Cuồng Phi Sủng Vương - Đệ Nhất Vương Phi

Chương 592: Vẫn không nói lời nào?  




Nam nhân này không phải là thiếu niên ám sát nàng sao?
Nàng quan sát thiếu niên, trên thân tên này chồng chất vết thương, còn có mấy lỗ máu, đến bây giờ lỗ máu kia vẫn còn đang chảy ra máu tươi, giống hệt vết thương trên người Ôn Thiếu Nghi, chắc đều là vết thương do nhện tạo ra.
“Ồ… đúng là oan gia ngõ hẹp, chúng ta lại gặp mặt rồi”.
Giọng điệu của Cố Thanh Hy mang theo tia chanh chua: “Trước đó ở dưới đáy cốc, ta cứu ngươi, ngươi lại lấy oán báo ân, đâm ta một đao. Ngươi nói xem, lần này ta còn dám cứu ngươi không?”
Nơi này băng tuyết ngập trời, địa hình phức tạp, nếu Cố Thanh Hy không cứu, thiếu niên chắc chắn phải chết.
Cố Thanh Hy cho rằng đối phương sẽ lên tiếng cầu xin mình cứu giúp, nhưng thiếu niên lại lạnh lùng nhìn nàng, không định lên tiếng cầu xin tha thứ, ánh mắt kia giống hệt với lúc trước, không mang theo chút xíu tình cảm nào.
“Thiếu niên, ngươi còn trẻ, không làm việc gì đứng đắn mà lại cứ chọn làm sát thủ. Ta không quan tâm vì sao ngươi trở thành sát thủ, hôm nay ta không bỏ đá xuống giếng, nhưng ta cũng không cứu ngươi, sống hay chết đều dựa vào bản thân ngươi”.
Cố Thanh Hy nhìn thẳng vào hắn ta, sau đó quay người rời đi.
Mãi đến khi nàng quay người rời đi, thiếu niên cũng không một lời cầu xin tha thứ.
Hắn ta chỉ cố nén đau đớn, không sờn lòng mà tiếp tục giãy giụa, cho dù mỗi lần giãy giụa, vết thương của hắn ta lại nặng thêm.
Tai Cố Thanh Hy rất thính, phía sau xảy ra chuyện gì, nàng đều có thể cảm giác ra được.
Đi đến một ngã ba khác, Cố Thanh Hy không nhịn được mà dừng bước, lén lút nhìn về phía thiếu niên.
Nàng lại thấy thiếu niên vẫn đang giãy giụa, hết lần này đến lần khác, vĩnh viễn không hề ngừng nghỉ, thậm chí vì thoát ra, hắn ta không tiếc hi sinh một tay một chân của mình.
Lần đầu tiên trong đôi mắt lạnh lẽo của hắn ta có cảm xúc.
Đó là khát vọng sống.
Bước chân của Cố Thanh Hy giống như bị rót đầy chì, làm thế nào cũng không bước tiếp được.
Ánh mắt muốn sống này cực kỳ giống nàng.
Ma xui quỷ khiến, Cố Thanh Hy lại đi về phía hắn ta.
“Ta có thể cứu ngươi, nhưng ngươi phải đồng ý với ta một yêu cầu, đó là không được giết ta”.
Thiếu niên áo đen lạnh lùng nhìn nàng, cũng không biết có nghe hiểu lời Cố Thanh Hy hay không.
Hắn ta không gật đầu, cũng không lắc đầu, trong mắt vẫn không có biểu cảm gì.
“Từ trong ánh mắt của ngươi, ta nhìn ra được ngươi và ta cũng không có thù sâu hận lớn gì, nếu đã không có thù sâu hận lớn, cớ gì ngươi phải vì giết một người mà hi sinh chính mình chứ?”
Cố Thanh Hy nhíu mày.
Thiếu niên này vẫn im lặng?
“Ngươi bị câm à?”
Vẫn không nói lời nào?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.