Cách đây hai tháng trước.
Sâm Nhật Quang đến nhà Bối Kiệt để nói về sự việc đánh mất viên đá Painite, và muốn nhờ ông ta điều tra lý lịch cô gái tên Vũ Á đó. Cũng như tạ lỗi rằng món quà cưới mà hắn muốn tặng cho Bối Gia Gia ngày ra mắt đã biến mất.
Không phải Sâm Nhật Quang thiếu uy lực để truy tìm một cô gái bé nhỏ, mà hắn không tài nào tìm thấy thông tin của cô. Dường như tất cả hồ sơ về cô gái tên Vũ Á chỉ là lớp vỏ bọc. Còn con người thật sự... dấu vân tay để lại trên vạt áo cũng mờ nhạt...
Trong lúc đến tìm Bối Kiệt, Sâm Nhật Quang vô tình bắt gặp Bối Gia Gia trước cổng dinh thự. Mối tình đầu. Vợ hứa hôn. Người mà hắn luôn tìm cách phải đạt được.
Nhưng Bối Gia Gia luôn dùng thái độ thờ ơ đối đáp hắn. Ngay chính lúc này, cô cũng lạnh nhạt trao cho hắn ánh mắt chán ghét, khinh thường rồi lướt qua. Sâm Nhật Quang vội gọi: "Gia Gia!"
Bối Gia Gia dừng lại, buông lời thập phần khó nghe: "Anh Sâm, tôi và anh không thân đến mức gọi tên đầy trìu mến thế đâu! Còn nữa, người phóng túng như anh không hợp với tôi."
Sâm Nhật Quang bàng hoàng đi đến trước mặt Bối Gia Gia làm trò con nít: "Những gì em nghe thấy không phải sự thật đâu!"
"Thế nào mới là sự thật?" Bối Gia Gia khoanh tay trước ngực, chiếc cằm xinh xắn ngạo nghễ cùng đôi chân mày nhếch cao.
"Đại khái là... là..." Hắn không thể thành khẩn bảo bản thân bị lừa, như vậy chẳng khác nào tự tát vào mặt. Cũng không đến mức gian dối, hình tượng hắn trong mắt Bối Gia Gia lại càng tệ hơn.
"Tôi cũng sắp lấy chồng rồi, anh đừng mơ tưởng điều gì nữa!" Câu nói ấy thoát ra từ miệng Bối Gia Gia có chút chảnh chọe, kiêu kì thật. Nhưng cũng đúng, Sâm Nhật Quang, một tên bám dai còn hơn đĩa. Bao nhiêu năm trôi qua vẫn cứ ám lấy Bối Gia Gia không buông tha.
Trăm tránh ngàn tránh, Bối Gia Gia lại không ngờ vị hôn phu từ nhỏ đó là... Sâm Nhật Quang...
"Tối rồi còn đến nhà tôi làm gì?" Hôm nay Bối Gia Gia có chút lạ, rõ ràng lúc sáng cô về nước có người đưa xe đến đón. Giờ về lại đi bộ, áo quần trên người cũng phảng phất mùi hương lạ.
Sâm Nhật Quang định lên tiếng thì bị Bối Gia Gia chặn lời: "Sự xuất hiện của anh không được chào đón", cô bước qua cánh cổng lớn, nhếch môi cười khinh khỉnh: "Đồ ngốc!", rồi nhanh chóng biến mất.
Thoáng qua, Sâm Nhật Quang cảm thấy có điều kì lạ, da mặt của Bối Gia Gia bị bong ra, bên trong là làn da của một người khác. Anh định hô to để bảo vệ phát giác, nhưng chưa kịp báo động đã ăn gậy vào ót, đầu ê ẩm, choáng váng, cả người tê dại, vô lực ngã đập mặt xuống đất.
...
Đạm Dư tức giận đập tay lên bàn: "Cái đám khốn nạn đó muốn gì?"
Quản gia Lý cúi đầu, run rẩy: "Chúng... chúng... ta... có cần công khai... tiểu thư thật... đang..."
"Ông muốn nhà họ Mao biết chuyện à? Hai mươi năm qua việc chúng nó muốn làm hại con bé Đạm Đan Thanh đã chết, ông lẽ nào bị mù mà không thấy? Nếu giờ chúng nó biết Thanh Thanh của tôi lớn lên xinh đẹp, khỏe mạnh. Ông nghĩ tương lai tôi không còn, ai bảo vệ cho nó? Ông à? Hay một lũ ăn bám vô dụng ngoài kia?"
Khuôn mặt Đạm Dư đỏ bừng, ông ta bóp nát tờ giấy xét nghiệm ADN từ thành phố Ánh Sáng gửi đến vì kết quả trên đó...
"Hãy điều tra thông tin về con bé Vũ Á này. Nước Đại Hưng? Nữ hoàng sắc đẹp? Thật sự đã hai mươi ư?" Khuôn mặt của cô gái tên Vũ Á còn rất non dại, nhưng thân thể đầy đặn khiến ông ta thích thú. Tuy nhiên, cặp mắt, chiếc mũi, đôi môi... hình như rất giống Đạm Dư và một người...
"Mao Mễ Nhược, hãy điều tra về người này trước, hiện giờ bà ta đang ở đâu?"
"Đây không phải là em gái bị điên của Mao Duẫn Tư ư?" Quản gia Lý vừa nhận lệnh, vừa lẩm bẩm. Mao Gia nổi danh kín tiếng và thâm hiểm, chưa từng có ai dây vào mà toàn mạng như Đạm Dư. Nhưng vợ, con trai và con dâu của ông ta đã phải nhận lấy kết quả không tốt thay cho cha mình. Và nhà họ Mao ấy, thề sẽ lóc da tất thảy người mà Đạm Dư yêu thương... hai mươi năm qua Đạm Dư che giấu tung tích của Đạm Đan Thanh thật cũng vì nguyên do tàn khốc này.
...
Vô Ưu buồn chán xích lại gần Bá Vương Chi Bảo: "Kể cho tôi nghe về hảo hữu của Bá Dương đi."
"Em thật sự tò mò mối quan hệ đó lắm à?" Bá Vương Chi Bảo đang chăm chú tập tành gọt trái cây, ánh mắt không buồn liếc Vô Ưu một cái.
"Ờ hớ! Rất tò mò luôn. Mao Duẫn Tư ấy là người như thế nào?" Cảm thấy Bá Vương Chi Bảo không quan tâm lời cô nói. Vô Ưu tức giận giật lấy con dao từ tay anh: "Đó là người như thế nào mà khiến Bá Dương đến lúc chết vẫn gọi tên?"
Bá Vương Chi Bảo nghiêm túc gỡ con dao trên tay Vô Ưu, chậm rãi thốt ra từng chữ: "Nếu da thịt em nhăn nheo một chút, hai người quả thật có nét rất giống nhau." Đôi mắt anh nhìn khắp khuôn mặt cô, tỉ mỉ xem xét từng đường nét, rồi lại hờ hững quay lại với công việc gọt trái cây. Đại khái Bá Vương Chi Bảo là đang muốn tránh né câu hỏi của Vô Ưu.
Người đàn bà mà Bá Dương yêu không phải mẹ anh. Người đàn bà đã cướp mất tâm tư Bá Dương, đoạt luôn tình yêu thương dành cho anh chính là Mao Duẫn Tư. Đối với Bá Vương Chi Bảo, bà ta chẳng khác nào một con hồ ly kiêu ngạo xấu xí.