Cuồng Long Vượt Ngục

Chương 987: Xách bừa một tên quan




Bị Diệp Lâm dạy dỗ một trận, Diệp Phạm sợ đến mức hồn vía lên mây.
Ông ta từng tuổi này rồi, làm sao có thể chịu nổi cú sốc hôm nay, suýt nữa là qua đời luôn rồi.
“Vâng vâng vâng... Tôi không dám nữa... Tôi lăn ngay đây."
Diệp Phạm vừa nói vừa ôm đầu bỏ chạy.
"Tới khi chạy ra khỏi nhà họ Diệp mấy trăm thước, Diệp Phạm mới thở hồng hộc, phát hiện quần áo trên người mình đã ướt đẫm, giống như con gà rơi vào trong nồi canh.
Có điều, có thể sống sót đã là may mắn lắm rồi, Diệp Phạm không dám mong cầu gì nhiều hơn, sau này phải tránh xa nhà họ Diệp ra mới được.
Sau khi Diệp Phạm bị đuổi đi, cả nhà họ Diệp đều im lặng, không một ai dám nói chuyện.
'Hữt” Diệp Lâm hữ lạnh một tiếng, từ từ nói: “Tôi mới đi không bao lâu mà đám già các ông đã bắt đầu ngầm phản tôi rồi, còn muốn đoạt chức vị gia chủ của tôi nữa hả?”
“Cho rằng ra bên ngoài xách bừa một tên quan bát phẩm là có thể rạng rỡ tổ tiên? Là có thể chặn đầu tôi? Tôi cảm thấy mất mặt thay các ông luôn đấy!”
"Trước đây tôi nế tình các ông lớn tuối, không so đo với các ông, chỉ đuổi ông nội của tôi thôi. Chẳng qua là các ông nói một đẳng nghĩ một nẻo, không biết tự lượng sức mình."
“Lần này cũng đừng trách tôi trở mặt với các ông, cả nhà họ Diệp cần phải rửa sạch một lần.”
Nghe vậy, đám trưởng lão trong gia tộc bị liên lụy sôi nổi quỳ xuống.
“Gia chủ, hãy cho chúng tôi một cơ hội nữa đi, chúng tôi không dám nữa, sau này sẽ tuyệt đối trung thành với cậu, cậu bảo chúng tôi đi hướng đông, chúng tôi tuyệt đối sẽ không đi hướng tây”
"Đúng vậy, gia chủ, lăn này không thế trách chúng tôi được, là do ông nội cậu lừa chúng tôi, chúng tôi hồ đồ gây ra sai làm, mong gia chủ hãy rộng lượng cho chúng tôi thêm một cơ hội nữa.”
“Chúng tôi từng tuổi này rồi, đồng ý giao quyền, không cần gì hết, chỉ mong có thể ở lại gia tộc dưỡng lão thôi.”
Dù đám trưởng lão có cầu xin thế nào thì Diệp Lâm cũng không đổi ý.
"Trường Ý!" Diệp Lâm gọi.
"Gia chủ!" Diệp Trường Ý lập tức tiến lên.
"Điều tra rõ ràng, đuổi hết những người tham gia đợt này ra khỏi gia tộc” Diệp Lâm ra lệnh: “Dù tuổi lớn cỡ nào, có địa vị trong gia tộc cỡ nào, thậm chí có công lao cỡ nào, chỉ cần là người dám theo ông nội tôi phản tôi lập gia chủ khác, đều không nương tay đuổi đi hết."
“Đuổi thiếu một người, tôi đều sẽ hỏi tội anh.”
Nghe vậy, Diệp Trường Ý nghiêm mặt nói: "Vâng, xin gia chủ yên tâm, mấy năm nay tôi theo dõi bọn họ kỹ lắm, không một ai tránh thoát được đâu."
Sau khi nghe thấy mệnh lệnh của Diệp Lâm, có người tự giác rời đi ngay trong đêm, để tránh bị kéo ra trước mặt mọi người, tồi gây ầm ï khó coi, mất mặt hơn nữa.
“Ông còn ngồi ở đây làm gì?” Diệp Lâm vừa định quay người thì thấy ông cụ Diệp vẫn còn đang ngồi bệt dưới đất, lạnh lùng nói: “Ông cũng cút cho tôi!”
Ông cụ Diệp gặp phải cú sốc, ánh mắt đờ đẫn, giống như là già thêm mười tuổi.
“Phong Nhi, nể mặt ông là ông nội của cháu, cháu cho ông thêm một cơ hội cuối cùng đi.”
“Để ông quay lại gia tộc, ông nhất định sẽ làm việc giúp cháu.”
"Trước đây là ông già lầm cẩm, nếu ông biết cháu ưu tú như thế thì ông vui vẻ còn không kịp, sao có thể..."
Diệp Lâm không đợi ông cụ Diệp chơi chiêu tình cảm, lập tức sai người kéo ông ta ném ra ngoài cửa nhà.
Nhìn thấy nhà họ Diệp thanh lý môn hộ, ngay cả ông cụ Diệp cũng bị ném ra ngoài, hàng xóm ra xem trò hay, sôi nối chỉ trỏ bàn tán.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.