Edit: Kiri
Hồi Xuân đường.
Dân chúng toàn thành đang đổ xô ra đường nên Hồi Xuân đường có vẻ hơi quạnh quẽ, có hai đứa trẻ học y chạy lung tung khắp nơi để đập con ruồi, còn có thể nhìn thấy phía sau tấm màn mỏng, một vị lang trung có tuổi đang ngả người ra phía sau, gác hai chân lên bàn bắt mạch ngủ ngon lành.
Lãnh Hạ vừa vảo cửa, mắt hai đứa trẻ kia đã sáng lên.
Hai đứa lon ton chạy tới, mỗi đứa đứng một bên, cúi đầu khom lưng hỏi: “Quân gia bị bệnh gì vậy?”
Lãnh Hạ nhìn hai đôi mắt trong vắt kia, đột nhiên cảm thấy nếu nàng nói không bệnh thì thật sự là không có tính người.
Vì vậy, mỗ nữ nhân không có tính người nhướng mày, mỉm cười, đáp lời: “Không bệnh.”
Một đứa trẻ lẩm bẩm: “Không bệnh bôi thuốc phòng bệnh có bệnh ở đầu óc hay không có cũng là bệnh phải trị!” Nói xong tiếp tục đi đập ruồi, đứa còn lại không tin nhìn nàng rồi trịnh trọng dặn: “Quân gia, cũng không thể giấu bệnh sợ thầy a!”
Bộ dạng kia như là nàng không bị bệnh cũng sẽ bị nói cho thành có bệnh.
Đặng Phú ở bên cạnh giật nhẹ tay áo nàng, thì thầm hỏi: “Lão đại, đây là hiệu thuốc trước kia huynh học y sao? Người nơi này…..”
Hắn chỉ chỉ vào đầu, không cần nói cũng biết, chưa từng thấy qua đứa trẻ học y nào hâm hâm dở hơi như thế, cứ như thể người không sinh ra chút bệnh cho bọn chúng chữa thì đã phạm phải tội tày đình.
Hơn nữa, đã biết là quân nhân còn có thái độ như thế?
“A, muốn thế nào đây!” Đứa trẻ kia hai mắt lóe sáng, ném vỉ đập ruồi đi rồi xông lên, một bộ dạng ‘ Con mẹ nó lão tử rảnh rỗi lâu như vậy, cuối cùng cũng có kẻ không sợ chết dâng lên đến cửa’
Đương nhiên, đây là Lãnh Hạ nhìn ra được, còn ba người kia thì cảm thấy đứa trẻ này là muốn tìm chết.
Đặng Phú tức giận thở hồng hộc vung tay lên, ai thấy quân phục mà không khúm núm nịnh hót, thế mà y quán này lại ngang ngược như vậy.
Vào lúc quân gia tráng kiện và đứa bé gầy yếu sắp tiếp xúc thân mật……
Trên người bọn họ xuất hiện hai bàn tay trắng nõn.
Một tay để ở gáy đứa bé, một tay nắm lấy cổ tay Đặng Phú, hai cánh tay kia nhìn qua thì nhu nhược nhưng lại chứa sức mạnh kinh người làm cả hai không thể nào nhúc nhích được.
Ánh mắt của đứa bé đã thay đổi.
Sắc mặt của Đặng Phú cũng thay đổi.
Đứa trẻ còn lại cũng nhảy dựng lên, khí tức trên người chậm rãi đông lại, bày ra tư thế chuẩn bị công kích, đâu còn vẻ khóc lóc om sòm ầm ĩ lúc mới vào, kể cả Đặng Quý và Trương Vinh cũng cảm giác được vài phần quỷ dị.
Bọn họ đều không phải kẻ ngốc, nên mới cẩn thận nhìn Lãnh Hạ với ánh mắt hoài nghi.
Cao thủ!
Lãnh Hạ thản nhiên buông tay ra, nhìn về phía hai đứa trẻ đang có vẻ mặt nghiêm trọng kia, từ lúc bước vào nàng đã phát hiện hô hấp của hai người này ổn định bước chân cũng vững vàng rõ ràng không phải người bình thường, không khỏi tiếp tục thở dài, ám vệ của Chiến Bắc Liệt, kẻ nào cũng ngốc như nhau…..
Thất bại a thất bại a!
Vừa thở dài, ghét bỏ liếc hai đứa trẻ, vừa nghênh ngang kéo ghế ngồi xuống, vắt chân chữ ngũ ra lệnh: “Gọi Chung Mặc ra đây cho ta.”
