Cuồng Long Vượt Ngục

Chương 867: Trời cũng giúp ta




(*) Đêm trắng là hiện tượng phát sáng bất thường trên bầu trời khi trời tối.
Giờ phút này, trong một sơn trang ở vùng ngoại ô Yến Kinh.
Đám người vừa đặt chân xuống thì lập tức có vài tiếng kêu của quạ đen trên bầu trời
Một trắng một đen, hai loại chim chóc nối đuôi nhau lượn quanh trên không trung.
Cuối cùng, Tất Nguyệt Ô màu đen đậu vững vàng trên đầu vai một ông cụ.
Nếu có mệnh quan triều đình ở đây thì chắc chắn có thể nhìn một cái là nhận ra ông ta chính là quốc sư đương triều.
Có điều, quốc sư của lúc này một nửa khuôn mặt là hình thú lông xù, dữ tợn lại khủng bố, giống như là bị hủy dung vậy.
“Chim chóc màu đen mang đến tin tức màu đen!”
Ông cụ nhỏ giọng nỉ non: “Nói đi, có phải trên đường đi gặp phiền phức gì không?”
“Oa~ oa!"
Tất Nguyệt Ô ô ê ê a a báo cáo tin tức.
Ông cụ thỉnh thoảng gật đầu, trên mặt lộ vẻ vui mừng, tồi chợt rơi vào suy nghĩ.
“Đại nhân!"
Lúc này, một lão bộc lưng còng nhỏ giọng nói: “Chắc là đám Khuê Mộc Lang đắc thủ rồi, không có gì phải lo lắng cả”
“Không, không phải bên kia” Quốc sư lắc đầu: “Có phiền phức lớn hơn nữa sắp tới bên đây rồi!"
“Có điều.." Quốc sư hơi khựng lại, tiếp tục nói “Bên trong nguy cơ thường có cơ hội, chính là cái câu người ta hay nói 'trong nguy có an, trong an có nguy' đấy!"
“Đáng mừng chính là rốt cuộc có người chủ động gánh tội rồi, tạm thời giúp chúng ta giải quyết tình huống khẩn cấp trước mắt”
Quốc sư báo tin Kim Lũ Y bị bắt tại trận, trở thành. nghỉ phạm hàng đầu cho mọi người ở đây biết.
Mọi người nghe xong đều vỗ tay hoan hô.
“Đúng là trời cũng giúp ta!"
“Quản gia Hồ đúng là thông minh!"
“Hay cho một chiêu tương kế tựu kế, dương đông kích tây!”
Vốn dĩ có người trong đám bọn họ bị bại lộ, bọn họ đang lo lẳng triều định sẽ điều tra ra tới chỗ bọn họ. Bây giờ có người gánh tội thay rồi, chỉ căn dùng vài thủ đoạn nhỏ giết chết cô ta, làm ra chết không đối chứng, là có thể đổ hết các vụ án kỳ lạ dạo gần đây lên trên người cô ta.
Có điều, quốc sư lại nặng nề hắng giọng, nói tiếp: “Nhưng mà hiện trường vẫn còn để sót một người, với lại cậu ta sắp đuổi tới chỗ chúng ta rồi”
“Hổ Sơn Quân và Hùng Sơn Quân cũng không thể. ngăn cản cậu ta”
Cái gì?
Nghe vậy, đám quái vật đều rất ngạc nhiên.
“Hổ Sơn Quân và Hùng Sơn Quân cũng không phải là đối thủ của cậu ta hả? Yến Kinh có loại cao thủ này từ khi nào vậy?"
“Rốt cuộc là kẻ nào dám đối đầu với chúng ta? Đúng là tìm chết”
Quốc sư nói: "Chính là Diệp Lâm ~ Diệp Côn Lôn nổi tiếng dạo gần đây!
“Nghe nói cậu ta vừa đoạt được tư cách làm chiến thần Ung Châu, chém giết mười nghìn tông sư Thanh Môn, nối tiếng khắp thiên hạ, không một ai theo. kịp!"
Là cậu ta hả?
Nghe vậy, đám quái vật đều rất hoảng hốt.
Thảo nào Hổ Sơn Quân và Hùng Sơn Quân cũng không phải là đối thủ của cậu ta!
Hóa ra cậu ta chính là chiến thần!
