Cố Thanh Hy cuối cùng cũng hiểu được tại sao sát thủ áo đen lại xuất hiện chậm như vậy.
Vì quãng đường rơi thật sự quá xa.
Nhưng sát thủ áo đen còn có thể sống thì nàng không tin rằng mình sẽ chết.
Cố Thanh Hy mạnh mẽ đâm thanh nhuyễn kiếm của mình xuống sông băng, mặc kệ vết thương trên vai lại rách ra, máu tươi giàn giụa chảy xuống.
"Hai người quá nặng, nếu cứ tiếp tục như vậy chúng ta sẽ chết hết, mau buông ta ra".
"Câm miệng. Tính mạng của ngươi chỉ có người của Ngọc tộc mới được lấy đi".
Răng rắc...
Cuối cùng…
Nhuyễn kiếm không còn trượt nữa.
Bọn họ cũng không còn rơi xuống nữa.
Cố Thanh Hy thở phào nhẹ nhõm.
Hai người bọn họ bị treo ở lưng chừng vách băng.
Phía trên lần lượt có vô số sói tuyết rơi xuống, đi qua bọn họ xuống vực sâu vô tận phía dưới.
Bọn họ suýt bị sói tuyết rơi trúng vài lần nhưng may mắn đều tránh được.
Tư thế này khiến cho Cố Thanh Hy rất đau đớn.
Bởi vì nàng đang phải một tay nắm Ôn Thiếu Nghi, một tay nắm chặt nhuyễn kiếm.
Cánh tay nắm chặt nhuyễn kiếm của nàng đang chảy ra máu tươi giàn giụa vì bả vai đã bị sát thủ áo đen đâm thủng một lỗ.
Những vết thương ở bụng cũng bị rách ra.
Cố Thanh Hy tự hỏi liệu ruột của nàng có sắp rơi ra ngoài một lần nữa hay không?
"Tiểu Cửu Nhi, mau tỉnh lại, nếu không chúng ta sẽ chết hết, Tiểu Cửu Nhi..."
"Nếu như ngươi không tỉnh lại thì mạng của chủ tử nhà ngươi sẽ không còn đâu".
"Mẹ kiếp, con rắn ngu ngốc tham ăn này, sau này ngươi đừng mơ tưởng được ăn thịt heo nướng của ta".
Mặc cho Cố Thanh Hy hét lên như thế nào thì Tiểu Cửu Nhi vẫn không hề nhúc nhích.
"Ngươi đã cho nó uống bao nhiêu rượu vậy?"
"Làm sao ta biết được, dù sao thì rượu trong nhẫn không gian đều đã hết sạch rồi".
Cố Thanh Hy nhìn xuống, bên dưới vẫn trắng xóa không thấy điểm cuối.
"Răng rắc..."
Vách bằng nơi cắm nhuyễn kiếm lại nứt ra một khe hở.
Đôi lông mày kiếm của Ôn Thiếu Nghi trầm xuống, hắn ta nhìn trái nhìn phải xem có nơi nào đặt chân được không.