Phần 06
Edit & Beta: 🍀Ella🍀
~~~~~~~~~~~~
Chương 14.
Tháng 3, năm 2012.
Qua mấy tháng sống chung, người trong biệt thự cũng đã nhìn ra, Cố Lẫm không hề thích trẻ con.
Khi đám người giúp việc vây quanh đứa bé, đa số Cố Lẫm sẽ trốn trên tầng ba, ngồi im lặng chờ đợi.
Người giúp việc không biết cậu ở trên đó làm gì.
Lục Tây cũng bận rộn, thậm chí có khi nửa tháng trời không về nhà.
Hiếm khi trở về, thì sẽ ôm lấy Dương Dương, chơi đùa với bé con.
Ban đêm thì quấn quýt với Cố Lẫm.
...
Vừa mới kết thúc một trận.
Lục Tây đè Cố Lẫm không chịu xuống, nằm trên người cậu, liếm cắn đầu v* của cậu.
Cố Lẫm đẩy đầu hắn ra, kết quả tên Lục Tây vô lại này chỉ chuyển đầu sang bên khác.
Cố Lẫm bất lực trước hành động của hắn, yên lặng đưa tay lại miệng cắn.
Lục Tây ngẩng đầu lên, nắm lấy tay của Cố Lẫm, khẽ cười: "Đừng cắn, anh không chọc em nữa."
Cố Lẫm chỉ đành phải yếu ớt đẩy Lục Tây.
Lục Tây ngoan ngoãn rời khỏi người cậu, ngay cả chỗ tương liên cũng rút ra.
Hạ thân dính nhớp vô cùng.
Lục Tây hỏi một câu không liên quan: "Em không thích trẻ con hả?"
"Rất ồn..." Đương nhiên đây chỉ là cái cớ, Cố Lẫm cố ngồi dậy, lấy khăn giấy ở đầu giường lau hạ thể nhếch nhác.
Lục Tây giành lấy khăn giấy trong tay Cố Lẫm, giúp cậu lau sạch: "Dương Dương rất ngoan, lúc nó khóc em đưa cho bảo mẫu là được."
"Ừ..." Cố lẫm vô tâm trả lời.
Lục Tây không biết tại sao khi nhìn dáng vẻ của cậu, thì không nói nữa.
Tựa như hắn nói thêm câu nào nữa đều đang ép cậu.
Nếu đổi lại là mấy năm trước, hắn sẽ không có tâm trạng như vậy.
Cuối cùng Lục Tây chỉ đành bất đắc dĩ thở dài, bế Cố Lẫm vào phòng tắm: "Nếu em rảnh thì chơi với đứa bé đi."
Chương 15
Tháng 8, năm 2012.
Vườn hoa, biệt thự.
Đứa bé đang loạng choạng bò trên bãi cỏ phủ đầy vải. Nó vui vẻ trèo lên người Cố Lẫm, nắm chặt mái tóc Cố Lẫm không buông.
Cố Lẫm nhẹ nhàng kéo tóc mình ra khỏi bàn tay đứa bé, ôm nó đi vài bước rồi đặt xuống đất.
Đứa bé cũng không la không khóc gì cả.
Một lát sau, nó lại loạng choạng bò tới, nắm tóc Cố Lẫm, hiển nhiên chơi vui đến nỗi không biết mệt là gì.
Mấy tháng trước, kể từ khi Lục Tây ôm đứa bé đặt vào trong lòng Cố Lẫm, hình như đứa bé rất thích mái tóc dài của Cố Lẫm, thích cầm nó chơi. Ngày nào cũng hi hi ha ha.
Chỉ cần đứa bé tìm thấy Cố Lẫm, sẽ bắt đầu khóc lóc muốn cậu ôm nó.
Cuối cùng, đứa bé càng gần gũi với cậu, thì càng thích cậu. Dẫn đến ngày nào cũng muốn ở cùng với Cố Lẫm.
Vừa rời khỏi Cố Lẫm thì bắt đầu khóc.
Mỗi lần đứa bé khóc, cả nhà đều rất lo lắng, thực sự không còn cách nào, Cố Lẫm trực tiếp ôm đứa bé lên giường của cậu và Lục Tây.
