Rời khỏi Vạn Bảo Lâu, Hồ Phi Nguyệt vừa đi vừa ôm lấy một cánh tay của Tử Phong, miệng không ngừng nở nụ cười hạnh phúc khiến tất cả mọi người đi trên đường không khỏi sững sờ, thi thoảng nàng lại len lén liếc nhìn chiếc nhẫn tinh xảo trên tay phải của mình, nhãn thần không khỏi có chút mê ly. Không cần nhìn Tử Phong cũng nhận ra lúc này Hồ Phi Nguyệt vui vẻ ra sao, trong lòng hắn thật sự cảm thấy vô cùng thỏa mãn, trên đời này còn có gì thỏa mãn hơn khi làm thê tử của mình hạnh phúc cơ chứ.
Ngoài một chiếc nhẫn ra, Tử Phong còn tặng cho nàng thêm một sợi dây chuyền nữa, sợi dây chuyền này nếu nói về năng lực đặc thù thì không có gì nhiều, chỉ là đeo vào thì sẽ cảm giác tâm thần của mình thoải mái hơn, phòng chống tâm ma, nhưng về nguyên liệu cấu tạo thì lại là vật tốt nhất Vạn Bảo Lâu có được, sau khi hắn trả cho Vạn Bảo Lâu 600 vạn kim tệ cùng hơn 5000 hạ phẩm linh thạch thì cả cặp nhẫn lẫn chiếc dây chuyền đều thuộc về sở hữu của hắn.
Mặt dây chuyền là một khối kim loại nhỏ hình bầu dục màu bạc, có thể mở ra làm hai mảnh, ở giữa hai mảnh đó có thể nhét vào một vài thứ đồ vật nho nhỏ. Lợi dụng năng lực Chuyển Hóa của hệ thống, Tử Phong tái cấu trúc khối kim loại hình bầu dục thành dạng dẹt, sau đó thì đốt đi một ít điểm tích lũy, hắn lôi ra một chiếc máy ảnh rồi chụp ảnh Hồ Phi Nguyệt lại, nhét tấm ảnh nho nhỏ đó vào giữa khối kim loại, chỉ cần mở ra là có thể thấy được hình ảnh tươi cười hạnh phúc của Hồ Phi Nguyệt trong đó.
Đấy cũng là lí do tại sao Tử Phong lại đặc biệt yêu cầu một chiếc dây chuyền có hình thù kì lạ như vậy, còn về việc làm thế quái nào mà trong cửa hàng hối đoái lại có bán cả máy ảnh thì hắn cũng chẳng biết phải nói ra sao nữa, dù sao thì cái cửa hàng này hiện tại có thể coi như là một tiệm tạp hóa siêu cấp, đến cả đồ ăn vặt của kiếp trước, nước ngọt có ga thậm chí cả súng ống đạn dược còn có bán, một chiếc máy ảnh xem chừng chỉ là việc đơn giản.
Đương nhiên Tử Phong cũng chẳng rỗi hơi đến mức mua súng ống đạn dược làm gì, mấy thứ đó đối với võ giả của thế giới này gần như là vô hiệu, súng lục hay súng máy ư, tốc độ đạn bay thì nhanh đấy, mỗi tội là đến cả hộ thể cương khí của Tôn cấp bắn còn không thủng, nói chi tới Thánh cấp trở lên, súng phóng tên lửa hay súng phóng lựu ư, cùng một lí do như trên, từng đó sức công phá cũng chỉ đủ để gãi ngứa cho người ta, họa chăng dùng bom nguyên tử thì may ra còn được.
Lẽ đương nhiên trong cửa hàng hối đoái cũng có bán cái thứ vũ khí phản nhân loại đó, nhưng mà nghĩ đi nghĩ lại, bom đạn súng ống không có mắt, ném bom nguyên tử ra trong lúc chiến đấu chẳng khác nào đồng quy vu tận, thôi thì cứ làm ngơ rồi coi cái đống vũ khí nóng đó như không tồn tại vậy.
Bầu trời đã bắt đầu tối dần, mặt trời đang chuẩn bị lặn xuống khiến khung cảnh xung quanh được nhuộm trong một màu đỏ rực trông vô cùng đẹp mắt. Áng chừng đi dạo như vậy cũng đã đủ, Tử Phong nhẹ nhàng nói: "Chúng ta trở về nhé?".