“Thảo nào! Thảo nào!”
Hiện trường vang lên tiếng cảm thán ngạc nhiên liên tục.
Sau đó, đám quái vật nhìn quốc sư, chờ lệnh tiếp. theo của quốc sư.
Phải đối phó với cậu ta thế nào đây?
Nên đánh hay là nên tránh đây?
“Đại nhân, sáng nay chúng ta nhận được một bức mật lệnh.”
Lúc này, một người đàn ông trẻ tuổi mặt mày khôn khéo lên tiếng: “Thanh Môn nước ngoài gửi tin xin giúp đỡ, hi vọng chúng ta có thể đứng giữa làm khó dễ, ngăn cản người tên Diệp Lâm trở thành chiến thần.”
“Nếu chúng ta có thể giết chết cậu ta thì Thanh Môn sẵn lòng chia ra một nửa quyền lực cho quốc sư”
Nghe vậy, sắc mặt quốc sư trở nên lạnh lẽo: "Xem ra Thanh Môn cũng bị cậu ta buộc vào đường củng rồi. Nếu không thì sao bọn họ lại chịu hạ vốn gốc như vậy chứ?”
“Cũng dễ hiểu thôi, đó chính là quân Ung Châu từng quét ngang thiên hạ, ai mà không sợ được cơ chứ? Một Thanh Môn thôi mà, đánh một cái là sập”
Người đàn ông kia nói: “Bộ Quốc phòng cũng muốn ba trăm nghìn quân Ung Châu, cuộc chiến tranh đoạt vị trí chiến thần vẫn chưa kết thúc đâu.”
Quốc sư nghĩ nghĩ một lát rồi quyết định dứt khoát: “Tránh cũng không tránh được, vậy thì đánh đi!"
“Giải quyết cho xong cái phiền phức trước mắt này đã, sau đó giá họa hết mọi thứ lên đầu Kim Lũ Y, vậy là xong rồi”
Dứt lời, quốc sư vung tay ra lệnh: “Tư Thần Khách, kêu đi, đánh thức hết tất cá lực lượng của mọi người!"
“Đêm nay không căn trốn tránh nữa, cứ đánh một trận cho đã đi!”
Nghe vậy, một ông cụ đồ trắng từ từ gỡ mũ ra, để lộ mào gà màu sắc sặc sỡ.
Sau đó, ông ta run lên một cái, biến thành đầu gà mình người, dang hai tay ra, ngước cổ lên hót vang.
“Ò ó o o.."
Một tiếng gà hót lảnh lót lại chói tai báo hiệu trời sáng vang lên.
Ngay sau đó, bầu trời sáng rực, vạn dặm rõ ràng.
“Ơ?”
Giờ phút này, Diệp Lâm đột nhiên dừng bước, ngước mắt lên nhìn....
“Trời sáng rồi hả?”
Sao có thể chứ?
Ngay sau đó, Diệp Lâm xem giờ trên điện thoại.
Bây giờ là giờ Tý, mười hai giờ, còn sáu tiếng nữa mới tới hừng đông.
Vậy mà lại xảy ra một màn quỷ dị thế này!
Toàn bộ Yến Kinh rơi vào dị tượng đêm trắng!
Trời vốn dĩ đang tối, kết quá lại biến thành bình minh.
Đêm trắng!
Chính là quái tượng ngày đêm đảo lộn, càn khôn rối loạn!
Người ta có câu chuyện khác thường tất có vất đề. Ở thời cổ, đêm trắng là điềm báo xuất hiện tà ma.
Ngay sau đó, xung quanh vang lên tiếng sột soạt, cỏ cây xôn xao.
Dường như ngay tại khoảnh khắc này, vạn vật đều được ban cho sinh mệnh và thức tỉnh.
Bịch bịch bịch...
Hùng Sơn Quân vừa mới chạy trốn, lúc này đã quay lại, khí thế trên người trở nên khủng bố hơn, giống như là thay đối thành một người khác vậy.
Phía sau Hùng Sơn Quân là hổ báo sài lang, tỉnh quái sông núi, yêu ma quỷ quái.
Trong nhất thời, trong tăm mắt Diệp Lâm, trên trời dưới đất, những chỗ có thể thấy được đều là yêu tà.
Yêu ma quỷ quái sống lại giống như thủy triều bao vây kín mít Diệp Lâm...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.