Nửa đêm tự mình chăm sóc đứa bé.
Lục Tây bận rộn mấy hôm nay, vừa bước vào phòng đã thấy Cố Lẫm và con trai đang nằm trên giường, tâm trạng hoang mang.
Hắn đứng cạnh cửa một lúc lâu, sau khi Cố Lẫm phát hiện mới đi tới.
"Dương Dương ngủ ở đây, anh ngủ ở đâu?"
Đồ chơi của đứa bé rải rác hết nửa chiếc giường.
Cố Lẫm vô biểu tình nói: "Đã dọn sẵn phòng khách cho anh rồi."
Lục Tây ăn giấm: "Em đuổi anh."
Cố Lẫm: "Đừng lớn tiếng vậy chứ."
Lục Tây: "......"
Lục Tây hết cách đành ngủ ở phòng khách.
Sau hai tháng, hắn không thể nhịn được nữa. Mặc dù hắn bận rộn cả tháng mới về mấy lần, nhưng cũng không thể cứ cô đơn nằm trên chiếc giường lạnh lẽo được.
Thừa dịp Cố Lẫm đi tắm, bảo quản gia ôm đứa bé ngủ say xuống lầu.
Khóa trái cửa phòng, đẩy cửa vào phòng tắm.
...
Hai chân của Cố Lẫm bị Lục Tây ép thành chữ M, đè trên bồn rửa mặt, hung hăng va chạm.
Tư thế không thoải mái này khiến cơ thể Cố Lẫm không chịu nổi, khuỷu tay thật sự chịu không nổi nữa nên nằm xuống, lưng dán vào đá cẩm thạch lạnh như băng, khiến cả người cậu run lên.
Lục Tây tấn công càng lúc càng mãnh liệt, chân cậu bị hắn ép đến tê liệt, dùng hết sức lực nhích ra một chút, Lục Tây lập tức hiểu ý đem chân của cậu quấn ngang hông mình...
Sau khi xong chuyện, Lục Tây rất thỏa mãn.
Ôm lấy cả người mềm nhũn của Cố Lẫm nhẹ nhàng đặt lên giường.
Lục Tây ôn nhu nói với cậu: "Sau này để Dương Dương ngủ một mình, con nít không thể bị nuông chiều từ nhỏ được, dù sao nó cũng phải ngủ một mình."
"Ừ..." Cố Lẫm vùi đầu vào trong chăn, tránh đi ánh sáng ở đầu giường chỗ Lục Tây.
"Đã học được bài học chưa?" Lục Tây cười khẽ, xoa đầu của Cố Lẫm.
Cố Lẫm cứ bị quấy rầy, nên nhẹ giọng than phiền: "Anh ồn quá đi."
Lục Tây nghe thấy người yêu dùng giọng điệu như vậy nói chuyện với mình, càng vui vẻ, lập tức đè cậu, giọng nói trầm thấp mê người: "Đâu có ồn, có muốn làm tiếp không?"
"... Anh đủ chưa..." Cố Lẫm hụt hơi.
"Được rồi được rồi, anh không chọc em nữa."
Ôm cậu trước khi cậu nổi giận.
Thể xác và tinh thần Lục Tây thoải mái vô cùng.
Chương 16
Tháng 12, năm 2012.
Lục Tây phát hiện hình như dạo gần đây Cố Lẫm rất thích xem ti vi.
Trước đây cậu thường đọc sách giết thời gian, bây giờ toàn ngồi trong phòng khách tầng hai xem ti vi.
Lúc đầu là vì đứa bé thích xem xanh xanh đỏ đỏ trên tivi, nên cậu xem chung.
Vì vậy Cố Lẫm cùng đứa bé xem một số hoạt hình thiếu nhi cực kỳ nhàm chán.
Lục Tây từng cạn lời, nói: "Dương Dương còn nhỏ xem không hiểu, em lớn vậy rồi còn xem mấy thứ này, nó vui lắm hả."
Cố Lẫm trả lời: "Vui."
Lục Tây cũng lười nói tiếp với cậu, dù sau thần kinh của đối phương đã tu luyện đến level mà người bình thường không hiểu được.
Sau khi dỗ đứa bé đi ngủ, Cố Lẫm vẫn tiếp tục xem tivi.