Hồ Phi Nguyệt nghe vậy liền gật đầu, nhu thuận nói: "Chúng ta về thôi, chắc Tuyết Liên giờ này cũng tỉnh dậy rồi."
Đúng lúc này, một đám người xuất hiện trước tầm mắt của Tử Phong khiến hắn nhíu mày, chỉ thấy trước mặt hắn là một tên nam nhân trẻ tuổi, gương mặt có thể nói là khá điển trai nhưng mi mắt thâm quầng, ánh mắt hơi có chút lờ đờ đúng kiểu người tửu sắc quá độ, bên cạnh hắn là một bầy nữ nhân oanh oanh yến yến đến tận 5 người, không ngừng cười nói cùng tên công tử ca kia, đằng sau hắn là khoảng chừng hơn mười người thân mặc giáp, vũ trang đầy đủ đi theo, hiển nhiên là để bảo vệ cho tên công tử này.
Nhìn tên công tử ca kia không hề quan tâm tới ánh mắt của mọi người xung quanh mà không ngừng dùng hai tay trêu đùa đám nữ nhân bên cạnh, hết sờ mó khuôn ngực của nữ nhân đằng sau lại đưa tay ra bóp mông nữ tử đi bên cạnh, Tử Phong khẽ liếc Hồ Phi Nguyệt bên cạnh mình, trong lòng không khỏi thầm nhủ: "Lại có rắc rối rồi."
Quả nhiên như hắn đã nghĩ, khi đoàn người đó đến gần, tên công tử ca kia đang đùa giỡn nữ nhân nhìn thấy Hồ Phi Nguyệt liền đờ ra, hai mắt liên tục quét lên quét xuống khắp cơ thể lồi lõm mê người của nàng mà nước miếng không khỏi ứa ra khỏi khóe mép. Giả bộ làm ngơ đi ánh mắt của đối phương, Tử Phong dắt theo Hồ Phi Nguyệt cứ thế bỏ đi, linh lực trong người bắt đầu vận chuyển điên cuồng.
"Đứng lại!!!".
Sợ điều gì thì điều đó đến, tiếng quát của tên công tử kia vang lên thu hút sự chú ý của tất cả mọi người xung quanh, cơ mà với một tên như Tử Phong thì đương nhiên hắn sẽ làm ngơ như không nghe thấy gì cả mà đi tiếp. Một tiếng gió vang lên ngay sát mang tai Tử Phong, hắn nghiêng đầu nhanh như chớp đưa tay lên bắt, chỉ thấy đó là một con dao găm trông có vẻ đẹp mắt, Hoàng giai hạ phẩm Bảo Khí.
Bị thu hút bởi vẻ đẹp của Hồ Phi Nguyệt thì cũng thôi đi, Tử Phong hắn chưa đến mức hẹp hòi như vậy, nhưng ra tay liền muốn đả thương người khác, lần này thì hắn không thể bỏ qua được. Quay người lại, cả người Tử Phong phát ra khí tức lạnh lẽo, âm trầm nói: "Ngươi có vấn đề??".
Công tử ca kia dường như không nhận ra giọng nói lạnh lẽo của Tử Phong, đôi mắt hắn cứ dán chặt lên cơ thể của Hồ Phi Nguyệt mà nuốt nước miếng, một hồi lâu sau mới nói: "Ngươi cút, nữ nhân này bản công tử muốn!!".
Phân tích nhãn của Tử Phong lóe lên một chút rồi tắt, hắn cười lạnh nói: "Ồ, ngươi nhắc lại xem??"
"Ta nói là ngươi cút, để lại nữ nhân của ngươi cho ta, ta sẽ để ngươi toàn mạng mà rời đi."
Im lặng một lúc, sau đó một luồng khí thế hủy thiên diệt địa kèm theo sát khí như muốn thôn phệ thiên không bùng lên một cách dữ dội khiến mặt đất bên dưới chân Tử Phong vỡ nát ra thành từng đoàn, không gian xung quanh người hắn vặn vẹo kịch liệt như muốn sụp đổ. Cười gằn một tiếng, âm thanh giống như quỷ khóc từ miệng hắn phát ra khiến mọi người không khỏi dựng tóc gáy: "Ngươi nhắc lại lần nữa xem nào?".
