Cô chạy trốn cũng được khá xa và theo sự chỉ dẫn của Lãnh thiên Sơ sẽ có một chiếc xe màu đen đậu sẵn đợi cô ở nơi đó, nhưng nhìn đi nhìn lại chẳng có ai khác ngoài cô ở nơi hoang vu này, cô đã đi quá xa chiếc xe của Lịch Bắc Dạ rồi, xem ra cô lại bị tên Lãnh Thiên Sơ lừa cho một vố.
“Đúng là ch m thật!”
Thẩm Nhất Đang không kiềm được cơn giận mà chửi thề một câu, cô đá mạnh vào viên đá trước mặt rồi tức giận đùng đùng bỏ đi theo cảm tính của mình, bây giờ mà quay về đó sẽ sống những tháng ngày tăm tối còn nếu về nhà thì cũng sẽ bị mang đến Lịch gia một lần nữa, nếu vậy thì cứ bỏ trốn một lần nữa xem sao.
Thẩm Nhất Đang đi không được bao xa thì trời bắt đầu đổ mưa lớn, cả con đường lớn như vậy mà chỉ có một mình cô lang thang, nâng bộ lễ phục của mình cô cứ thế mà lê bước nặng nề tìm nơi để về, nghĩ lại bản thân sao cứ giống như trong mấy cái bộ phim ngôn tình máu chó thế này, giống như cảnh mấy cô gái thất tình rồi đi dưới mưa, mà bản thân cô nào có thất tình đâu chứ? Đúng là đời sao lại đen đủi đến như vậy.
Cả người cô bị nước mưa làm ướt đẫm, cơn gió nhẹ thổi qua làm cho cơ thể cô run lên bần bật, những chiếc xe lớn cứ thế mà vụt qua rồi chạy đi khuất, nhìn bộ dạng thảm hại thế này ai dám dừng lại cho cô đi nhờ chứ. Thẩm Nhất Đang đưa tay xé mạnh cái đuôi váy dài luộm thuộm làm vướng bận cô ra, cứ thế này có thể dễ dàng đi lại được rồi, cô tháo bỏ đôi giày cao gót ra cầm trên tay rồi lang thang trên tuyến đường cao tốc.
Cô đưa tay ra đón xe nhưng chẳng có chiếc xe nào dừng lại, cứ thế mà vội vàng chạy đi, Thẩm Nhất Đang bất lực đành phơi bày chiêu của mình ra thôi.
“Mỹ nhân kế, chiêu này xài được.”
Thẩm Nhất Đang bắt đầu đứng bên đường vuốt mái tóc rồi đưa đôi chân dài mịn màng của cô, một cái hất tóc nhẹ nhàng quyến rũ. Cô cũng không hiểu bản thân đang làm cái trò gì nữa nhưng mà cô thấy trên phim người ta hay làm như vậy, không biết có được không nữa.
Lúc này một chiếc xe bóng loáng dừng lại trước cô, Thẩm Nhất Đang vui vẻ mừng thầm trong bụng, đúng là bọn đàn ông chỉ chú trọng đến sắc mà thôi, Thẩm Nhất Đang cũng là đường cùng nên mới bày ra cái chiêu này, cô ngẩng mặt lên nhẹ nở một nụ cười với người đàn ông trên xe, ông ta hạ cửa kính xuống định mở lời trêu ong ghẹo bướm.
“Người đẹp, em muốn đi đâu?”
Nhưng khi Thẩm Nhất Đang vừa ngẩng đầu lên ông ta liền xanh mặt, thân hình bốc lửa này sao lại không khớp với cái gương mặt chút nào thế? Mascara của cô cũng bị lem ra cả hai bên khóe mắt chảy ròng xuống gương mặt trông có khác gì yêu quái không chứ? Người đàn ông đó nuốt nước bọt một cái rồi kêu lên.
“Ma!”
Chưa gì đã lái xe nhanh chóng rời đi để lại Thẩm Nhất Đang trợn tròn mắt chưa hay bản thân mình bị thành ra thế nào rồi, cô nhíu mày một cái, chẳng phải vừa rồi khen cô là người đẹp sao? nước mưa đáng lẽ làm trôi lớp trang điểm xấu xí của cô mới phải, Thẩm Nhất Đang bất lực ngồi khụy xuống nền đất lạnh, chỉ mong cho trời tạnh mưa và tìm đường để về thôi.