Hai người sửng sốt, có thể nói ra cái tên này, đủ để chứng minh là người một nhà.
Bỗng nhiên, nhớ lại mấy ngày trước đây, sư phụ trầm ổn ít nói của bọn họ hiếm khi mở lời dặn dò: “Đừng trách sư phụ không nhắc nhở các ngươi, nếu có một nữ nhân cực kỳ bưu hãn, cũng có thể là nam nhân đến đây, các ngươi mà không tiếp đón tốt thì phải đi Thanh Long Tự cho rùa biển ăn…..”
Lúc đó bọn họ chỉ để ý đến hai chữ rùa biển, con rùa kia ở Thanh Long Tự tuy rằng vẫn được coi là thần tích không ai dám bất kính, vẫn được cung phụng trên thần đài nhưng trong lòng người dân Đông Sở, có khi chỉ hận không thể mang nó đi hầm!
Trên mai viết gì không viết, lại viết tứ hải quy nhất, làm Đông Sở đang hưng phấn thì bị dội một gáo nước lạnh.
Rất ti tiện!
Sau một hồi ảo tưởng, cái còn lại không phải thất vọng, mà là tuyệt vọng.
Mà lúc này, bọn họ nhất thời nhớ lại trọng điểm của câu nói kia: Bưu hãn!
Hai người ngẫm nghĩ từ này, nhìn cái người vừa nhẹ nhàng ngăn cản hai người đánh nhau lúc nãy, sau đó mặc dù biết đây là cứ điểm ám vệ, trong hậu viện có khi còn mười mấy người, mà vẫn ngênh ngang ngồi xuống, tự rót cho mình một chén trà, miễn cưỡng nhấp một ngụm rồi còn ghét bỏ cau mày, ra lệnh cho bọn họ như sai bảo nô tài.
Mẹ nó!
Bưu hãn, không sai!
Hai người lập tức cười toét miệng, sắc mặt còn biến nhanh hơn thời tiết, chân chó nói: “Quan gia, chờ, chờ, tiểu nhân lập tức đi gọi.”
Người còn lại thì lập tức chạy vào trong lấy cho ba người Đặng Phú mỗi người một cái ghế, còn bưng trà rót nước rất săn sóc, làm cả ba kinh ngạc đến rớt cả cằm.
Đứa trẻ kia rất tự giác đóng cằm lại cho ba người, cầm vỉ đập ruồi quạt quạt rồi cười tủm tỉm hỏi: “Quan gia, còn nóng không?”
Bốp!
Lãnh Hạ đập bốp một cái vào trán, im lặng nghiến răng, mất mặt, mất mặt a!
Còn Chung Mặc tương đối bình tĩnh, chậm rãi đi tới, trực tiếp không nhìn hai đồ đệ mất mặt của mình, ngũ quan thường thường, khí chất lại có phần bảo thủ, hắn bước tới bên cạnh Lãnh Hạ, không nói hai lời hành đại lễ, cung kính nói: “Thuộc hạ tham kiến Vương phi!”
Bịch bịch bịch bịch bịch!
Lần này là cả năm cái cằm cùng rơi.
Hai đứa trẻ kia không thể nào ngờ đây chính là Tiểu Vương phi – thần tượng của ám vệ, thần thoại của ngũ quốc.
Còn ba người Đặng Phú thì càng không cần phải bàn, dù lúc nãy nhận ra thân thủ của Lãnh Hạ, bọn họ đã hoài nghi thân phận của nàng, nhưng cho bọn họ hai mươi lá gan cũng không dám nghĩ đến thân phận Đại Tần Liệt Vương phi, Tây Vệ Nữ hoàng và thần nữ!
Mặt của ba người có thể nói là biến sắc nhanh như chớp giật, từ kinh khủng đến không dám tin rồi đến kính nể cộng thêm khóe miệng co giật.
Cái này này này……..
Không phải Tây Vệ Nữ hoàng đã về cùng chiến thuyền Đại Tần sao?
Sao lại lẩn vào trong quân doanh bọn họ, còn đi cùng bọn họ suốt nửa tháng, lừa dối cả một đám lính xưng huynh gọi đệ…….
Tin tức này, quả thực còn đáng sợ hơn chuyện Nữ hoàng là nam nhân!
Nhìn mấy ánh mắt không thể tin kia, Lãnh Hạ sờ mũi một cái, im lặng nghĩ, Tây Vệ Nữ hoàng chẳng phải cũng là nam sao, do Mộ Đại thần y đóng giả.
Rất nhanh chóng, trong mắt ba người có kháng cự, có lo lắng, cũng có vài phần giãy dụa……..
