Cuồng Long Vượt Ngục

Chương 971: Báo án




Kim Lũ Y vẫn không chịu tin tưởng, còn muốn Diệp Lâm dùng tấm chắn Giải Trĩ để chứng minh.
"Ha ha.." Diệp Lâm cười khẽ: "Cô là cấp trên hay tôi là cấp trên? Cô bảo tôi làm gì thì tôi phải làm đó hả? Vì sao tôi phải nghe lời cô?”
“Với lại, cô còn chưa thực hiện lời hứa của mình nữa kia, sao tôi có thể tin tưởng cô nữa?”
“Anh.” Kim Lũ Y tức giận đến mức nghẹn họng.
Diệp Lâm tiếp tục nói: “Trừ khi cô thực hiện hứa từng hứa là xin lỗi tôi, làm người trông ngựa cho tôi, sau này dẫn ngựa đuổi ngựa, nghe theo lời tôi”
Nói cho cùng, Diệp Lâm là không tin Kim Lũ Y sẽ đồng ý.
"Anh nằm mơ đi!" Quả nhiên, Kim Lũ Y từ chối thẳng thừng.
“Vậy cô là nói không giữ lời!” Diệp Lâm mặc kệ Kim Lũ Y.
Lúc này, bên ngoài có cấp dưới vào báo tin.
“Diệp sở trưởng, bên ngoài có người đến báo án."
Cái gì?
Nghe vậy, mọi người đều giật nảy mình.
Không ngờ mới đi làm ngày đầu tiên là có người báo án rồi!
Người đến đây báo án, hiển nhiên là gặp phải vụ án thần bí khó giải quyết mà quan phủ bình thường không thể giải quyết được.
“Kỳ lạ, chẳng lẽ mới đây mà Yến Kinh đã có án kiện yêu vật rồi hay sao? Xuất hiện thường xuyên vậy hả? Tư Đồ Nhật Thăng nói thầm.
Sự kiện đêm trắng mới qua không được bao lâu. Kỳ lân hiện thế dọa sợ yêu tà. Ít nhất là trong khoảng thời gian ngắn, sẽ không có yêu vật dám làm bậy ở Yến Kinh mới đúng.
“Đi ra ngoài xem thử đi!" Diệp Lâm nói.
'Đám người nhanh chóng đi ra chính điện.
Người báo án được dẫn vào.
Đó là một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi, mặc đồ ngủ đất tiền, dáng vẻ hoảng hốt.
Sau khi đi vào, ông ta hành lễ rồi nói: “Bái kiến các vị đại nhân, cho hỏi nơi đây là Sở Trấn yêu quản lý các án kiện kỳ lạ?”
Tư Đồ Nhật Thăng nói: “Đúng vậy, ông đừng sợ, gặp chuyện lạ gì cứ nói ra đi”
Dứt lời, Tư Đồ Nhật Thăng sai người lấy một chiếc ghế dựa lại đây để người đàn ông ngồi xuống nói chuyện.
“Cảm ơn các vị đại nhân!" Người đàn ông cảm ơn rồi từ từ ngồi xuống.
Sau đó, anh ta thở dài một hơi, nói tiếp: “Tối qua, tại nhà chúng tôi, không biết là có quỷ hay là có yêu mà xảy ra chuyện lạ liên tục. Sáng nay... vợ tôi chết một cách bất ngờ... hu hu.."
Ông ta vừa nói vừa rơi nước mắt.
Mọi người nghe vậy đều cảm thán liên tục.
"Ông nói dối!" Lúc này, Kim Lũ Y không đợi đối phương nói xong đã trực tiếp quát lớn: “Ông nói hươu nói vượn!"
Người đàn ông sợ tới mức đứng bật dậy giải thích: "Đại nhân, oan quá oan rồi, tôi còn chưa nói xong sao đại nhân biết tôi nói dối? Oan quá đại nhân...”
Nghe vậy, đồng nghiệp xung quanh đều nhìn về phía Kim Lũ Y vừa mới thất thố bằng ánh mắt kỳ lạ Không biết hôm nay Kim Lũ Y bị làm sao nữa?
Diệp Lâm thầm nghĩ: Cô ăn thuốc nổ hả? Nổi giận luôn với người báo án?
"...." Kim Lũ Y thấy vậy cũng có chút hối hận. Cô nhìn vẽ phía người đàn ông báo án, không hiểu sao cứ nhìn là biết ông ta đang nói đối.
Giống như từ lúc đối phương vừa mở miệng, Kim Lũ Y liền biết rõ lịch trình tâm lý của đối phương.
“Kim đại nhân, cô nghe cho xong đã..” Tư Đồ Nhật Thăng cười hòa giải rồi trấn an cảm xúc của người báo án: “Không sao, đừng sợ, tiếp tục nói đi”
“Vâng vâng..” Người đàn ông run tẩy kể lại mọi chuyện.
Nói tóm lại chính là sáng nay vợ ông ta chết với trạng thái cực kì thê thảm, ông ta nghỉ ngờ là yêu vật gây ra.
“Các vị đại nhân!” Người đàn ông khóc sướt mướt: “Các vị nhất định phải bắt lấy con yêu vật kia báo thù cho vợ tôi hu hu hu..”
Nghe người đàn ông nói xong, mọi người bắt đầu. bàn tán xôn xao.
“Chẳng lẽ là có yêu quái thật hả?"
“Nhìn ảnh chụp thì thấy trạng thái khi chết cực kì thê thảm, không giống như con người làm ra”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.