Đôi khi sẽ xem đến khuya.
Mấy năm gần đây, Lục Tây không còn đặc biệt kiểm soát cuộc sống của Cố Lẫm, bọn họ càng ngày càng giống đôi vợ chồng.
Rất nhiều chuyện Lục Tây sẽ tùy theo ý Cố Lẫm, không áp đặt Cố Lẫm nữa.
Hôm nay Lục Tây chợt tỉnh giấc, phát hiện Cố Lẫm còn đang xem ti vi.
Đi tới ngồi cạnh cậu, lặng lẽ xem cùng cậu một lúc, chân mày hắn càng nhíu lại.
Hắn phát hiện Cố Lẫm còn ngồi đây lúc 12 giờ đêm, chỉ để xem bộ phim điệp viên có bối cảnh thời dân quốc. Nam chính mạnh mẽ đẹp trai, lý trí thâm tình. Thật trùng hợp, người này là nghệ sĩ trong công ty giải trí do hắn đầu tư. Mấy hôm trước, trong cuộc họp thường niên của công ty, Lục Tây từng gặp anh ta.
Nào ngờ về đến nhà, bà xã nhà mình hằng ngày đều nhìn anh ta, nhìn đến nửa đêm.
"Em thích anh ta?" Lục Tây hơi ngẩng cằm, giọng điệu bất thiện.
Tivi đang chiếu đến cảnh của nam nữ chính, hai người bọn họ đang ôm nhau.
Cố Lẫm gật đầu: "Bộ phim này khá hay."
Lục Tây im lặng chốc lát: "Anh ta là nghệ sĩ dưới trướng công ty anh, mấy hôm trước vừa gặp mặt."
Cố Lẫm quay đầu nhìn Lục Tây: "Anh còn có công ty giải trí."
Lục Tây: "Ừ, nhưng chỉ là cổ đông."
Cố Lẫm bình thản nói: "Vậy anh có thể xin chữ ký anh ta giúp tôi không?"
Lục Tây tưởng mình đang mơ, chợt tức giận: "Xin chữ ký? Không ngờ em vẫn thích theo đuổi minh tinh đó?"
Cố Lẫm làm lơ sự tức giận của Lục Tây, nhìn chằm chằm màn hình tivi: "Hồi nhỏ, tôi học chung lớp với anh ta, anh nghĩ nhiều rồi."
Lục Tây đưa tay kéo mặt Cố Lẫm về phía mình, vẻ mặt lạnh lùng: "Học chung lớp thì nhất định phải xin chữ ký?"
Cố Lẫm nhìn hắn một lúc, rủ mắt: "Không nói tiếp với anh, tôi không cần nữa."
Lục Tây: "Thay đổi nhanh như vậy, em chột dạ hửm."
Cố Lẫm không muốn nói tiếp, nhẹ nhàng đẩy tay đối phương ra, dứt khoát tắt tivi rồi đi vào phòng. Mới vừa vào cửa đã bị tên Lục Tây bám theo ôm chặt vào lòng, cúi đầu ngửi tóc cậu.
"Anh có còn muốn ngủ hay không." Cố Lẫm bất đắc dĩ đứng lại, đây là dấu hiệu động dục của Lục Tây, không biết tại sao tâm trạng của cậu cũng dao động, khi tay đối phương chui vào trong quần áo ngủ, mò tới trước đầu v* đỏ thẫm của cậu, cơ thể Cố Lẫm bất giác nhũn ra, cậu đành nắm chặt tay của Lục Tây, nhỏ giọng nói: "Lên giường..."
Quả nhiên, khi lên giường Lục Tây còn mạnh bạo hơn trước.
dương v*t bên dưới chạm đến chỗ sâu nhất mà nghiền, để cho vách nhục huyệt cảm nhận rõ nhịp đập thình thịch. Cố Lẫm bị buộc đến khóe mắt đỏ lên, đôi môi ướt át cứ phát ra tiếng thở dốc hỗn loạn. Lúc ánh mắt hai người đối diện nhau, Lục Tây động tình nói: "Bảo bối, em cảm nhận được không, chỉ có anh mới có thể ở trong cơ thể em."
...