Cuồng Huyết Thiên Ma

Chương 394: Độc Cô gia ngươi là cái đinh gì??




Một làn gió nhẹ thổi qua cuốn trôi bụi mù trong không trung, một nam tử cao lớn đứng đó, toàn thân trên dưới một bộ hắc y, mái tóc bạc trắng cắt ngắn, trên mặt bị che khuất một nửa bởi một chiếc mặt nạ cũng màu đen đầy răng nanh dữ tợn, còn nữ đệ tử lúc nãy đứng ngay giữa tâm chấn hiện đang nằm gọn trong lòng nam tử hắc y, toàn thân trên dưới không có chút hư tổn, đến cả một hạt bụi cũng không dính vào người.
Diệp Ngưng Tuyết chỉ thấy một đạo hắc ảnh lao xuống trước mặt mình sau đó thì mặt đất rung chuyển kịch liệt, sóng xung kích hất văng người nàng ra sau, cơ mà cả người mới hơi nhúc nhích liền bị một vòng tay cứng rắn tóm lấy sau đó ôm chặt, nàng theo bản năng muốn giãy dụa nhưng đến khi ngửi thấy khí tức quen thuộc liền buông tha chống cự, cả người rúc vào trong ôm ấp.
Tử Phong cúi đầu xuống nhìn Diệp Ngưng Tuyết đang rúc vào trong lòng mình, hoàn hảo nàng không có bị chút thương tích nào hết, trong lòng hắn cũng chẳng cảm thấy may mắn rằng mình trở về kịp lúc, dù sao thì dưới bóng của nàng vẫn còn ẩn nấp một phân thân của hắn, đừng nói là cái tên thanh niên mặc áo đen kia, có cho cả hai tên trưởng lão đằng sau lên cùng lúc thì cũng đừng mong làm tổn thương được một sợi tóc của con bé.
Nhận ra người mới đến là ai, đám đệ tử Lăng Hư Cung nhao nhao bước tới hành lễ, trong khi đó thì mấy tên chấp sự có chút run rẩy mà bước tới, vị trưởng lão này bình thường vô cùng ôn hòa nhưng cưng chiều muội muội của mình hết mực, chỉ hận không được hái sao trên trời xuống cho nàng, vừa rồi cả đám chấp sự bảo vệ bất lực, có trời mới biết vị trưởng lão này sẽ nổi giận ra sao.
Toàn thân Tử Phong bốc lên hàn khí bức người, không phải là hàn khí theo kiểu hàn băng ngưng tụ, mà là một cảm giác rét lạnh từ trong linh hồn rét ra của sát khí, Diệp Ngưng Tuyết ở trong lòng Tử Phong thì như chui vào trong chăn ấm, bão táp mưa sa hàn phong lạnh buốt không với tới người, nhưng mà một đám đệ tử cùng với chấp sự ở đằng sau lưng hắn thì cả người như rơi vào trong hầm băng, sát khí lạnh buốt tưởng chừng như khiến huyết dịch trong người bọn họ đông cứng lại.
“Trưởng lão….” Một tên chấp sự cắn răng bước tới, vừa mở miệng ra nói liền bị cắt ngang.
“Yên lặng đi, mọi chuyện ở đây ta đều rõ như lòng bàn tay, ngươi nên cảm thấy may mắn vì ta trở về kịp thời, nếu Tuyết nhi có mệnh hệ gì ta sẽ chắc chắn sẽ chôn tất cả cùng với con bé luôn.” Tử Phong nghiêng đầu ra sau nhìn, ánh mắt sắc lạnh như muốn cứa vào tim gan người khác khiến tên chấp sự kia ứa mồ hôi lạnh toàn thân không dám nói thêm một lời nào.
“Ngươi là người phương nào…” thanh niên hắc y nhìn thấy Tử Phong đột ngột xuất hiện phá hư chuyện của hắn, cưỡng ép đè nén linh lực trong người đang loạn động vì nghịch lưu mà ra, hắn quát lớn một tiếng. Trang phục người này thập phần cổ quái nhưng chắc chắn không phải là trang phục truyền thống của trưởng lão Lăng Hư Cung cùng với Thuần Thú Tông, hơn nữa khí tức trên người cũng không có mạnh mẽ lắm, cùng lắm thì chắc cũng cùng cấp bậc với mình, vừa rồi là đánh lén, hiện tại đối đầu trực tiếp thì có gì phải sợ.