Chung Mặc vốn tưởng Lãnh Hạ dẫn bọn họ đến có nghĩa là có thể yên tâm về bọn họ, giờ bỗng nhiên nhìn thấy vẻ mặt như vậy, liền hiểu ra vài phần, đặt tay lên chuôi kiếm, ném cho Lãnh Hạ ánh mắt dò hỏi: Giết?
Lãnh Hạ liếc một cái, nàng đã gặp người này một lần khi đến Đông Sở.
Trầm ổn ít nói, làm việc đáng tin, là một kẻ bình thường trong đám ám vệ của Chiến Bắc Liệt, nhưng mà bản tính lại có một điểm, người này là một kẻ cuồng võ học!
Vừa nhìn thấy Chiến Bắc Liệt hai mắt đã lóe sáng, rõ ràng là đánh không lại, bại liên tục, bị Chiến Bắc Liệt đánh cho thương tích đầy mình nhưng luôn luôn sống rất dai, cứ khỏe lại là tiếp tục đòi đánh……..
Đối với loại chấp nhất võ thuật này, Lãnh Hạ thật sự không thể tưởng tượng nổi.
Chung Mặc thất vọng thu tay về.
Lãnh Hạ nhìn về phía ba người, rất hiểu họ, dù sao bọn họ cũng là người Đông Sở, sinh ra lớn lên ở đây dù gì cũng có tình cảm sâu đậm với nơi này, dù bây giờ đã thất vọng về Đông Phương Nhuận, cũng muốn có hòa bình nhưng nói cho cùng thì nàng vẫn là Nữ hoàng của nước địch.
Trương Vinh tương đối đơn thuần.
Hắn run rẩy, hỏi thử: “Lăng… Nữ….. Nữ…….. Đại Tần và Đông Sở……. có thể không……”
Lãnh Hạ khẽ cười một tiếng, đã hiểu ý của hắn.
Lắc lắc đầu nói: “Chiến tranh đã đến tình trạng này thì không thể giải quyết bằng hòa giải được, Đại Tần và Đông Sở chắc chắn phải có một nước thua, và ta tin rằng thắng lợi sẽ thuộc về Đại Tần.”
Ba người lúng ta lúng túng không biết nói gì, nàng nói không sai, với tình hình hiện tại thì phần thắng của Đại Tần cao hơn một chút.
Đặng Quý không tự chủ cầm lấy ống tay áo trống không của mình: “Nhưng, dù thắng, cũng chỉ là thắng thảm mà thôi!”
Trong phượng mâu xẹt qua một tia ngạo nghễ càn rỡ, Lãnh Hạ đặt chén trà xuống, lời nói chắc chắn: “Cho nên, ta tới!”
Ba người cũng đã biết, nàng tới Đông Sở không phải là để ngắm phong cảnh quân doanh, còn mục đích là gì thì mấy tiểu binh bọn họ cũng không thể hiểu được, nhưng mặt khác, thật ra Đông Sở có mang họ gì thì cũng không ảnh hưởng mấy đến bọn họ, nếu nàng có thể dẹp loạn chiến tranh, giúp thiên hạ không bị chiến hỏa mài màn, bọn họ có thể an tâm về nhà đoàn tụ với người thân, vậy thì quốc gia này…….
Họ Đông Phương hay họ Chiến cũng có gì khác biệt đâu?
Ba người không tự chủ được mà tin Lãnh Hạ, nếu lúc trước có ai nói Tây Vệ Nữ hoàng sẽ tự tay cắt bỏ cánh tay cho một tiểu binh, chịu đựng hắn ta hôi thối đầy người, bị máu tươi phun đầy mặt và cổ thì nhất định bọn họ sẽ cười nhạt, thậm chí còn khinh thường người kia: “Bạn à, có bị điên không?”
Nhưng hiện tại, nửa tháng ở chung, nói dài không dài nói ngắn không ngắn những cũng đủ để nhìn thấy lòng một người, là chính hay tà, là đen hay sáng, là lạnh hay nóng.
Nếu như Đông Sở phải đổi chủ, vậy thì được người như vậy tiếp nhận âu cũng là sự lựa chọn tốt nhất.
Đang lúc bọn hắn hạ quyết tâm, định thề với Lãnh Hạ là sẽ không nói ra thì nữ tử đối diện kia đã mỉm cười lên tiếng: “À, muốn nói cũng được, không thấy thanh kiếm trên hông hắn ta đã rút ra được một nửa sao?”