Khí thế của Tử Phong bộc phát ra chỉ dừng ở mức Bán Thánh, đối với mấy con kiến này hắn không thèm dùng đến uy áp Thánh cấp cùng Đế Uy, nhưng cũng chỉ từng đó cũng khiến toàn bộ mọi người trong bán kính trăm mét xung quanh hắn phải dạt về phía sau. Tên công tử ca kia bị khí thế của Tử Phong chấn cho choáng váng, một thân tu vi Vương cấp ngũ phẩm nhưng lại không thể nào đứng vững, bị ép đến hít thở không thông, liên tục lùi lại đến ngoài trăm mét mới có thể hít thở lại.
Còn không đợi tên công tử kia lên tiếng, đám hộ vệ đằng sau lưng hắn đã tràn lên phía trước, kiếm rút ra khỏi vỏ chĩa về phía Tử Phong, sẵn sàng trong tư thế tấn công, một người mặc khôi giáp có chút khác biệt với mấy người còn lại mở miệng quát:
"Thu hồi khí thế của mình lại, đây là ngoại môn của Lăng Hư Cung, không phải là nơi cho một tên tán tu như ngươi làm cà......"
Chữ "làm càn" còn chưa nói xong, hắn ta bỗng giật mình mà ngay lập tức câm miệng lại, trên đầu hắn bắt đầu xuất hiện mấy giọt mồ hôi khi ánh mắt hắn bắt gặp phù hiệu tiêu ký biểu thị thân phận Phán Quan của Tử Phong.
"Khậc khậc, ta ngược lại muốn xem xem ai dám đứng ra ngăn cản bổn Phán Quan làm càn ở đây, từ lúc nào mà Phán Quan của Lăng Hư Cung đi ra ngoài ngoại môn lại bị mấy con chó con mèo coi thường như thế này." Tử Phong cười lạnh, để lại Hồ Phi Nguyệt ở đằng sau rồi từ từ bước tới, mỗi một bước đi đều giống như búa tạ gõ vào lòng đám người đối diện, uy áp của hắn càng ngày càng tăng cao, đến cả những võ giả ở xa xem náo nhiệt cũng bắt đầu cảm thấy khó thở.
"Đại....đại nhân, tiểu nhân không biết ngài là Phán Quan, đã đắc tội ngài rồi, xin ngài niệm tình đồng môn mà tha cho chúng ta lần này." Tên đội trưởng lúc này gương mặt tái mét, hơi run giọng nói.
Tất cả những người xung quanh nhìn thấy một màn này liền không khỏi hít vào một hơi khí lạnh, thân ở ngoại môn Lăng Hư Cung, bất kì ai cũng đã nghe qua sự đáng sợ của chấp pháp đoàn Lăng Hư Cung, thậm chí các Phán Quan trong đó còn được thổi phồng lên giống như mấy tên sát thần cuồng ma giết người như ngóe, cũng khó trách tên đội trưởng kia lại khúm núm như vậy, cơ mà nghe tên đội trưởng kia nói thì chẳng lẽ đám người bọn họ cũng thuộc Lăng Hư Cung?
"Ngươi là người của Lăng Hư Cung, mau báo thân phận!!" Tử Phong hơi khựng lại một chút, nhưng sau đó vẫn không quan tâm nói.
"Báo cáo Phán Quan đại nhân, đây là con trai của Trần Mộ Trần trưởng lão, là bát trưởng lão của Bạch Hổ phong, chúng tôi là gia thần dưới trướng của bát trưởng lão, theo lệnh đi theo để bảo vệ quý công tử."
Tử Phong nghe vậy liền nhíu mày, Lăng Hư Cung chia làm bốn phong, lần lượt là Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ, trong đó Thanh Long phong có thực lực vượt lên tất cả trong khi ba phong còn lại đều sàn sàn như nhau. Bát trưởng lão của Bạch Hổ phong, nếu hắn nhớ không nhầm thì theo tư liệu người này có tu vi Thánh Giả trung giai, so với hắn hiện tại thì hơn hẳn một tiểu cảnh giới, xem ra chuyện này không thể làm cứng được.
Nhìn thấy Tử Phong có vẻ trầm ngâm, tên đội trưởng trong lòng không khỏi có chút vui mừng, hắn tuy rằng chỉ là thuộc hạ dưới trướng của bát trưởng lão, tính ra thì không phải là người thuộc biên chế Lăng Hư Cung, nhưng ít nhất thì cách thức hoạt động của bên trong tông môn hắn cũng hiểu qua, biết rằng với thân phận Phán Quan thì đối phương có thể trực tiếp bỏ qua lệnh của trưởng lão Bạch Hổ phong, nhưng dù gì người ta cũng là trưởng lão, có lẽ đối phương cũng phải đắn đo suy nghĩ một chút.
