Đêm đó, Nam Cung phu nhân ở phòng bên cạnh quan sát camera rất lâu, thấy Đường Tiểu Nhu liên tục thủ thỉ với con trai mình, bà gật đầu nói với vệ sĩ:
“Được rồi, cất đi.”
Người kia mang ipad ra ngoài, chỉ còn lại Mộc Thuần ngồi lại cùng con gái.
Hai mẹ con nhìn thoáng qua nhau, Yến Thư lo lắng mẹ sẽ vì chuyện này ghét Đường Tiểu Nhu nên lên tiếng cầu tình:
“Mẹ, dù sao anh cũng ổn rồi, mẹ đừng giận nữa nhé?”
Khi hay tin Nam Cung Cảnh liều lĩnh xông ra rồi bị tai nạn, Nam Cung phu nhân suýt phát điên.
Bà vừa ra ngoài, nghe tin liền vội vàng chạy đến bệnh viện, quần áo chưa kịp thay, bởi vậy nên mới mặc luôn bộ váy lúc chiều đã mặc.
Bà nhíu mày nói với con gái út:
“Đây là nó tự làm tự chịu, mẹ có thể trách cô gái kia sao? Nếu thằng bé không ổn, nếu bị nặng hơn, xui xẻo để lại di chứng gì đó, thì có lẽ mẹ sẽ không chịu được..."
Nhưng có thể trách ai chứ? Nam Cung Cảnh tự thân đã luôn rất liều lĩnh, gia đình họ cũng từng ra vào sinh tử không ít lần, ngay cả Yến Thư lúc còn bé còn bị bắt cóc vô số lần kia mà.
Lần này tai nạn ngoài ý muốn, đổ lỗi cho người khác không phải việc mà họ nên làm.
Trong ngày hôm ấy, Nam Cung Phi Vũ cũng ghé qua bệnh viện thăm con trai.
Đường Tiểu Nhu ngủ gật bên giường của Nam Cung Cảnh lọt vào tầm mắt ông, cảnh tượng này khiến ông dở khóc dở cười.
Tuổi trẻ thật sự rất tốt, trước kia không phải ông và vợ cũng gặp nhiều trắc trở trước khi kết hôn hay sao? Cũng liều mạng vì nhau như vậy...
Ông để lại không gian cho đôi trẻ, sau đó vào phòng nghỉ riêng ngồi cùng vợ và con gái út và nói:
“Anh đã bắt được người cố tình gây hấn, chờ ngày mai có thời gian sẽ đi xử lý.”
“Là người tông anh Cảnh ạ?” Yến Thư mở to mắt nhìn ba mình.
Nam Cung Phi Vũ nhẹ nhàng đáp:
“Ừm, phía sau có người sai khiến, đã tra được.”
...
Châu Gia vào lúc này gà bay chó sủa.
Châu Kha bị cả cha mẹ đánh liên tục vào người, anh ta lảo đảo lui về sau, ôm đầu hét to:
“Không phải tên nhóc kia vẫn an toàn hay sao? Mục tiêu của con vốn không phải tên nhóc đó!”
“Mày… Cái đồ bất hiếu, cái đồ nghịch tử! Mày có biết mày đã động đến ai không hả?” Ông Châu ôm ngực tức giận, máu dồn lên quá nhanh khiến ông khó thở.
“Đó là con trai ruột của Phi Vũ, ông ta vừa mới gọi điện cho tao, mày biết ông ta nói gì không? Hả?”
Châu Kha im lặng không đáp, chỉ thấy ông Châu điên cuồng dùng gạt tàn trên bàn đập vào vai hắn từng cái từng cái một, gào thét:
“Bảo mày đến đó quỳ xuống xin lỗi, bảo gia đình mình nhận lỗi xong cút khỏi nơi này! Mày có biết sản nghiệp của tao vì mày mà mất hết không?”
Bà Châu chẳng dám hé miệng nói một lời, bà đã mệt mỏi và quá thất vọng với con trai.
Bây giờ người ta không truy cứu, chỉ để con trai bà đến đó quỳ một lát nhận lỗi là xem như may mắn, niệm tình! Nhưng...
Con người kiêu ngạo như Châu Kha không muốn cúi mình, anh ta tức giận đẩy ba mình một cái khiến ông lảo đảo rồi quát:
“Các người câm miệng! Ông có phải là ba của tôi không hả? Vì một người ngoài mà mắng mà đánh con mình, ông đúng thật vô dụng! Nam Cung gia chúng ta không động được là vì sao? Vì ông quá yếu kém!”
Châu Kha phát điên, mặt mũi dữ tợn, hai tai đỏ bừng vì giận.
Anh ta quát vào mặt cha mẹ rồi cầm lấy áo khoác trên sofa, nói:
“Tôi không xin lỗi, muốn thì ông tự đi đi!”
Anh ta đi thẳng ra cửa, đóng sầm cửa lại.
Ông Châu vì chuyện này mà tăng xông máu, cả người lảo đảo ngã xuống, được vợ bên cạnh dìu mới không bị đập đầu vào cạnh bàn thủy tinh.
Ông tức run người nói:
“Không được để nó đi!”
Châu Kha lái xe rời khỏi Châu gia vào nửa đêm, không hề phát hiện khi hắn rời khỏi đó, phía sau có vài chiếc xe khác cũng chậm rãi đuổi theo.
Ông Châu hô hoán:
“Gọi người chặn đường Châu Kha cho tôi! Hôm nay nó mà trốn thoát thì Châu gia cũng xong đời!”
Nói ra thì con trai ruột của Phi Vũ bị chấn thương đến nỗi phải nằm viện mấy ngày mới tỉnh, vậy nghĩa là không phải chuyện bình thường, là chuyện cực lớn.
Nhưng bởi vì ông Châu biết lỗi, thái độ tốt, lại thêm người chủ động phóng ra là Nam Cung Cảnh cho nên Nam Cung gia mới không truy cứu đến cùng.
Điều này nghĩa là họ được cho một cơ hội chuộc tội, Châu Kha trốn đi khác gì vứt cơ hội ấy?
Châu Kha bỏ trốn, vậy vụ việc đã không thể cứu vãn nữa.
Bà Châu cũng hiểu được điều này, chạy ra ngoài gọi điện thoại cho anh họ để nhờ giúp đỡ, bảo mọi người tìm cho bằng được con trai bà về.
Lúc này ở trong nhà, Châu Ly khi biết tin đã khóa cửa nhốt mình.
Cô nàng vừa lo lắng cho Nam Cung Cảnh vừa lo cho Châu Kha, đứng giữa hai người này, cô nàng phân vân không biết nên theo ai.
Người thân của mình làm ra chuyện như vậy, cô nàng thất vọng là điều khó tránh khỏi.