Phần 05
Edit & Beta: 🍀Ella🍀
~~~~~~~~~~~~
Chương 11
Tháng 7, năm 2011, thành phố S, Trung Quốc.
Lục Tây đã hoàn thành việc học của mình ở Mỹ, bây giờ có thể tập trung hoàn toàn vào sự nghiệp của mình.
Cố Lẫm vẫn vậy, luôn ở trong nhà, cậu có thể đi ra ngoài nhưng phải có vệ sĩ đi theo bên cạnh.
Cuộc sống không nhanh không chậm trôi qua.
Ba mẹ Lục Tây từng bảo Lục Tây dẫn người về nhà ăn cơm.
Suốt bữa cơm đều im lặng, chỉ nghe được cuộc trò chuyện của ba Lục với Lục Tây, và những câu hỏi của mẹ Lục về đứa bé kia.
Trong đó còn nhắc tới đứa em trai nhỏ hơn Lục Tây ba tuổi. Nhưng cậu em trai này hơi tùy tiện, khi ấy còn nghỉ phép ở nước ngoài, cậu ta chưa từng xuất hiện.
Trong Lục gia, ngoại trừ cậu em trai, ba Lục, mẹ Lục và Lục Tây đều có công việc của riêng mình.
Ba mẹ đối với đứa con đều dạy dỗ trên tình thần từ nhỏ đến lớn, chủ yếu là nuôi thả.
Nếu như Cố Lẫm không bị Lục Tây đối xử như vậy, nhìn từ góc độ của người qua đường, không thể không thừa nhận rằng Lục Tây rất ưu tú.
Chương 12.
Tháng 8, năm 2011.
Căn biệt thự ba tầng trên núi được chỉnh sửa đơn giản theo yêu cầu của Lục Tây. Trong thời gian đó, hai người chuyển đến ở tạm tại một căn hộ cao cấp trong nội thành.
Với sự nghiệp của Lục Tây, dù chỉ là khả năng kinh tế của hắn, cũng có thể mua được một căn biệt thự cao cấp hơn.
Nhưng hắn lại chọn cách cải tạo ban đầu. Lý do chỉ là thói quen.
Đối với một vài đồ vật và địa điểm, ngay cả chính hắn cũng không nhận ra và cũng không thừa nhận cảm tình ấy.
Người ngoài sẽ chỉ coi đó là cố chấp, vừa lòng với hiện trạng.
Chỉ có Cố Lẫm mới để ý, Lục Tây là một kẻ rất cố chấp với một thứ gì đó.
Ví dụ như cây bút máy thường dùng trong phòng sách của hắn, cây bút đó hắn được tặng bởi ba Lục năm mười bốn tuổi, hắn đã dùng tới bây giờ.
Mà trong một năm, Lục Tây cũng không thường xuyên gặp ba Lục.
Ví dụ khác là một gốc cây hoa quế trong sân biệt thự, đó là cây được Lục Tây và em trai của hắn trồng khi còn nhỏ, sau này dọn ra khỏi nhà ba mẹ, đào gốc cây hoa quế đó lên trồng lại ở chỗ này, một năm bốn mùa đều có người tỉ mỉ chăm sóc. Bây giờ nó đã cao tới ban công lầu hai.
Có lẽ hắn là người rất trọng tình, ngay cả chính hắn cũng không nhận ra.
Chương 13
Tháng 12, năm 2011.
Nửa tháng trước, bọn họ dọn về căn biệt thự trên núi. Lầu một có thêm căn phòng dành cho trẻ sơ sinh, để chuẩn bị chào đón sinh mạng mới, người làm cũng thay đổi một ít.
Ba mẹ của Lục Tây cũng đã sai quản gia ở nhà cũ tới đây.
Nguyên nhân là bọn họ thường không ở nhà, quản gia ở không đến mốc meo.
Trong lúc nhất thời, Cố Lẫm cảm thấy căn biệt thự này không còn thuộc về một mình Lục Tây nữa, bầu không khí Lục gia thừa dịp xâm nhập vào trong.
