Tử Phong tiếp tục quan sát trận chiến của Tuyết Phi Nhan, một bên suy nghĩ mông lung. Thời gian hắn trở thành Thánh Giai cường giả tính đến hiện tại không hề lâu, tu vi cảnh giới của hắn tăng trưởng thì lại quá nhanh, dẫn đến việc thực lực không đuổi kịp tu vi.
Đúng là thực lực của hắn vượt xa võ giả cùng cảnh giới, nhưng cái đấy là tổng hợp của nhiều yếu tố khác nhau, hắn tin rằng chiến lực của mình vẫn chưa phải là mức tối đa tương ứng với tu vi bản thân. Chẳng hạn như một Thánh Giả lâu năm như Tuyết Phi Nhan, trong chiến đấu hắn có thể thấy nàng ứng dụng nhuần nhuyễn không gian pháp tắc vào trong công kích cũng như phòng thủ của mình cực kì linh hoạt, bất kể là bóp méo không gian để dịch chuyển tức thời, hay phá huỷ không gian ngay khi đòn đánh chuẩn bị va chạm để giảm thiểu thiệt hại, mọi thứ đều có độ hiệu quả cao.
Nhìn lại Tử Phong đã giết không ít Thánh Giai khác, nhưng thực chất xét về Thánh Giai đối chiến dựa trên Lĩnh Vực và không gian pháp tắc thì hắn không hề sử dụng mấy, đa phần đều là hắn sử dụng man lực và tốc độ áp đảo đối phương không cho ai có cơ hội phản kháng, còn Lĩnh Vực thì chỉ có hai trường hợp, Ám Lĩnh Vực trực tiếp miểu sát hoặc Lôi/Thuỷ Lĩnh Vực chỉ có tác dụng phụ trợ cho công kích vốn đã mạnh sẵn của hắn.
Có thể nói khác biệt rõ ràng nhất khi hắn trở thành Thánh Giai cường giả đó là Tử Phong cuối cùng cũng có khả năng kết liễu các Thánh Giai khác mà không phải phụ thuộc vào những thứ cực đoan như Trực Tử Ma Nhãn hay Thần cung địa ngục Vijaya Dhanush.
Đang nghĩ ngợi linh tinh thì Tử Phong chợt nhớ tới cuộc trò chuyện với Chúa Tể Hư Không trước kia, bản thân hắn có hệ thống, chỉ riêng việc tu luyện đã khác với võ giả thông thường, hắn chẳng cần phải chiến đấu như một Thánh Giai cường giả mà vẫn có thể giết chết Thánh Giai đấy thôi, tại sao hắn lại có suy nghĩ đi theo lối mòn như vậy nhỉ.
Tử Phong chợt thấy đầu óc mình thông thoáng hơn một chút, hắn hiểu rằng đây chính là bởi vì hắn đang quá bối rối giữa con đường tu luyện thông thường với cách tu luyện của hệ thống mà tự tạo ra bình cảnh trong tu luyện đối với bản thân. Nhưng hắn cũng không cho rằng việc tìm hiểu cách chiến đấu của các Thánh Giai thông thường khác là vô ích, ít nhất thì khi tìm hiểu, hắn có thể đjai khái nắm được một phương hướng cụ thể nào đó trong phong cách chiến đấu của đối phương, từ đó tạo ra đối sách thích hợp, quan trọng là chiến thắng, còn bằng cách nào thì không quan trọng.
Nhưng hắn cũng nhận ra một điều, đó là từ khi trở thành Thánh cấp, thực sự việc kết liễu đối phương còn có phần dễ dàng hơn khi hắn còn là Tôn cấp, không phải là vì tu vi hắn cao hơn, mà đơn giản là pháp tắc chi lực giống như là đòn chí mạng khiến việc giữ cho thương thế không bị chuyển biến xấu hay hồi phục đều khó khăn gấp bội. Suy cho cùng thì Thánh Giai chỉ vô địch khi đánh với đẳng cấp thấp hơn, đứng trước một Thánh Giai khác mạnh hơn thì cực kì khó để có thể thủ thắng.
Trong lúc Tử Phong còn đang nghĩ ngợi linh tinh, thì ở phía bên kia, trận chiến đã ngã ngũ, hai tên trưởng lão Lăng gia nhìn thấy Tử Phong dễ dàng hạ sát năm người Lăng Thần thì hoảng sợ rối loạn trận cước, chỉ sợ mục tiêu tiếp theo sẽ là chính mình. Trong khi đó thì Tuyết Phi Nhan thấy Tử Phong không có ý định giúp mình, nàng cảm nhận được đây chính là cách mà hắn thể hiện rằng mình không coi nàng là vô dụng, nàng giống như được cổ vũ tinh thần mà càng đánh càng hăng, không biết mệt mỏi.