Co được thì cũng duỗi được, Tử Phong hiện tại không còn ác liệt như ngày xưa nữa, nếu có thể thì hắn cũng không muốn làm to chuyện, đương nhiên nếu thật sự làm to chuyện thì hắn cũng không có sợ, hắn là Thánh Giả sơ giai, đối phương là Thánh Giả trung giai, một tiểu cảnh giới nhưng hắn có vô số bài tẩy, ai sợ ai chứ. Thu hồi khí thế, hắn nói:
"Được rồi, chuyện này...."
Tử Phong còn chưa kịp nói xong, tên cong tử ca kia không còn bị đè ép đến mức không thở được nữa, lúc này liền mở miệng gào lên:
"Ngươi nghe rõ chưa, cha ta là trưởng lão của Bạch Hổ phong, một tên Phán Quan rác rưởi như ngươi thì nên biết thân biết phận mà cút con bà nó đi, để lại nữ nhân kia cho ta, con mẹ nó ngày hôm nay bổn công tử không chơi chết nữ nhân này thì không thể hả giận được!!"
"Câm mồm!!"
Một tiếng nổ long trời lở đất vang lên khi Tử Phong trong một cái nháy mắt biến mất tại chỗ, để rồi một tích tắc sau xuất hiện trước mặt tên công tử kia, một chân dậm xuống liền phá tung nền đất dưới chân, tạo ra một luồng sóng âm vô hình trực tiếp biến hai chân của tên công tử kia thành một đám huyết vụ.
Một tay nắm lấy cổ họng của đối phương, Tử Phong không chút giữ lại bộc phát toàn bộ uy áp của một Thánh Giả sơ giai đại viên mãn chân chính, Đế Uy cũng toàn lực mà bùng phát kèm theo sát khí như muốn đồ sát cả thế giới, ngay lập tức khiến một đám người xung quanh trực tiếp phun máu mà chết.
Uy áp khủng bố của Tử Phong phóng lên tận trời cao, đánh động đám cường giả bên trong nội môn, tất cả các vị trưởng lão không hẹn mà cùng kinh hãi lao ra bên ngoài, cấp tốc phi thân ra bên ngoài ngoại môn, uy áp kinh khủng không hề kém so với Thánh Hoàng cường giả, bọn họ có muốn cũng không thể nào mà bình chân như vại được.
Lửa giận thiêu đốt nhưng Tử Phong vẫn biết nặng nhẹ, không có trực tiếp hướng uy áp của mình vào tên công tử kia, bằng không thì đối phương đã trực tiếp bạo thể mà chết rồi chứ không còn sống như hiện tại.
||||| Truyện đề cử: Phá Kén - Khúc Tiểu Khúc |||||
"Súc sinh, ta có thể không quan tâm tới thái độ của ngươi, nhưng chỉ riêng việc ngươi muốn đặt chủ ý lên nữ nhân của ta thì ta tuyệt đối không thể chấp nhận được, biết điều thì biến đi, và đừng bao giờ xuất hiện trước mặt ta thêm một lần nào nữa.
Hắn vừa dứt lời, đã thấy không gian bên trên bầu trời liên tục vặn vẹo, sau đó mấy chục thân ảnh đồng loạt xuất hiện từ những vết rách không gian, mỗi người đều mặc trang phục tiêu chuẩn thể hiện thân phận trưởng lão của mình. Vừa mới xuất hiện, đám trưởng lão của Lăng Hư Cung không khỏi giật mình trước uy áp kinh khủng của Tử Phong, đến khi nhìn rõ chuyện gì đang xảy ra liền sững sờ, từ lúc nào mà chấp pháp đoàn lại có một Phán Quan có tu vi kinh khủng đến như thế này.
Tử Phong cùng đã nhận ra sự xuất hiện của các vị trưởng lão, hắn hơi nhíu mày muốn ném tên công tử trong tay mình đi, thì bỗng nhiên một tiếng xé gió vang lên, kèm theo đó là một tiếng quát lớn: "Thả nhi tử của ta ra!!"