Thanh niên hắc y trong đầu nghĩ thế, chỉ là lời vừa nói ra khỏi miệng còn chưa hết, một đôi mắt đen kịt giống như thâm uyên vạn trượng chợt xuất hiện trong tâm thần của hắn, hắc y nam tử vừa mới xuất hiện không hiểu từ lúc nào đã đứng trước mặt hắn, cánh tay giơ lên, năm ngón tay nắm chặt vào nhau tạo thành tư thế ra quyền. Thanh niên hắc y căn bản không kịp làm ra phản ứng, sát khí kinh thế hãi tục khiến tâm thần của hắn lúc này giống như bị một bóng ma tử vong khủng khiếp đè nặng lên, tất cả suy nghĩ đều biến mất triệt để.
Hai vị trưởng lão Độc Cô gia vốn vẫn đang đứng yên theo dõi kì biến, dù Tử Phong đột ngột xuất hiện hai người cũng không để ý, đơn giản bởi vì khí tức trên người hắn chỉ là Bán Thánh, hai người bọn họ cũng khinh thường ra tay với một tiểu bối dưới Thánh cấp như vậy, chuyện của tiểu bối thì kệ bọn chúng giải quyết.
Chỉ là khí thế bộc phát của Tử Phong trong một cái tích tắc khiến hai vị trưởng lão giật mình kinh hãi, đây nào có phải là một Bán Thánh như họ tưởng, khí tức này là của một Thánh giai cường giả, tuy chỉ là Thánh Giả sơ giai đỉnh phong nhưng là một Thánh giai chân chính, có một trăm tên Bán Thánh như thanh niên áo đen cũng không chống lại nổi một cái phất tay của người ta a.
Hai tên trưởng lão hành động nhanh như thiểm điện, một người lao tới tóm lấy thanh niên áo đen lúc này đang cứng người trước sát khí như muốn trảm sát thiên địa của Tử Phong kéo qua một bên, người còn lại xuất hiện trước mặt Tử Phong, hai bàn tay giơ lên liền tạo thành một quang tráo kim sắc nhàn nhạt giống như tấm khiên lớn chắn trước người.
Tử Phong qua tầm nhìn của Thủy phân thân ẩn dưới bóng của Diệp Ngưng Tuyết, hắn rất rõ ràng vừa rồi tên thanh niên hắc y kia không chỉ muốn cướp lấy viên yêu đan, mà còn rõ ràng một bộ dáng muốn trực tiếp giết chết Diệp Ngưng Tuyết. Tuy rằng Diệp Ngưng Tuyết không thể nào xảy ra chuyện bất trắc được, nhưng lửa giận trong lòng Tử Phong căn bản không hề bị khống chế mà bùng lên dữ dội, đúng như lời nói lúc trước của hắn, ai dám làm tổn thương đến Diệp Ngưng Tuyết thì hắn sẽ diệt cả nhà tên đó, Tử Phong hắn trước nay đã nói là làm, tuyệt không nuốt lời.
Đối phương là Độc Cô gia, gia tộc khiến toàn bộ các thế lực lớn đều kiêng kị, nếu không may kết thù oán với bọn họ là một quyết định không hề khôn ngoan, nhưng mà Tử Phong căn bản mặc kệ, Độc Cô gia hay mười cái Độc Cô gia cũng không khiến hắn phải quan tâm bằng một Diệp Ngưng Tuyết, ngày hôm nay hắn không đập chết cái tên oắt con dám động đến Diệp Ngưng Tuyết là không được.
Tử Phong khí thế bùng phát, Chân Dạng – Thuấn Quang được thi triển, dạo gần đây hắn thực sự thích sử dụng Chân Dạng kết hợp với Thuấn Bộ, nay đã tiến giai thành Thuấn Quang, tốc độ cực nhanh mà với linh lực sung túc như hiện tại thì hắn cũng có thể dư sức chèo chống cho việc sử dụng Chân Dạng liên tục. Thân hình hắn hóa thành một đạo bóng mờ tốc độ nhanh đến cực điểm, chỉ di chuyển đơn thuần thôi cũng tạo thành áp lực khiến không gian một trận vặn vẹo, trong tích tắc liền xuất hiện trước mặt thanh niên hắc y, sát khi kinh thiên tuôn ra chấn nhiếp tâm thần đối phương, cánh tay giơ lên sau đó đấm ra một quyền.
Hành động của Tử Phong cùng với hai vị trưởng lão Độc Cô gia diễn ra gần như cùng một lúc, hắn vừa ra quyền thì đã thấy trước mặt xuất hiện một kim sắc quang tráo mờ ảo, nhưng mà chỉ dựa vào khí tức mà hắn cảm nhận được thì quang tráo này không phải là vật tầm thường mà là kim chi pháp tắc ngưng tụ lại tạo ra hộ thuẫn, thập phần kiên cố.