Với tình hình chiến đấu như thế thì không có gì lạ lắm khi tầm vài chục chiêu qua đi, trận thế của hai trưởng lão Lăng gia đã bị phá nát, một tên bị cuốn vào trong Lĩnh Vực của Tuyết Phi Nhan, dưới trăm ngàn phong nhận như một cái máy xay cỡ lớn liền hoá thành thịt vụn, tên còn lại bỏ rơi đồng bạn mà bỏ chạy. Thánh Giai đối chiến trong trường hợp thực lực không chênh lệch quá nhiều, nếu một phương vắt chân lên cổ mà chạy thì rất khó để bên còn lại có thể đuổi giết được.
Hiển nhiên Tuyết Phi Nhan không có khả năng đuổi giết tên trưởng lão chạy trốn kia, và nàng cũng không ý định đuổi theo, bởi nàng biết một khi hắn ta không còn là đối thủ của nàng nữa thì số phận hắn đã được định đoạt rồi.
“Thế Giới!!”
Thân ảnh tên trưởng lão Lăng gia ở phía xa đột nhiên tách ra làm hai mảnh từ trên xuống dưới sau đó lặng lẽ rơi xuống đất không một tiếng động, trong khi đó thì Tử Phong vẫn nhàn nhã đi bộ tới trước mặt Tuyết Phi Nhan. Triệu hồi một dòng nước rửa trôi máu me dính trên người Tuyết Phi Nhan, hắn cười nói:
“Trận chiến đẹp mắt lắm!”
Tuyết Phi Nhan dùng phong chi lực hong khô cơ thể, ánh mắt liếc nhìn đống mảnh vụn xác chết đằng sau lưng Tử Phong, có chút giận dỗi nói:
“Chàng đang mỉa mai thiếp à?”
Tử Phong bật cười, hắn chợt nhận ra Tuyết Phi Nhan càng ngày càng có hương vị nữ nhân khi ở cạnh hắn, khác xa so với hình tượng mạnh mẽ độc lập bình thường của nàng. Khó có thể nói chuyện này tốt hay xấu, nhưng hắn có thể nói gì đây, hắn thích cả hai trạng thái đối lập đó của nàng a. Hắn cúi xuống đặt một tay lên hông Tuyết Phi Nhan, tay còn lại luồn xuống dưới bế thốc nàng lên ôm lấy, đưa mặt lại gần mỉm cười
“Đừng giận mà, trước kia bọn chúng không phải đối thủ của ta, hiện tại ta đã khôi phục thêm một phần thực lực thì bọn chúng lại càng không có năng lực phản kháng, nếu ta không thể dọn dẹp nhanh như vậy thì sao có thể bảo vệ được nàng.”
Gương mặt Tuyết Phi Nhan chợt đỏ hồng lên, nàng khẽ giãy dụa cho lấy lệ rồi vòng tay ôm lấy Tử Phong, miệng lí nhí
“Chàng ăn hiếp thiếp….”
“Nói bậy nào, ta nào có ăn hiếp nàng lúc nào, ăn thì có nhưng hiếp thì không có a.” Tử Phong nở một nụ cười tà mị, hiện tại tâm trạng của hắn khá là tốt, dường như hắn đang cực kì tận hưởng việc trêu chọc Tuyết Phi Nhan.
“Chàng còn nói nữa?? Lúc ở Cổ Mộ chẳng phải chàng đã……. ấy ấy thiếp ư? Bằng không sao thiếp lại có thể uỷ thân lại cho một người như chàng được?” Tuyết Phi Nhan hừ lạnh một tiếng.
“Vậy nàng hối hận không?”
“Lúc trước thì có một chút, nhưng giờ thì không!”
Nghe Tuyết Phi Nhan trả lời gần như ngay lập tức, ánh mắt Tử Phong hơi biến đổi, hắn khẽ thở ra một hơi sau đó vuốt nhẹ lưng nàng, miệng nói
“Ta nghĩ chúng ta nên đi tìm đám người Hàn Nhất Nguyên, ta có chút lo lắng cho Ngưng Tuyết.”
“Nếu thế thì chúng ta nên xuất phát ngay, không nên chậm trễ nữa, chỉ là biết đi đâu để tìm bọn họ bây giờ??” Tuyết Phi Nhan ngẩng đầu lên hỏi.
