Tử Phong lấy lại quyền kiểm soát cơ thể, việc đầu tiên hắn làm đó là dùng hai tay ôm lấy cổ họng của mình, vốn dĩ bản thân hắn bình thường cậy có cái kĩ năng Tái Sinh Siêu Tốc mà đôi khi đến cả thở cũng lười nay lại vô cùng khó nhọc mà hít vào thở ra từng ngụm khí lớn giống như mười năm chưa từng hít được chút dưỡng khí nào, mồ hôi chảy đầm đìa khắp người hắn, đằng sau lớp giáp, mạch máu trên người hắn lúc này nổi lên thành từng mảng giống như những con giun ẩn dưới da thịt.
“Ngươi…ngươi thế nhưng mà lại dùng đến Nguyện Ước Hư Không!!!” Tiếng của Bạch Tử Phong vang lên trong đầu Tử Phong, mang theo ý vị bất ngờ không thể tin tưởng được.
“Không dùng đến nó thì sao có thể khiến tên khốn như ngươi ngoan ngoãn ở một chỗ được.” Tử Phong cười lạnh ở trong đầu.
“Hừ, ngu xuẩn, dù ngươi có sử dụng Nguyện Ước Hư Không để trấn áp ta thì đó cũng chỉ là trấn áp tạm thời, ta là ngươi, ngươi cũng là ta, ngươi trấn áp ta chẳng khác nào trấn áp chính mình, căn bản không thể nào kéo dài mãi mãi được. Hơn nữa ta không phủ nhận Nguyện Ước Hư Không căn bản chính là một thứ tồn tại nghịch thiên, nhưng để sử dụng nó thì cũng vẫn phải trả giá đắt, chỉ là không biết ngươi đã trả giá bao nhiêu thôi.” Bạch Tử Phong hừ lạnh nói.
Tận lực bình ổn cơ thể của mình, Tử Phong phun ra một ngụm trọc khí, không hề trả lời Bạch Tử Phong. “Nguyện Ước Hư Không” chính là một món quà mà Chúa Tể Hư Không ban tặng cho bất kì một ai trở thành chủ nhân của hệ thống, từ trước tới nay hiển nhiên Tử Phong không phải là chủ nhân duy nhất của cái hệ thống này, những người đi trước đều được tặng lấy món quà đầu tay đó là “Nguyện Ước Hư Không”.
“Nguyện Ước Hư Không” có ba lần sử dụng, nói trắng ra nó chính là ba điều ước nhưng không có miễn phí như thần đèn mà nó yêu cầu người sử dụng phải trả giá nhất định, tùy thuộc vào yêu cầu, tu vi của người sử dụng mà cái giá phải trả sẽ khác nhau, nhưng có một điều khiến thứ này tuyệt đối nghịch thiên, đó chính là chỉ cần ngươi có thể trả đủ đại giá, “Nguyện Ước Hư Không” có thể làm được mọi thứ.
Riêng điều này thì Tử Phong chưa từng nghi ngờ, Chúa Tế Hư Không là ai cơ chứ?? Hắn ta chính là một vị siêu cấp thần linh chân chính nắm giữ sức mạnh vô bờ bến, chỉ một cái tên thật của hắn đã có thể ép sập cả vị diện nơi Tử Phong đang sống, thậm chí đến cả vận mệnh là một thứ không thể bị can thiệp hắn cũng có thể tiến hành sửa dổi, mà đó mới chỉ là sức mạnh của một con mắt bị hắn tùy tiện “ban thưởng” cho Tử Phong, có quỷ mới biết được Chúa Tể Hư Không thật sự mạnh đến mức nào, “Nguyện Ước Hư Không” nói rằng nó có thể làm được mọi thứ thì có đến 99% là sự thật, 1% là Tử Phong nghi ngờ, chỉ thuần túy là nghi ngờ mà thôi.