Nắm đấm của hắn nện lên quang tráo phát ra một thanh âm kim loại va chạm điếc tai nhức óc, từ nơi va chạm xuất hiện một luồng sóng âm lan tỏa ra xung quanh theo chiều dọc, trực tiếp xẻ đôi mặt đất bên dưới thành một cái rãnh sâu không thấy đáy, dư lực xuyên thấu qua màn quang tráo hóa thành một cơn gió lốc khủng bố thổi bay mọi thứ đằng sau, vị trưởng lão đang tóm lấy tên thanh niên áo đen vốn chưa kịp chạy ra khỏi tầm ảnh hưởng liền bị thổi bay qua một bên, mặt đất rung chuyển giống như là có động đất, thanh thế so với cú lao xuống lúc trước của Tử Phong còn lớn hơn mấy lần.
Lúc mọi người định thần lại liền không khỏi trợn mắt há mồm, chỉ thấy ở giữa Tử Phong cùng với vị trưởng lão Độc Cô gia, mặt đất giống như bị một cự kiếm vô hình chém xuống mà trực tiếp đứt thành hai mảnh, tạo thành một cái rãnh kéo dài sâu không thấy đáy.
Bản thân tên trưởng lão đó thì hai chân đã lún sâu xuống đất, kim sắc quang tráo xuất hiện vô số vết nứt kéo dài như mạng nhện, cảm tưởng chỉ cần đụng nhẹ vào là sẽ tan thành trăm mảnh, đằng sau gã là một mảnh tan hoang phế tích, khí kình đục thủng rừng rậm theo đúng một đường thẳng, cây cối bị khí kình xoắn thành mạt phấn, mặt đất bị cày sâu tới mấy mét, biến thái hơn nữa đó là một ngọn núi nhỏ không xa cũng bị khí kình đâm vào, trực tiếp bị nổ tung tạo thành một cái huyệt động lớn.
Chỉ là khí kình dư ba có thể làm ra phá hủy đến mức như thế, có thể tưởng tượng được một quyền vừa rồi của Tử Phong có bao nhiêu phần mạnh mẽ, ấy vậy mà đám người xung quanh tuyệt nhiên không bị khí kình lan tới, tối đa cũng chỉ cảm thấy một cơn gió mạnh thổi qua người, trình độ kiểm soát lực lượng đã đạt đến cảnh giới đăng phong tạo cực.
Tên trưởng lão Độc Cô gia đứng mũi chịu sào lúc này cũng khổ không chịu được, hai chân của y bị lún sâu xuống mặt đất, hai cánh tay giơ lên tê rần không cảm giác, xương cốt bên trong dường như đã nứt vỡ vô cùng nhức nhối, trong lòng trước lực lượng khủng bố của Tử Phong cũng vô cùng kinh hãi, phải biết rằng y là một Thánh Giả cao giai, tuy chưa đạt tới đỉnh phong nhưng cũng là cường giả hàng thật giá thật, y có thể nói rằng lực lượng kinh khủng này đến cả võ giả chủ tu lực lượng cũng không thể nào chạm tới, vừa rồi Tử Phong hoàn toàn không sử dụng một chút linh lực nào, nếu như kết hợp lực lượng này với một bộ quyền pháp…..nghĩ đến đây y không khỏi rùng mình.
Tử Phong thấy tên trưởng lão còn lại tóm lấy thanh niên áo đen lăn qua một bên liền mặc kệ cái tên đang chắn trước mặt mình, thân hình di động như thiểm điện, gần như xé toạc không gian mà vòng qua sau đó tiếp cận lấy mục tiêu, lần này không chỉ đơn thuần là một quyền đơn giản nữa mà là một bàn tay tràn ngập lôi điện lực.
“Tử Lôi Nhất Kích – Chưởng Tâm Lôi!!”
Tốc độ của Tử Phong tuy nhanh nhưng hiển nhiên so sánh với hai tên Thánh cấp trước mặt thì vẫn chưa thể nào đạt tới mức độ không kịp phản ứng, tên trưởng lão dựng khiên vừa rồi phản ứng rất nhanh, nhằm ngay lúc Tử Phong vòng qua người mà phóng ra một tia quang mang màu hoàng kim nhỏ như ngón tay nhưng thập phần sắc bén, đi đến đâu liền cắt đoạn không gian ra đến đó, có ý định muốn bức lui Tử Phong, nếu hắn không né tránh mà cố tình lao về phía trước thì sẽ bị kim quang đâm thủng người.