Nghĩ ngợi một chút, Tử Phong liền nói
“Sinh Hồn bí cảnh cực kì rộng lớn hơn nữa lại nguy hiểm trùng trùng, dù ta có dùng hết sức để phi hành thì cũng chưa chắc đã có thể tìm thấy bọn họ, lại còn thu hút nguy hiểm. Thực lực của ta chưa đủ để có thể đi ngang bí cảnh được, nếu gặp phải kẻ thù có thực lực Thánh Hoàng thì vẫn nguy hiểm, chỉ đành phải cầu mong bọn họ gặp may mắn vậy.”
Tử Phong nói lời này không phải là không trải qua suy tính, đúng là hắn tự tin có thể đánh một trận với Thánh Hoàng cường giả, hắn không muốn khiến Tuyết Phi Nhan lo lắng nên không nói ra nhưng không có gì đảm bảo rằng ở trong này không có những tồn tại có cấp bậc cao hơn Thánh Hoàng, di chuyển bừa bãi rất có thể sẽ đánh động tới những tồn tại đấy, hắn không muốn đặt cược tất cả vào việc Bát Tự Thần Hoả bạo phát giống như vừa rồi.
Sau khi bàn bạc một chút với nhau, cả hai quyết định quay trở lại Khổ Thiên Điện, nếu may mắn thì đám người Hàn Nhất Nguyên có thể sẽ quay lại chỗ đó, tuy tỉ lệ rất thấp nhưng còn đỡ hơn chạy loạn lung tung. Trải qua một trận khổ chiến nhưng bản thân Thánh Giai có khả năng nhận biết phương hướng tương đối chuẩn xác, Tử Phong không gặp chút khó khăn gì khi quay trở lại Khổ Thiên Điện.
Cơ mà lần này hắn không gặp may, nhóm người Hàn Nhất Nguyên hiển nhiên không có ở đây, khung cảnh xung quanh đừng nói là có người, đến cả một sinh vật sống cũng không có.
“Công tử, tiến vào Khổ Thiên Điện đi.” Tử Phong đang định rời đi, tiếng của Tiểu Linh chợt vang lên ngăn hắn lại.
“Bên trong ngoài bức tượng ra thì làm gì có gì?” Tử Phong khó hiểu nói.
“Ngài cứ đi vào trong đi rồi sẽ biết.” Tiểu Linh thúc giục.
Mặc dù không biết bên trong hồ lô của Tiểu Linh có cái gì, nhưng Tử Phong vẫn nghe theo, để cho Tiểu Linh bình thường không lên tiếng phải thúc giục hắn thì ở bên trong hẳn phải có thứ gì đó quan trọng, hắn kéo theo Tuyết Phi Nhan đi vào bên trong Khổ Thiên Điện.
Khung cảnh bên trong vẫn không có gì thay đổi nhiều lắm, bên trong vẫn là một đại điện trống rỗng cùng với bức tượng cao mấy trăm mét, vào sâu hơn nữa thì cũng như những gì Tử Phong đã thám thính được lúc trước, căn bản là ngõ cụt không có lối đi nào.
Đương nhiên lúc đó Tử Phong chỉ kiểm tra qua loa không kĩ, cũng có khả năng là có tồn tại cơ quan ngầm để mở ra thông đạo ẩn, nhưng hắn không có ý định đi tìm, hắn đang chờ Tiểu Linh chỉ dẫn. Quả nhiên không phải đợi lâu, Tiểu Linh ngay lập tức nói
“Công tử và phu nhân hãy đi đến phía trước bức tượng, quỳ xuống sau đó chắp tay vái ba lần.”
Tử Phong cả đời không quỳ trời không quỳ đất, quỳ trước vợ thì còn may ra chứ bảo hắn quỳ một bức tượng của một tên không hề quen biết, hơn nữa lại còn phải chắp tay vái lạy nữa, kêu hắn cầm kiếm chặt bức tượng ra còn nhanh hơn.
Dường như nhận ra trong đầu Tử Phong nghĩ gì, Tiểu Linh sốt sắng nói
“Ý ta không phải là như vậy, ngài và phu nhân hãy quỳ lạy cùng nhau, giống như một cặp vợ chồng bái thiên địa ấy!”
Thiếu chút nữa thì chui thẳng vào trong hệ thống hỏi hôm nay Tiểu Linh đang chơi loại “cỏ” gì mà nói năng lung tung như thế, nhưng đến cuối Tử Phong vẫn kìm lại, bởi vì lời hướng dẫn tiếp theo của Tiểu Linh lại cực kì hợp ý của hắn.
