Cuồng Long Vượt Ngục

Chương 975: Nhìn thấu ngụy trang




Nếu không phải vì có nhiệm vụ trong người thì Kim Lũ Y đã làm thịt tên súc sinh mặt người dạ thú này rồi.
“Kim đại nhân, bớt giận đi!"
Tư Đồ Nhật Thăng vội vàng ngăn cản: “Giết loại người như ông ta chỉ làm bẩn tay của cô thôi!"
Cuối cùng, người của phủ Thuận Thiên đến bắt người đàn ông.
"Kim đại nhân, cô giỏi thật đấy!" Trên đường về, Tư Đồ Nhật Thăng khen liên tục: “Cô nhìn một cái là biết ngay ông ta nói dối, không hổ là người từng nhậm chức chỉ huy sứ đội cận vệ Yến Kinh!"
Thật ra thì bản thân Kim Lũ Y cũng cảm thấy lạ.
Tuy rằng cô từng điều tra ra rất nhiều vụ án trong lúc nhậm chức ở đội cận vệ Yến Kinh, nhưng mà chưa có lần nào cô có được trực giác rất mạnh giống như bây giờ, khiến cô chỉ cần nhìn một cái là biết một người nói đối hay là ngụy trang.
Giống như là cô có được năng lực nhìn thấu nhân tính vậy.
Kim Lũ Y vội vàng nói ra sự thay đối của mình cho Tư Đồ Nhật Thăng biết, định hỏi ý kiến của Tư Đồ Nhật Thăng
"Ông Tư, ông nói đây là tự giác hay là cái gì?"
Tư Đồ Nhật Thăng nghe vậy thì cười nói: "Thần kỳ như vậy hả? Cảm giác như là thần thú Giải Tí, có thể phân biệt đúng sai thiện ác vậy, ha ha..."
Kim Lũ Y chợt nhớ đến mấy lần nhìn lên tấm chắn Giải Trĩ, đôi mắt đều có thay đổi.
Kim Lũ Y không biết mọi thứ có liên quan đến tấm chắn hay không?
Cô vừa định hỏi thêm về vấn đẽ này với Tư Đồ Nhật Thăng thì phía đối diện có một người đi tới.
“Hồng Trang?” Kim Lũ Y thấy người tới thì giật mình: “Sao cô lại ở đây?"
Ân Hồng Trang mặt mày lạnh băng đi tới: “Kim đại nhân, có người nhờ tôi đưa cho cô một thứ."
“Hả?” Kim Lũ Y sửng sốt, định hỏi xem là ai nhờ, nhưng khi ngước lên nhìn Ân Hồng Trang, trực giác mạnh mẽ trong cô lại nói cho cô biết cô ta không phải là Ân Hồng Trang.
“Cô là ai?” Kim Lũ Y lạnh giọng chất vấn: “Cô không phải là Hồng Trang!"
Ân Hồng Trang cười cười, sau đó móc ra một thứ ném cho Kim Lũ Y: "Cầm đi!”
Kim Lũ Y chụp lấy nhìn thứ thì thấy là một khối ngọc bội, trên mặt ngọc bội khắc hình Giải Trĩ.
“Đây là.."
Ngọc bội có bám một chút hơi thở quen thuộc khiến Kim Lũ Y hơi xúc động.
“Đây là đồ của cha nuôi mình!"
Kim Lũ Y cực kì quen thuộc với hơi thở kia.
Cô cảm nhận được nó là đồ của cha nuôi.
“Rốt cuộc cô là ai hả?” Kim Lũ Y lớn tiếng chất vấn: “Có phải là cha nuôi tôi bảo cô tới đây hay không?"
Nghe vậy, Ân Hồng Trang cười ha ha: “Không hổ là con gái nuôi của chiến thần U Châu, đúng là lợi hại, nhìn một cái là nhìn thấu ngụy trang của tôi, khâm phục"
Bầu không khí xung quanh chợt thay đổi, có trong khoảnh khắc thời gian như bị đóng băng.
Tư Đồ Nhật Thăng đờ người ra, giống như là pho tượng, không nhúc nhích chút nào.
Còn Kim Lũ Y cầm ngọc bội thì không có một chút ảnh hưởng gì.
Người ngụy trang thành Ân Hồng Trang lắc mình biến thành một cô gái đồ trắng xinh đẹp. Cô ta cười nói: "Quả nhiên khối ngọc bội này có thể hóa giải lĩnh vực sát thần của tôi!”
“Chiến thần U Châu Lý Úc Bạch nhờ tôi đưa nó cho cô.”
Kim Lũ Y cảm thấy chấn động khi nhìn thay đối quỷ dị xung quanh mình.
Cô không kịp suy nghĩ nhiều, rồi lại chợt có dự cảm xúc, lập tức hỏi: "Vậy cha nuôi tôi đâu?"
“Vì sao ông ấy lại nhờ cô mà không tự mình đi?”
Cô gái đồ trắng cười lạnh: “Chờ tới cuối tháng là cô sẽ biết”
“Ý cô là sao hả?” Kim Lũ Y khó hiểu, bước lên hỏi
Lúc này, cả người cô gái đồ trắng trở nên mơ hồ, lùi một bước là lùi ra sau vài trăm thước. Sau đó, cô ta đột nhiên nhíu mày nói: “Có một tên khó chơi ở găn đây?"
“Thôi vậy, tạm biệt, hẹn gặp cuối tháng... ha ha ha...”
Tiếng cười vẫn còn văng vẳng mà cô gái đồ trắng đã hoàn toàn biến mất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.