Cuồng Long Vượt Ngục

Chương 970: Nói giữ lời




“Anh đừng có được một tấc lại muốn tiến một thước!” Kim Lũ Y tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi, siết chặt nắm tay.
“Sao hả? Thua rồi chơi xấu hả?” Diệp Lâm cười lạnh nói: "Hay là lời nói của cô giống như là đánh rắm, vừa thối lại vừa to?"
“Lời hứa của cô là đánh rằm hay là nói giữ lời?”
Mọi người nghe vậy đều không nhịn được bật cười thành tiếng, đồng thời có chút khinh thường tính gây chuyện của Kim Lũ Y.
Kim Lũ Y tức điên cả người: “Anh mới đánh rằm. đấy!"
“Tôi đương nhiên là nói giữ lời rồi!"
Trong lúc nói chuyện, Kim Lũ Y chợt để ý thấy tấm chắn trên tường, đôi mắt Giải Trĩ lại phiếm đỏ, có vẻ như là rất giận dữ, có thể lao ra cắn bất cứ lúc nào.
Kim Lũ Y như là bắt được cọng rơm cứu mạng, chỉ vào tấm chắn, nói: “Anh chỉ mới thắp sáng đèn trường minh thôi, còn tấm chắn kia nữa kìa!"
“Sở trưởng là phải dùng được cả hai thứ mới đúng!"
“Để tôi xem anh có dùng tấm chẩn đó được không?”
Kim Lũ Y nói thì nói như vậy, chứ thật ra là muốn xem tấm chẵn ở trong tay Diệp Lâm có xảy ra điều gì khác thường hay không?
Đôi mất đỏ lên là áo giác của mình hay là tấm chắn thật sự có phản ứng với mình?
Có trong chớp mắt, Kim Lũ Y thậm chí cảm thấy mình có thể dùng được tấm chẩn.
“Kim đại nhân!” Lúc này, Tư Đồ Nhật Thăng ra mặt nói rõ: "Có lẽ là lúc nãy tôi giải thích chưa đủ rõ."
“Không phải vị sở trưởng nào cũng có thể dùng tấm chắn”
"Bởi vì Giải Trĩ sẽ tự mình nhận chú”
“Diệp sở trưởng mới đến, không thể dùng tấm chắn là một chuyện rất bình thường”
Nghe vậy, mọi người xung quanh đều sôi nổi lên tiếng bênh vực Diệp Lâm: “Đúng vậy! Diệp sở trưởng có thể thắp sáng đèn trường minh là đủ để chứng minh Diệp sở trưởng không phải giả mạo rồi”
“Kim đại nhân, cô đừng gây rồi nữa” Hầu Quán Quân tốt tính nhắc nhở: “Cô mau xin lỗi Diệp sở trưởng đi, có lẽ anh ấy sẽ rút lại lệnh đã ra”
“Chứ chẳng lẽ cô định đi làm người trông ngựa thật hả?”
Hầu Quán Quân biết rõ tính tình của Diệp Lâm. Nghiêm Bất Khí lúc nãy gây chuyện với Diệp Lâm, đã bị Diệp Lâm cho đi trông cửa rồi kìa. Nếu Kim Lũ Y còn tiếp tục gây chuyện thì sẽ không có kết quả tốt
“Hừ, sao tôi có thể xin lỗi kẻ thù giết mẹ được chứ?"
Lửa giận trong mắt Kim Lũ Y như muốn tràn ra ngoài.
Cô thà rằng từ quan không làm, cũng không muốn cúi đầu với kẻ thù của mình.
"Diệp Lâm, anh thập lửa đèn trường minh rồi, vậy dùng tấm chắn Giải Trĩ luôn đi, đế cho tôi tâm phục khẩu phục!”
"Chỉ cần anh có thế dùng tấm chắn thì tôi sẽ lập tức biến mất vĩnh viễn trước mất anh!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.