Tuyết Phi Nhan ngơ ngác không hiểu gì liền làm theo lời hắn, vừa mới quỳ xuống thì đã nghe tiếng Tử Phong cất lên vang dội:
“Trên có thiên, dưới có địa, lấy thiên địa đại đạo ra để thề, Tử Phong ta muốn kết duyên vợ chồng với Tuyết Phi Nhan, nguyện cho thời gian trôi qua, nước chảy đá mòn, thiên khung sụp đổ, mãi mãi yêu thương chăm sóc nàng ấy trọn đời trọn kiếp, nếu vi phạm hãy để thiên đạo giáng xuống kiếp lôi trừng phạt ta hoá thành tro bụi vạn kiếp không siêu sinh, kính xin Khổ Hải Thiên Tôn làm chứng cho chúng ta!”
Cả người Tuyết Phi Nhan đột nhiên cứng đơ, đôi mắt nàng mở to ra nhìn Tử Phong đang vái lạy bức tượng của Khổ Hải Thiên Tôn đủ ba vái, đầu óc hỗn loạn không thể nghĩ được gì cả. Tập tục kết hôn ở Huyền Linh đại lục muôn hình vạn trạng, không có cái gì thực sự gọi là quy chuẩn cả, đây căn bản không phải là lời cầu hôn, nhưng đây lại là một lời thề, một lời thề trọn kiếp với thiên đạo, là một võ giả thì nàng hiểu rất rõ hậu quả của việc không giữ lời thề với thiên đạo là vô cùng khủng khiếp.
Tử Phong nhổm người lên, quay sang nhìn Tuyết Phi Nhan cười nhẹ, nàng dường như sực tỉnh khỏi cơn mê, đôi mắt dường như xuất hiện sương mù, trong thâm tâm nàng rất muốn hỏi rằng hắn đang đùa à, nhưng câu hỏi này không cần thốt ra nàng cũng đã có câu trả lời dành cho mình rồi, chỉ cần nhìn ánh mắt của hắn là đủ.
“Trên có thiên, dưới có địa, lấy thiên địa đại đạo ra để thề, Tuyết Phi Nhan ta nguyện ý nên duyên vợ chồng với Tử Phong, nguyện cho thời gian trôi qua, nước chảy đá mòn, thiên khung sụp đổ, mãi mãi hiến dâng cho chàng cả tinh thần lẫn thể xác trọn đời trọn kiếp, nếu vi phạm hãy để thiên đạo giáng xuống kiếp lôi trừng phạt ta hoá thành tro bụi vạn kiếp không siêu sinh, kinh xin Khổ Hải Thiên Tôn làm chứng cho chúng ta.” Tuyết Phi Nhan quỳ xuống vái lạy, giọng nói nghẹn ngào run rẩy thốt ra từng từ, chậm rãi nhưng kiên định, không chút hối hận hay trì hoãn.
Nở một nụ cười thoả mãn, Tử Phong nắm lấy tay Tuyết Phi Nhan đứng dậy, trong lòng hắn lúc này còn không thèm quan tâm tới chỉ dẫn của Tiểu Linh có tác dụng hay không nữa, hắn chỉ biết rằng mình đã làm cho thê tử mình hạnh phúc, thế là đủ.
“Nàng khóc đấy à?”
Tuyết Phi Nhan hơi sụt sịt, quay sang một bên giấu mặt, giọng nói vẫn chưa hết run rẩy
“Thiếp không có….á!!”
“Ta đã từng nói trước kia, hiện tại ta sẽ nhắc lại một lần nữa, nàng là thê tử của ta, mãi mãi là vậy, nàng có muốn chạy trốn lúc này thì cũng đã muộn rồi.” Tử Phong đột ngột ôm lấy Tuyết Phi Nhan, miệng thì thầm bên tai nàng.
Tuyết Phi Nhan không còn chịu đựng được nữa, nàng rúc vào trong lòng Tử Phong, trong lòng cảm thấy một sự thoả mãn hơn bao giờ hết, miệng khẽ nói: “Thiếp không muốn chạy, chàng cũng là phu quân của thiếp cơ mà…..”
Đúng lúc này, toàn bộ đại điện rung lắc giống như xảy ra địa chấn, bức tượng trước mặt hai người lắc lư, vô số đá vụn cùng đất cát từ trên cơ thể khổng lồ rơi xuống. Tượng đá rung lắc một hồi sau đó giống như sống dậy, tuy có chút cứng ngắc nhưng đích thị là đang cử động, nó rút thanh kiếm dưới đất lên rồi bước về phía trước một bước khiến đại địa rung chuyển, từ từ tiến về phía hai người.
Ngay khi tiếp cận Tử Phong và Tuyết Phi Nhan chỉ còn cách có một đoạn ngắn, bức tượng một lần nữa chống thanh kiếm xuống đất, một giọng nói sang sảng khiến tâm thần người khác chấn động vang lên
“Ta – Khổ Hải Thiên Tôn, làm chứng cho mối lương duyên của hai người!!”