Vừa rồi Tử Phong khi bị cưỡng ép lôi vào trong không gian hệ thống, hắn nghĩ rằng mình chỉ bị mất kiểm soát tạm thời cho Bạch Tử Phong như mọi khi mà thôi, nhưng không ngờ một điều đó là ngay khi vừa bị kéo vào bên trong “Thế Giới”, hắn liền bị một đám xích lớn trói lại, từ trên đám xích xuất hiện một luồng hấp lực cực lớn nhanh chóng thôn phệ lấy tinh khí thần của hắn giống như giao long hấp thủy, tin tưởng chỉ cần để yên chưa tới 30 phút thì hắn sẽ triệt để biến mất khỏi phiến thiên địa này đến cả tàn hồn cũng không còn sót lại, lúc này Tử Phong liền nhận ra, Bạch Tử Phong hẳn là đã hoàn toàn tiêu hóa được lực lượng của Faltima, hiện tại đang trở nên mạnh hơn bản thể là hắn rất nhiều, bắt đầu tiến hành “bức vua thoái vị”.
Lúc khẩn cấp quan đầu, Tử Phong biết rằng cơ hội cho mình thoát ra gần như là bằng không, trừ khi là xảy ra kì tích rắm chó của nhân vật chính, bằng không thì hắn chết là cái chắc. Tuy rằng lúc nào hắn cũng khinh bỉ mấy thứ đó nhưng hiện tại hắn ngược lại chỉ mong rằng cái thứ may mắn nghịch thiên đó rơi thẳng vào mặt mình. Chỉ là Tử Phong là một con người thực dụng, hắn căn bản nhổ vào cái gọi là may mắn, trên đời này thứ khiến hắn không thể đặt lòng tin vào chính là may mắn, cuộc đời hắn do hắn nắm giữ trong tay, không thứ gì có thể can thiệp được vào.
Không gì bằng tự mình kiểm soát mọi thứ, trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, Tử Phong nhớ tới “Nguyện Ước Hư Không”, lúc trước khi hắn mới xuyên qua Huyền Linh đại lục một thời gian, thực lực còn nhỏ yếu giống như một con kiến đã sử dụng một lần “Nguyện Ước Hư Không” để tự cứu thoát bản thân, hiện tại hắn còn lại hai lần, và cũng là hai lần sử dụng duy nhất, thiếu đi một cái là vĩnh viễn mất đi không bao giờ có thể phục hồi trở lại.
Tử Phong biết rằng nguyện vọng của mình càng phức tạp, càng chi tiết bao nhiêu thì ngược lại cái giá phải trả của hắn lại càng lớn bấy nhiêu, vậy nên khi sử dụng “Nguyện Ước Hư Không”, nguyện vọng của hắn rất đơn giản, đó là trấn áp Bạch Tử Phong, không để hắn ta có thể tiếp tục dành quyền kiểm soát cơ thể mình nữa.
Điều ước tưởng chừng như đơn giản như vậy nhưng lại trực tiếp thiêu hủy mất 300 năm tuổi thọ của Tử Phong, đối với một Thánh Giả như hắn thì chẳng khác nào tự nhiên đi tong hơn một phần ba tuổi thọ, mất mát to lớn như thế khiến hắn sau khi lấy lại được kiểm soát cũng có cảm giác cơ thể ăn không tiêu, tạo thành biểu hiện thống khổ vừa rồi.
Hơn nữa trả giá lớn như vậy nhưng đổi lại chỉ có thể trấn áp Bạch Tử Phong đúng mười năm không hơn không kém, sở dĩ hiệu quả kém như vậy nguyên do chính Bạch Tử Phong cũng có nói qua, hắn ta chính là Tử Phong và cũng ngược lại, trấn áp Bạch Tử Phong không khác gì tự trấn áp chính mình, hệ thống dù có muốn cũng không thể nào làm ra hành vi có hại đến chủ nhân là Tử Phong được.
