nhận mẹ sao?”
“Mẹ có làm gì thì mẹ vẫn là mẹ của con, mẹ thấy đấy mái tóc con dưỡng dài rồi mẹ có thể chải chuốt cho con chứ? cả sợi dây chuyền này mẹ nhận ra nó không là câu chuyện truyền thuyết mẹ hay kể con nghe, mẹ nhìn đi con làm tất cả để mong đợi mẹ về, mẹ nói đi tại sao mẹ lại trốn tránh con chứ?”
Thẩm Nhất Đang ôm lấy bà không buông liền tục trách móc.
“Chuyện dài lắm mẹ sẽ kể sau, nhưng... bây giờ mẹ phải đi rồi, có lẽ mẹ sẽ rất lâu lắm mới quay lại lần nữa, xin con đừng nhận mẹ là mẹ của con nữa vì thật ra...con không phải con ruột của mẹ và Thẩm Hứa.”
Bà khó khăn nói ra những lời nói đó, nhưng Thẩm Nhất Đang nhất quyết không tin, câu nói ấy như sét đánh ngang tai của cô, hai mắt của cô sững sờ dường như chết lặng tại chỗ, sắc mặt không được tốt cho lắm, tay chân run rẩy đứng không vững cô cố gắng nhìn vào mắt của bà và van xin rằng lời nói ấy không phải sự thật.
“Không, mẹ nói dối, con là con của mẹ mà,cứ ngỡ gặp lại nhau mẹ con sẽ sum họp và bù đắp những tháng ngày trước đây nhưng không ngờ mẹ lại dùng cái lý do vô nghĩa đó để chối bỏ con, mẹ rốt cuộc có lương tâm hay không đây?”
Thẩm Nhất Đang trợn tròn mắt quát lớn, Bà Thẩm nhìn cô lòng như đứt từng đoạn ruột bà biết bản thân mình không thể giấu cô được thêm nữa, ngay từ lúc mà bà có lại trí nhớ thì bà đã muốn nói cho cô biết về chuyện này, thật sự họ chẳng phải là mẹ con ruột, bà muốn cô không cần phải lưu luyến một người không phải mẹ ruột của mình như vậy, bà cũng không muốn cô xem bà như là tín ngưỡng của đời mình, mà phải đi tìm cho bằng được người mẹ ruột thật sự của mình.
“Nhất Đang, mẹ nói thật con...là do mẹ đã tráo đổi lúc ở phòng sinh, cái thai của mje chết do sinh non nên vì sợ ba của con sẽ ngược đãi mẹ, chỉ có con mới có thể làm ông ấy yêu thương mẹ hơn mà thôi, nên...mẹ đã nhờ bác sĩ trộm một đứa bé của người khác và đứa bé đó chính là con.”
Sau khi nghe được những lời từ người phụ nữ mà mình yêu thương, tín ngưỡng trong lòng của cô suốt bao năm qua, cô chờ đợi sẽ có một ngày gặp lại bà và tin rằng bà sẽ không chết trong vụ tai nạn máy bay năm đó, bà đã nói cho cô biết rõ rằng trên máy bay lúc đó chỉ còn lại đúng một chiếc dù cứu hộ và ông ngoại đã nhường nó cho bà để bà sử dụng nó, may mắn lúc đó bà thoát chết nhưng phần đầu bị thương dẫn tới mất trí nhớ lúc đó cũng là lúc bà gặp người đàn ông hiện tại này, và dần có tình cảm với ông rồi cả hai tiến đến hôn nhân.
Hai hàng nước mắt chảy dài trên má, nổi đau thắt chặt trái tim cô, cuối cùng cô cũng chỉ là một đứa con của ai đó, tại sao lại là cô? Cả thế giới như sụp đổ trước mặt, chờ đợi đến cuối cùng chỉ nhận lại những từ khó nghe thế này, chỉ là một đứa con của ai đó mà thôi.
Bỗng lúc này một đứa trẻ tầm tám tuổi chạy tới, cô bé đó trông rất có nét giống bà Thẩm và người đàn ông kia, cô lại một lần nữa chết lặng khi đứa bé đó thốt lên.
“Mẹ ơi.”
Đứa trẻ này chỉ cần nhìn qua cũng đủ biết là con ruột của bà cùng với người đàn ông lúc nãy, cô nhìn lại bản thân mình sau đó rút ra tấm ảnh được xem là bảo vật của mình, cô lấy nó ra rồi đặt nó vào tay của bà, tiếp theo đó là cởi sợi dây chuyền mình xem là món bảo vật vô giá trao lại cho đứa bé kia.
“Mẹ có biết trong thời gian qua con sống như thế nào không? chắc mẹ không hiểu được đâu, con biết nên làm gì rồi, tạm biệt mẹ chúc mẹ và gia đình hiện tại sống hạnh phúc trọn vẹn.”
Thẩm Nhất Đang nói rồi nhanh chóng bỏ đi để lại người phụ nữ ấy hướng ánh mắt đỏ hoe, bà sẽ không bao giờ tha thứ cho bản thân mình sau khi thốt ra những lời vừa rồi nhưng chỉ có cách đó mới giúp cô thoát khỏi những khổ đau, để cô có thể tìm được máu mủ thật sự của mình thay vì suốt đời tín ngưỡng một người phụ nữ xấu xa như bà, lúc trước khi cô rời đi bà đã không quên để lại địa chỉ nhà của mình ở bên Mỹ nếu như cô có sang đó hoặc có cơ hội gặp lại bà vẫn muốn được tâm sự trò chuyện với cô và muốn được cô gọi bằng một tiếng mẹ thân thương, vì lý do bà phải rời đi trong đêm nay rồi nên không thể tâm sự lâu với cô được.
“Mẹ ơi, sao chị đó lại khóc vậy mẹ? chị ấy cho con sợi dây chuyền đẹp quá mẹ ạ.”
Câu nói ngây ngô của đứa bé càng xé nát trái tim của bà, bà nhanh chóng gạt đi những giọt nước mắt của mình lấy lại sự tỉnh táo, dù gì cũng trút được gánh nặng đã đến lúc bà phải quay về nước cùng với gia đình của mình, từ lúc về đây bà cũng không có ghé qua chỗ của Thẩm Hứa, thà rằng bà đã chết cho rồi nên bà quyết định sau lần này sẽ không bao giờ quay trở lại nữa.
“Nhất Đang, con phải sống tốt và tìm lại người thân yêu của mình và quên đi người đàn bà xấu xa này đi, xem như mẹ đã chết rồi vì mẹ không xứng đáng là mẹ của con, hãy tìm lại nơi con thuộc về nhé, mẹ xin lỗi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.