“Tên chó Lãnh Thiên Sơ, đừng để bà đây gặp lại, bà mà gặp lại ở đâu là lập tức chôn sống anh ở đó, đồ khốn kiếp!”
Lúc này phía Lịch Bắc Dạ, anh đưa mắt nhìn vào khu vệ sinh công cộng đợi mãi đến khi mưa lớn như vậy rồi mà vẫn chưa thấy cô ra, anh cau mày khó chịu lẩm bẩm trong miệng thầm mắng chửi cô, tại sao lại đi lâu đến như vậy đã gần nửa tiếng đồng hồ rồi mà vẫn ngồi lì trong đó, chẳng lẽ cô mọc thành cây luôn rồi sao?
“Lập Tân, đi vào bên trong hỏi xem cô ta xong chưa.”
“Vâng ạ.”
Lịch Bắc Dạ cảm thấy bản thân có hơi nhẹ dạ khi để cô đi dễ dàng như vậy nhưng mà nếu không để cô đi lỡ có gì xảy ra thì khổ nữa, hai tay Lịch Bắc Dạ siết lại,anh bắt chéo hai chân chờ đợi, mưa ngày một lớn dần, nếu như đi nãy giờ có thể gần đến nơi rồi không chừng, anh đã bỏ việc qua một bên để đến đây đón Thẩm Nhất Đang, anh đâu phải rảnh rỗi gì, cứ ngỡ sẽ về sớm hơn dự định nhưng bây giờ lại ngồi đây đợi cô đi giải quyết bầu tâm sự tận nữa tiếng.
“Chơi giờ dây thun với tôi sao? cô chán sống rồi à?”
Lập Tân một lúc sau đi ra với vẻ mặt xanh xao, anh đi tới cúi đầu với Lịch Bắc Dạ giọng run run.
“Lịch thiếu, cô ấy... không có ở đó, đã nhờ người tìm và hỏi nhưng không thấy, chúng ta nên làm gì tiếp theo đây?”
“Cái gì?”
Lịch Bắc Dạ đập mạnh xuống ghế, đôi tay của anh nổi cả gân xanh, ánh mắt lóe lên tia lửa như muốn thiêu rụi Thẩm Nhất Đang, anh đã bảo là không muốn chơi trò lạc mềm buộc chặt với cô vậy mà cô còn dám giở trò rồi còn trốn, Lập Tân thấy nước mưa hiện tại không thể dập tắt được lửa giận lúc này của Lịch Bắc Dạ đâu, anh đáng sợ như vậy thật sự không dám tới gần, vẻ mặt u ám đôi mắt đỏ ngầu làm cho Lập Tân run rẩy, kiểu này có ngày anh bị bệnh tim mà chết mất.
“Lịch...Lịch thiếu... bớt giận... tôi sẽ cho người tìm cô ấy.”
“Lái xe quay về Lịch gia, cho người tìm bằng bất cứ giá nào!”
“Vâng...vâng ạ.”
Lập Tân hai chân đứng không vững, một cơn gió lạnh lẽo thổi ngang qua không biết là do trời mưa lạnh hay là do không khí trong xe tỏa ra nữa, anh nhớ là mình đâu có mở máy lạnh đâu, cái ớn lạnh rợn sống lưng này phát ra từ cái cục đen thui ngồi phía sau lưng anh, sao lại xấu xố thế này, tâm trạng Lịch Bắc Dạ không tốt nên dẫn tới không khí trong xe cũng u ám theo, lần này Thẩm Nhất Đang thật sự chọc giận anh rồi, chỉ biết cầu nguyện cho cô sau khi bị Lịch Bắc Dạ tóm thôi.1
“Hãy trân trọng mạng của mình, trốn đi Thẩm tiểu thư, tôi lo cho cái mạng của cô quá.”
Lập Tân thầm cầu nguyện cho Thẩm Nhất Đang,hai vợ chồng này làm gì làm sao người hứng chịu lại là anh thế này, đúng là vô phước khi vào làm thuê cho cái gia đình này mà, Lập Tân thầm khóc ròng trong bụng.