Không thấy Tử Phong trả lời mình, Bạch Tử Phong không biết đã bị phong ấn ở cái chỗ xó xỉnh nào trong “Thế Giới” nhưng không hề sợ hãi, trái lại vẫn cười to thành tiếng: “Ha ha, mất 300 năm tuổi thọ chỉ đổi lấy 10 năm ta bị phong ấn, không thể không nói ngươi dám trả giá lắm, ta lần này tạm thời nhận thua!! Chỉ là ta bị phong ấn thì ngươi cũng đừng hòng sống yên ổn được, Trực Tử Ma Nhãn sẽ cùng với ta bị phong ấn theo, ngươi đừng mơ có thể động chạm đến năng lực đó một lần nào nữa ha ha ha ha…..”
Theo tiếng cười ngang ngược của Bạch Tử Phong nhỏ dần nhỏ dần rồi biến mất, “Thế Giới” lại một lần nữa trở nên yên tĩnh, tiếng động duy nhất đó là tiếng gió thổi vi vu khiến cây cối đu đưa xào xạc.
“Không có nó cũng chẳng sao, càng khiến ta đỡ ỷ lại vào một thứ năng lực vốn không phải là của mình.” Tử Phong lẩm bẩm, tự nhiên bị mất đi một phần ba sinh mệnh khiến hắn trong thoáng chốc không thích ứng, hiện tại sau một lúc thì hắn cũng đã có thể ổn định lại cơ thể mình.
Khoanh tay đứng nhìn từ nãy tới giờ, Augus vẫn vô cùng thủ tín chỉ đứng đó mà chờ đợi, đến khi hơi thở hỗn loạn trên người Tử Phong bình tĩnh lại hắn mới nói: “Ổn rồi chứ, xem ra trên người của ngươi tồn tại rất nhiều bí mật, không ngờ trong một cơ thể lại có tận hai linh hồn tranh giành nhau quyền kiểm soát.”
“Đa tạ đã giữ lời, không ra tay công kích trong lúc bọn ta giằng co, giờ thì chúng ta tiếp tục…..chờ đã, ngươi vừa mới nói là hai linh hồn ư??” Tử Phong chắp tay đa tạ nói, chỉ là giữa chừng thì hắn dường như vừa nhận ra điều gì đó khác thường trong lời của Augus.
“Bỏ đi, chúng ta nên tiếp tục khảo nghiệm thứ hai, tuy rằng vừa rồi Trực Tử Ma Nhãn khiến ta phải vất vả một phen nhưng chiêu thức đó vẫn không phải là thứ có thể khiến ngươi vượt qua khảo nghiệm này, mau đưa ra chiêu thức khác đi.” Augus lạnh nhạt nói.
Tử Phong nghe vậy cũng chỉ có thể cười khổ, kĩ năng mạnh mẽ hắn sở hữu không hề ít, nhưng vừa rồi bọn chúng đều đã được Bạch Tử Phong lôi ra dùng hết một lượt, thứ duy nhất còn lại chưa dùng đó chính là Trảm Nguyệt Thất Thức. Nhưng mà nghịch thiên như Trực Tử Ma Nhãn mà Augus còn không để vào mắt thì bảy cái chiêu kiếm vốn chỉ là vũ kĩ có phần hơi mạnh sao có thể vượt qua khảo nghiệm cơ chứ. Trảm Nguyệt Thất Thức uy lực có thừa nhưng về bản chất lại không hề phức tạp cho lắm, có thể khiến cho đại hành gia về vũ kỹ như Augus công nhận mới là lạ.
“Ta còn một chiêu thức cuối cùng được dùng làm át chủ bài, nhưng vấn đề ở chỗ đó chính là Lĩnh Vực của ta, nếu sử dụng thì sẽ vi phạm quy tắc, không biết là…..”
Tử Phong còn chưa nói dứt câu, Augus đã ngắt lời, giọng nói lộ vẻ hứng thú: “Ngụy Vực của phàm nhân mà có thể dùng làm át chủ bài ư? Rõ ràng cái bí pháp lôi điện lúc nãy của ngươi còn mạnh hơn cả Lĩnh Vực thông thường của Thánh Giả, Trực Tử Ma Nhãn thì lại càng mạnh hơn rất nhiều lần, có thể để ngươi gọi là bài tẩy xem ra không đơn giản, ngươi khiến ta hứng thú rồi đó. Được, ta cho phép ngươi sử dụng nó, chỉ mong rằng nó sẽ không khiến ta thất vọng.”