Tất nhiên, Lục Tây không có bất kỳ phản ứng nào. Hắn đã quen bầu không khí như vậy từ rất lâu rồi, nó chỉ khiến hắn thấy thoải mái hơn thôi.
Cuối tháng, đứa bé đi qua đại dương rộng lớn để đưa về Trung Quốc.
Là một đứa bé trai mới sinh không lâu, Lục Tây đặt tên cho bé con là Lục An Dương, tên ở nhà là Dương Dương.
Mái tóc ngắn ngủn của đứa bé vừa mềm mượt vừa hơi xoăn lên, mặt mũi rất dễ thương xinh đẹp.
Sau khi ăn cơm tối, Dương Dương được Lục Tây ôm lên ghế ngồi chơi.
Quản gia, bảo mẫu đứng xung quanh, bầu không khí thật ấm áp và vui vẻ.
Cố Lẫm không tham gia cùng, cậu trốn vào phòng piano trên tầng ba.
Đàn piano này đặt ở đây chỉ dùng để trưng bày, trên đó có treo một chùm đèn thủy tinh xa hoa, ánh đèn lộng lẫy chiếu lên thân đàn đen nhánh, trông thật im ắng.
Cố Lẫm sẽ không đàn, Lục Tây cũng không có thời gian để đàn piano.
Có lẽ phải chờ đến vài năm sau, trong căn biệt thự này mới thường xuyên vang lên tiếng đàn du dương.
Lục Tây mở cửa ra, thì nhìn thấy bóng lưng của Cố Lâm đang ngồi trước đàn piano.
Hắn đi tới, vén lên lọn tóc của cậu, ngồi xuống cạnh cậu: "Sao em thích ngồi ở đây vậy? Em muốn học đàn hửm?"
Cố Lẫm bình tĩnh nhìn hắn, rồi khẽ lắc đầu: "Không phải."
Lục Tây cầm lấy ngón tay mang nhẫn của đối phương, nhìn kỹ: "Ngón tay của em rất thon dài, thích hợp đàn piano."
"Anh muốn tôi học?" Cố Lẫm nhìn thẳng vào mắt Lục Tây.
Lục Tây hơi cong môi: "Chắc em không muốn để thầy dạy piano vào nhà đâu." Hắn chỉ cảm thấy Cố Lẫm không thích giao tiếp với người xung quanh, thích yên tĩnh, ở một mình cả ngày cũng không sao.
Nhưng tính cách Cố Lẫm vốn không hướng nội, là do hắn ép cậu thay đổi.
Mặc dù hắn rất thích Cố Lẫm dịu ngoan bây giờ, nhưng hắn không hy vọng bởi vì hắn mà Cố Lẫm càng ngày càng trầm lặng.
"Anh dạy em đàn." Lục Tây buông tay của Cố Lẫm ra, ngồi ngay người lại.
Cố Lẫm từ từ đứng dậy: "Không cần, anh có thể gọi thầy dạy dương cầm tới đây."
"Cố Lẫm." Lục Tây ngẩng đầu, ánh mắt cường thế và phức tạp, thấp giọng nói: "Em ghét anh đến vậy sao?"
"......"
Lục Tây đứng dậy, lại ôm người vào trong ngực mình, vùi đầu vào cổ của cậu hít một hơi thật sâu: "Anh không nên hỏi em câu này, em là vợ anh, giữa chúng ta không nên tồn tại sự bí mật."
Hắn luôn sắp xếp và khống chế mọi thứ, ngay cả câu trả lời đều do hắn nói ra.
Cố Lẫm chỉ biết im lặng.
- ---------------------------------------
Giờ mình mới để ý, motip truyện này khá giống thời hồi đó. Cuối tuần mình sẽ đăng hết chương của truyện này nha, mình sắp mở trang fanpage các bạn nhớ ghé vào ủng hộ nha