Cuồng Long Vượt Ngục

Chương 966: Từ nay về sau tôi sẽ phục tùng anh




Bản thân mình chính vì không muốn quá vướng mắc với cô ta, mới dùng một bộ mặt khác trước mặt cô ta.
Không ngờ rằng cô ta lại cho là thật!?
"Ông Tư?” Kim Lũ Y lại nói, "Ông nhìn kỹ lại đi, đêm đó ông đã nhìn thấy anh ta hay là Diệp Côn Luân!
"Không sai! Chính là anh tai" Đêm đó Tư Đồ Nhật Thăng đã trao đổi mấy câu với Diệp Lâm, làm sao có thể nhận sai được.
"Đó chắc chắn là do ông già rồi hoa mắt, nhìn nhầm rồi” Kim Lũ Y lắc đầu chắc chẩn.
"A cái này.. Những lời này khiến Tư Đồ Nhật Thăng cũng nghỉ ngờ.
Lúc này Diệp Lâm không nhịn được, nói: 'Kim Lũ Y,nếu cô không muốn ở lại đây, cô có thể quay về Ðôi cận vệ Yến Kinh của cô, tiếp tục làm chỉ huy sứ của cô đi!"
"Tôi là ai, không liên quan gì đến cô?”
Kim Lũ Y tức giận không nói nên lời, nếu không phải cô đã từ chức chỉ huy sứ, cô nhất định sẽ quay về, nhưng bây giờ cô không thể quay vẽ được nữa.
"Tôi đến đây để lấy công chuộc tội trong quá khứ!" Kim Lũ Y nghiến răng nghiến lợi, "Nhưng tôi sẽ không nghe lệnh của loại người như anh!"
Diệp Lâm nói: 'Vậy thì mời cô đi là được rồi. Ở đây tôi cũng không hoan nghênh cô!”
"Hừ, anh là đồ giả mạo, giả vờ cũng như thật đấy!? Tôi nhất định sẽ vạch trần anh!”
Kim Lũ Y nghĩ tới, lập tức dẫn mọi người ở đây đến nơi ở của Diệp Côn Luân - Vân Thượng Phong Hoa để đối chất.
Chỉ cần nhìn thấy chính chủ, kẻ mạo danh sẽ bị vạch trăn ngay tại chỗ, không có chỗ đứng.
Đột nhiên nghĩ lại, căn bản không cần phải phiền phức như vậy, bởi vì ở đây, có cách để phân biệt thật giả
"Kim đại nhân, cô bình tĩnh một chút." Tư Đồ Nhật Thăng cũng không biết hai người rốt cục có quan hệ gì, tốt bụng khuyên nhủ, “Có phải cô có hiểu lầm gì rồi không?”
Kim Lũ Y ngừng tranh cãi vô nghĩa với Diệp Lâm, ngay lập tức thay đổi chủ đề.
"Tôi rất bình tĩnh, cũng không có hiểu lầm gì cả, ôi sẽ chứng minh cho ông thấy người này không phải là Sở trưởng, cũng không có tư cách làm Sở trưởng ở đây!"
Cái gì!
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều chấn động.
"Kim đại nhân!" Hầu Quán Quân nhắc nhở nói: “Trong tay anh Diệp có giấy bổ nhiệm của Nhà nước, do Bộ trưởng Khổng của Bộ Tài chính đích thân đưa đến, không thể sai được!"
"Vậy anh ta cũng là mạo danh nhận chức!” Kim Lũ Y vẫn bướng binh nói: 'Việc bổ nhiệm này có lẽ thuộc về Diệp Côn Luân chứ không phải anh ta. Tôi chỉ có cách chứng minh!"
Tư Đồ Nhật Thăng cũng tò mò hỏi: "Kim đại nhân, cô chứng minh thế nào?”
"Ông Tư, vừa rồi chúng ta nhìn thấy hai bảo vật ở hậu điện” Kim Lũ Y nói: "Không phải ông nói chỉ có Sở trưởng mới có năng lực khởi động lại nó hay sao?"
"Nếu anh ta thật sự là Sở trưởng, nhất định có thể sử dụng được hai bảo vật hàng yêu kia!"
Lời này vừa nói ra, mọi người không khỏi âm thầm gật đầu, cảm thấy có lý.
Bởi vì khi mọi người đến đều theo Tư Đồ Nhật thăng đi thăm hậu điện, đã nhìn thấy hai bảo vật hàng yêu, nhưng không ai có thể kích hoạt được.
Theo Tư Đồ Nhật Thăng, chỉ có Sở trưởng đại nhân thời đại trước sở hữu sức mạnh của Kỳ Lân Hồn mới có tư cách để sử dụng nó.
Nghe vậy, Tư Đồ Nhật Thăng cũng gật đầu nói: “Cô nói đúng!"
- Thực ra, cho dù Kim Lũ Y không nhắc tới, Tư Đồ Nhật Thăng cũng sẽ dẫn Diệp Lâm đi xem xét hai bảo vật đó, xem anh có năng lực sử dụng hay không.
"Ồ, bảo vật gì?" Diệp Lâm nghe xong cũng có hứng thú, "Nếu như ta có thể sử dụng nó thì sao?"
"Hừ, nếu như anh có thể sử dụng bảo vật hàng yêu, chứng tỏ anh có tư cách làm Sở trưởng ở đây” Kim Lũ Y nói: "Vậy tôi sẽ xin lỗi anh, từ nay về sau tôi sẽ phục tùng anh, nghe theo sự sắp xếp của anh!”
"Được, vậy chúng ta thỏa thuận như vậy!" Diệp Lâm cười nói: "Cô đừng hối hận!"
"Nhưng nếu anh không sử dụng được... Kim Lũ Y hừ lạnh một tiếng, "Anh lập tức cút khỏi đây!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.