Bàn tay đang cầm chuôi kiếm của Chung Mặc, lại thu về.
Ba người khóc không ra nước mắt, nhất là Đặng Phú nhớ lại nửa tháng trước ở trên xe ngựa, phía sau mỗ nữ nhân như mọc ra vài cái đuôi, giờ hối hận đã không kịp rồi, cái gì mà ‘Lên núi đao xuống biển lửa cũng không từ nếu không sẽ là cháu trai của ngài’ cái miệng này, đúng là tiện mà!
Nhưng bầu không khí trầm mặc lúc trước cũng đã được khôi phục ít nhiều, dọc đường Lãnh Hạ cũng không hề có ý ngụy trang, đối xử với bọn họ cũng bằng tính cách thật của mình nên bây giờ dù là Tây Vệ Nữ hoàng hay lão đại của bọn họ thì cũng đều thấy quen thuộc.
Lãnh Hạ gật đầu, đứng dậy đi nhanh về phía nhà trong.
Còn ánh mắt nóng như lửa ở phía sau, đương nhiên Lãnh Hạ cảm giác được nhưng chỉ liếc qua một cái rồi trực tiếp mặc kệ.
Đi đến cửa một gian thư phòng bí mật, nàng đứng ngoài quan sát một phen, phòng rất trống trải và cũng không rộng, rất phù hợp với tính cách Chung Mặc, trừ một bộ bàn ghế thì chỉ có giá binh trí đóng trên tường, và một giá sách lớn, toàn bộ toàn là sách võ.
Không hổ là người có võ công cao nhất trong ám vệ ngũ quốc.
Lãnh Hạ đi tới phía giá sách, tiện tay rút ra một quyển, hỏi: “Gần đây thế nào, nói xem.”
Nàng trà trộn vào quân doanh Đông Sở, cũng sợ bị Đông Phương Nhuận và Kim Lân Vệ bên cạnh hắn phát hiện nên không có cách nào gửi tin tức đi, suốt đoạn đường này có thể nói là tắc nghẽn thông tin, chỉ duy nhất cái lần nói chuyện được vài câu với một ám vệ thì mới biết được vài tin……..
Nói đến chính sự, Chung Mặc cố nhịn lòng luận bàn võ công đang sôi sục trong máu.
Khôi phục vẻ mặt cứng nhắc, hắn nghiêm túc nói: “Gia đã quay về Đông Kỳ Độ, tiếp nhận chiến sự bên đó, vì mấy hôm trước binh lực Đông Sở không đủ, gia thắng liên tục hai trận, nên chắc mấy ngày nữa Đông Phương Nhuận sẽ dẫn mười vạn đại quân, tiếp tục xuất phát.”
Mày liễu nhướn cao, đúng là trẻ nhỏ dễ dạy, biết nên nói về Chiến Bắc Liệt đầu tiên.
“Còn ba người Cuồng Phong hôm trước đã để lại dấu hiệu, thuộc hạ đi theo đường đó, đã nhận được thư của họ. Huấn luyện Kim Lân Vệ cực kỳ tàn khốc, rất khác ám vệ, bọn họ phải tự tàn sát lẫn nhau để tìm đường sống trong cõi chết, sống sót sẽ là Kim Lân Vệ chân chính, cứ qua tết hàng năm sẽ có một đợt sát hạch, chọn ra mấy người đi tập kích bất ngờ, sống chết tùy mạng. Cũng vì phương thức huấn luyện tàn khốc như vậy nên mọi người ít qua lại với nhau, ba người đó nhờ vậy mà cũng không bị phát hiện.”
Lãnh Hạ gật đầu, cảm thấy rất hiểu những thứ này.
Huấn luyện sát thủ ở hiện đại hầu như đều dùng phương thức như vậy, tuy rằng tàn khốc, nhưng hiệu quả kinh người. Để quyển sách vào chỗ cũ, nàng duỗi người một cái tựa vào ghế, bĩu môi nói: “Do sợ thuộc hạ chia bè kết phái thôi, loại huấn luyện này có thể tăng độ trung thành tới mức cao nhất.”
“Vâng, mà không chỉ thế, hẳn là còn có thuốc để khống chế, bọn họ tuyệt đối trung thành với Đông Phương Nhuận, hơn nữa ai ai cũng đều lấy một địch trăm, dù ám vệ của chúng ta có đánh trực diện, nếu một đối một thì thắng bại cũng vô cùng khó nói.” Nói đến đây, vẻ mặt Chung Mặc không hề khó chịu về đối phương mà lại hưng phấn khi gặp được đối thủ, nói tiếp: “Trừ hải chiến và bom, có thể nói Kim Lân Vệ chính là chỗ dựa lớn nhất của Đông Phương Nhuận!”