Được lời như cởi tấm lòng, Tử Phong có chút vui mừng nhưng mặt ngoài vẫn giữ bình tĩnh, hắn trầm giọng nói: “Đa tạ, giờ thì chú ý, ta chuẩn bị sử dụng nó.”
“Lĩnh Vực – Thế Giới!!”
Không gian bên trong quảng trường vặn vẹo một cách kịch liệt, hình ảnh của vạn vật trong nháy mắt bị biển đổi không còn ra hình thù gì nữa rồi lại trở về bình thường, chỉ khác một điều đó là lúc này mọi thứ kể cả hạt bụi trong không khí đều đứng yên tại chỗ, mắc kẹt trong dòng chảy thời gian bị ngưng đọng.
Tử Phong không hề công kích Augus, khảo nghiệm thứ hai này không phải xem ở chỗ ai có thể đánh thắng ai mà là phải làm cho Augus thật sự công nhận kĩ năng của người tham gia khảo nghiệm là mình, chỉ là mong rằng cái tên được gọi là “Thượng Thiên Thần” này sẽ có thể nhận ra biến động về thời gian mà Lĩnh Vực của hắn mang lại.
Nửa giây đồng hồ rất nhanh liền trôi qua, Lĩnh Vực của Tử Phong tan vỡ, trả lại một dòng thời gian nguyên bản cho vạn vật bị ảnh hưởng, Augus lúc này liền giơ bàn tay của mình lên, có chút đăm chiêu mà nhìn ngó mấy ngón tay đang co duỗi của mình, chậm rãi nói:
“Thú vị lắm, vừa rồi là thời gian của ta bị làm chậm lại, hay là thời gian của ngươi được tăng tốc lên?? Không đúng, là thời gian hoàn toàn bị đóng băng lại, chẳng qua tu vi của ngươi quá thấp nên Lĩnh Vực vô pháp ảnh hưởng đến ta hoàn toàn, thành ra ở trong mắt ta mới xuất hiện ảo giác thời gian bị làm chậm. Tốt lắm chàng trai trẻ, ở khảo nghiệm thứ hai này thất bại đồng nghĩa với tử vong, nhưng một chiêu vừa rồi của ngươi tuy chưa đủ để khiến ta cho ngươi vượt qua khảo nghiệm nhưng ít nhất đã đủ để ngươi giữ lại mạng sống. Cơ hội cuối cùng, hãy làm ta ngạc nhiên đi!!”
Tử Phong hiện giờ con mẹ nó thật sự tức đến nghiến răng nghiến lợi, thiếu chút nữa đã sử dụng nôt cái “Nguyện Ước Hư Không” cuối cùng để đổi lấy sức mạnh vô địch thiên hạ mà dùng một cái tát phiến chết Augus, bà mẹ nó đến cả Lĩnh Vực nghịch thiên có thể dừng thời gian mà vẫn còn chưa hợp pháp nhãn của ngươi, vậy rốt cuộc phải là cái quái quỷ gì thì mới có thể hả??
“Ngươi đã muốn làm bản thân ngạc nhiên đúng không, vậy để ta cho ngươi biết thế nào là vận mệnh an bài, người thắng sẽ là ta!!” Tử Phong gần như rít lên trong cổ họng, trong nháy mắt khí thế trên người hắn biến đổi mạnh mẽ, một khí tức mênh mông vô tận mang theo hơi thở thần thánh tới cực hạn từ trên người hắn toát ra.
- Nessuno può sfuggire dal destino scelto.
- Colui che ha cambiato il destino scelto incontrerà la distruzione alla fine.
- Solo il potere assoluto dentro di me può sovrascrivere il destino.
- Ora allora, lascia che il destino stesso tremi sulla mia esistenza.
“Thấu Thị Vũ Trụ, mở ra!!!”