Thường nói Thánh giai cường giả dù có bị thương cũng không dễ dàng chết, đơn giản bởi vì đối với vết thương bình thường thì chỉ cần không quá mức chí mạng như là trực tiếp xuyên thủng đầu, phá vỡ trái tim hay đại loại như thế thì chỉ cần nội lĩnh vực vận chuyển một thời gian là có thể phục hồi, đến cả chân tay đứt gãy cũng có thể mọc lại, tốc độ nhanh chậm thì còn phụ thuộc nhiều yếu tố.
Nhưng mà kim quang này của tên trưởng lão Độc Cô gia mang theo pháp tắc chi lực, vết thương gây ra bởi pháp tắc chi lực kể cả có nội lĩnh vực cũng vô cùng khó để lành lại, nếu trực tiếp bị kim quang này xuyên thủng người thì với thực lực Thánh Giả sơ giai của Tử Phong ắt phải trọng thương, tên trưởng lão căn bản không hề nghi ngờ rằng Tử Phong sẽ bị bức lui.
Chỉ là khiến y trố mắt ra đó là Tử Phong cân bản không thèm quan tâm đến kim quang phóng tới, cả người vẫn giữ nguyên đà lấn tới mà lao thẳng tới chỗ tên trưởng lão còn lại đang túm lấy thanh niên hắc y trong tay, đơn chưởng vỗ mạnh xuống. Lôi điện quang hoa bùng nổ cùng lúc với kim quang xuyên thấu, tất cả mọi người chỉ nghe thấy một tiếng lôi minh đinh tai nhức óc vang lên, sau đó thì một cơn mưa máu xuất hiện rào rào rơi xuống một khu vực rộng mấy chục mét, nhuộm đỏ mặt đất bên dưới.
Kim quang của trưởng lão Độc Cô gia vô cùng dễ dàng xuyên qua hộ thể cương khí của Tử Phong, cũng dễ dàng xuyên qua phòng hộ tráo của mặt nạ Thiên Ma Diện cùng với Cửu Biến Kim Thân Quyết tầng thứ bảy mà đục thủng một cái lỗ có thể nhìn xuyên thấu ra tận đằng sau trên bụng hắn, máu tươi màu đen theo đó mà phun ra thành dòng giống như suối phun. Cơ mà cũng cùng một lúc đó, bàn tay của hắn đã vỗ xuống, tên trưởng lão còn lại đương nhiên nhìn ra được dụng ý trong hành động của đồng bạn, chỉ là quyết định của Tử Phong khiến y bất ngờ không kịp phản ứng, đến khi hoàn hồn thì thanh niên hắc y đã trực tiếp ăn một vỗ của Tử Phong.
Một chiêu *Tử Lôi Nhất Kích – Chưởng Tâm Lôi* của Tử Phong tuy không dùng toàn lực, nhưng cũng phải đến 7 thành công lực, đừng nói chỉ là một Bán Thánh nho nhỏ, đến cả một Thánh Giả ăn trực tiếp một đòn này cũng nuốt không trôi, thanh niên áo đen đến cả cơ hội hít thở một hơi cuối đời cũng không có, trực tiếp bị lôi điện lực cuồng loạn nghiền nát thành một đám máu thịt bay loạn lên không trung, thi cốt vô tồn.
Tử Phong ra tay xong liền lắc mình một cái trở về trận doanh Lăng Hư Cung, cả người đứng chắn trước mặt Diệp Ngưng Tuyết, con mắt đen kịt nhìn chằm chằm vào hai tên trưởng lão, vô số sợi tơ đỏ như máu đang dần dần lan tỏa khắp con mắt của hắn.
Thoáng qua một chút sững sờ, tên trưởng lão phát ra kim quang lúc này mới hồi thần, quay sang Tử Phong nghiến răng nói: “Ngươi dám giết người của Độc Cô gia chúng ta??”
“Ầm!!”
Âm thanh của một vật gì đó nặng nề nện xuống nền đất khiến mặt đất dưới chân rung rinh một hồi vang lên, Tử Phong cười lạnh lên một tiếng mà người khác lại nghe giống như ác ma rít gào, hắn nói:
“Dám đụng vào Tuyết nhi của ta, có là Thiên Vương lão tử ta cũng bóp chết, Độc Cô gia ngươi là cái đinh gì??!!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.