“Tra được bao nhiêu manh mối?”
Nàng nhàn nhạt hỏi một câu rồi nhắm mắt lại nghỉ ngơi một chút.
Trước kia Chiến Bắc Liệt từng nói, Kim Lân Vệ là cơ mật tối cao của Đông Sở, dù là hắn cũng không thể tra được số lượng cụ thể, nơi ở, địa điểm tập hợp………
Chung Mặc lấy một bản đồ ra, vẽ vẽ viết viết một lúc rồi hắn chỉ vào một chỗ nói: “Số lượng Kim Lân Vệ vẫn chưa rõ, theo Cuồng Phong hồi báo, có tầm bảy tám trăm, chia thành các đội nhỏ phân tán khắp nơi trên Đông Sở, rất khó tìm hiểu, nhưng địa điểm tập hợp thì ở đây……. Chỉ là bình thường, Kim Lân Vệ chưa bao giờ điều động toàn bộ thành viên, một phân đội nhỏ cũng đã đủ để giải quyết nhiệm vụ bình thường.”
Lãnh Hạ nâng mắt hỏi: “Nghĩa địa ở ngoại thành phía nam?”
Nàng vuốt cằm, híp mắt lại, chậm rãi nói: “Nếu có một nhiệm vụ lớn khiến Kim Lân Vệ đồng thời xuất hiện, vậy thì có thể một lưới bắt hết rồi!”
Chung Mặc có chút khó tin.
Miệng hắn hơi giật giật, Kim Lân Vệ đã có từ khi Đông Sở khai quốc, đã nghìn năm mà chưa bao giờ nghe thấy bị một lưới bắt hết, Tiểu Vương phi cũng quá mức ngông cuồng, giống như đánh ngã Kim Lân Vệ dễ như uống nước vậy……
Lãnh Hạ biết hắn nghi ngờ, khóe môi cong lên một độ cong cuồng vọng, nói liên tục: “Kim Lân Vệ mạnh ở chỗ nó thần bí, không có ai biết tin tức cụ thể, đương nhiên sẽ mang tâm lý suy đoán, mà chúng ta mất bao nhiêu công sức mới đưa ba người Cuồng Phong vào trong nội bộ Kim Lân Vệ được, Chung Mặc, từ cổ chí kim, có ai chiếm được tin tức rõ ràng như thế chưa?”
Chung Mặc trầm ngâm một phen, gật gật đầu nói: “Nhưng loại chuyện gì mới có thể khiến họ điều động toàn bộ thành viên? Mặc dù tất cả tề tụ cũng phải đến bảy tám trăm Kim Lân Vệ…….”
Cứ điểm ám vệ ở Đông Sở tại mỗi thành trấn có tổng cộng khoảng hai trăm người, quả là khó tin, không thể nào khiến tất cả Kim Lân Vệ đứng bất động chờ bị giết chứ?
Đương nhiên, vế sau hắn đã nuốt xuống.
Lãnh Hạ khẽ cười một tiếng, cũng không thèm để ý: “Kim Lân Vệ trung với ngọc tỷ, trung với Đông Phương Nhuận, vậy nếu như khi hắn đang chỉ huy ở tiền tuyết, trong triều lại xuất hiện cục diện không thể đoán trước, như là nội loạn, như là có kẻ cấu kết với Đại Tần…..”
Nhìn vẻ mặt trầm tư của Chung Mặc, nàng tiện tay gấp bản đồ lại, vừa đi nhanh ra ngoài, vừa nhàn nhạt nói: “Thứ bom này, có chỗ tốt là mặc kệ đó là yêu mà hay quỷ thần, ném một đống ra…….. tất cả đều xong!”
Chung Mặc lảo đảo, suýt thì đập đầu vào bàn.
Ánh mắt của hắn kinh ngạc nhìn bóng nữ tử đã đi xa, đối với kẻ luôn mặc kệ mọi thứ trừ võ học thì vẻ mặt này có thể nói là vô cùng nóng bỏng, có lẽ nếu Chiến Bắc Liệt đang ở đây thì sẽ hận không thể tiêu diệt hắn!
Không thể nói rõ là sùng kính hay bội phục, Chung Mặc kích động siết quyền, ném một đống bom ra, đừng nói là phản kháng, có khi còn chưa kịp phản ứng đã tan thành mây khói.
Đúng là đứng bất động chờ bị giết a!