“Nó vẫn chưa thể chết!”
Trong một gian sương phòng, Hoa Mị mặc cung trang chậm rãi nhấp một ngụm trà: “Bổn cung nhờ được Hoàng thượng sủng ái và Hoa phủ mới được như bây giờ, nếu muốn lên cao nữa thì cần thế lực của Lâm gia tương trợ.”
Mười hai năm trôi qua, Mai thị càng lộ vẻ già nua: “Mị nhi, lẽ nào cứ để tên tiểu tạp chủng kia tiếp tục sống!”
Bà ta siết chặt khăn tay, oán hận nói: “Nữ nhân kia chết còn chưa đủ, lại còn để lại một tiểu tạp chủng, mỗi lần mẹ nhớ tới liền oán hận trong lòng!”
Hoa Mị nhàn nhạt liếc mắt nhìn qua, nói với mẹ đẻ nhưng không có chút cảm xúc nào: “Bảy năm qua, Hoa phủ chỉ có một phu nhân, mẹ là chủ mẫu duy nhất danh chính ngôn thuận, còn có gì chưa đủ…..”
“Nhưng! Tên tiểu tạp chủng kia mãi mãi là cái gai trong lòng mẹ!”
Hoa Mị khẽ cười một tiếng: “Mẹ con nó mạng cũng lớn thật, uống thuốc mà vẫn không bị sảy, nhưng nữ nhân kia sinh xong bệnh nặng mà vẫn cố được năm năm, chậc chậc……..”
“Nếu không vì sợ cha con hoài nghi, sao ta lại để con tiện nhân kia sống thêm năm năm!”
Hoa Mị lắc đầu, uống thêm mấy ngụm trà rồi mới chậm rãi nói: “Mẹ cho là cha không biết sao?”
Mai thị cả kinh: “Biết…. biết?”
Hoa Mị khinh bỉ nói: “Phụ thân không có tài cán gì nhưng cũng không phải kẻ đần độn, những nữ nhân bước vào cửa lần lượt bỏ mạng, sao ông ấy có thể không biết, nếu không biết thì cần gì phải đến thanh lâu tìm vui, không bao giờ nạp thiếp nữa.”
Mai thị hoang mang lo sợ: “Đó……. đó……”
“Mẹ không cần lo lắng, trước đây phụ thân chỉ là một Thành thủ nho nhỏ, cần mẹ tương trợ nên không dám nhắc đến, giờ đã thăng tới quan tam phẩm, nếu còn muốn tiếp tục ngồi ở vị trí này thì càng không dám.” Thưởng thức chén trà trong tay, nàng ta cười lạnh một tiếng: “Chẳng qua là một tiện nhân vô dụng mà thôi, chết thì thôi.”
Lời nói thể hiện rõ sự coi mạng người như cỏ rác.
” Mị nhi, năm đó chúng ta giữ lại nó, là để cha con có người kế thừa nhang khói, giờ cha con đã sớm chán ghét tiện chủng kia, nhưng dù có chán ghét thì vẫn là trưởng tử của ông ấy, con có bao giờ nghĩ tới dù con có là phi tần thì vẫn là nữ tử, đến lúc cha con trăm tuổi quy thiên, tất cả Hoa phủ này chẳng phải đều là của tiểu tạp chủng…….”
“Mẹ!” Hoa Mị khoát khoát tay, trong mắt xẹt qua tia bực mình: “Nếu không có Bổn cung, Hoa phủ này cũng chỉ là một phủ Thành thủ nho nhỏ thôi, Bổn cung cần là cần một vị trí xa hơn, Hoa phủ này còn chưa vừa mắt Bổn cung! Mẹ đừng nói nữa, Hoa Thiên giờ chưa thể chết được, Bổn cung cần hôn lễ giữa nó và Lâm gia, cần Lâm gia giúp đỡ!”
“Cái này….” Mai thị trực tiếp hỏi: “Phải chờ đến bao giờ?”
Hoa Mị vuốt cằm, trong mắt lóe lên tia nguy hiểm: “Chờ Bổn cung có Hoàng tử!”
“Ai?”
Bên ngoài có tiếng đạp cành cây gãy vang lên, Hoa Mị bật dậy: “Ai ở ngoài?”
Cửa phòng bị đẩy ra, Hoa Thiên thất tha thất thểu chạy vào, túm lấy váy Hoa Mị khóc lóc: “Tỷ, tỷ về rồi, tỷ thương Thiên nhi nhất mà, tỷ mau cứu Thác Bạt đi!”
Hoa Mị cau mày, khẽ bịt mũi, lộ vẻ hoài nghi, đảo mắt nhìn người đang khóc lóc thảm thiết kia…….
Hoa Thiên túm lấy váy nàng, trong mắt lóe lên hận ý rồi lập tức biến mất, lúc nãy hắn thấy ở đây có thị vệ canh gác nên mới đi cửa sau vào, không ngờ lại nghe được những lời như vậy. Nhưng ngẩng lên lại là một khuôn mặt nhu nhược, vô tội, yêu dị và thân thiết: “Tỷ, tỷ mau đi cứu hắn đi, tỷ tỷ…….”
Hắn siết chặt quyền, chưa bao giờ cảm thấy thống hận như lúc này!
Móng tay đâm sâu vào trong lòng bàn tay, sự đau nhức ấy nhắc nhở hắn không thể để lộ một chút hận thù nào của bản thân, đến giờ, mới chỉ qua một khắc đồng hồ vậy mà tâm tình đã hoàn toàn khác biệt.
Từ mong chờ đến tuyệt vọng, từ non nớt đến thê lương……
Một người trưởng thành lên, phải mất bao lâu?
Có lúc, chỉ trong nháy mắt.
Chỉ trong nháy mắt, thương hải tang điền.
(Thương hải tang điền: bãi bể nương dâu, chỉ sự biến đổi lớn trong cuộc đời.)
Hoa Mị vốn hoài nghi nhưng chỉ nghe thấy hai chữ tỷ tỷ, sự hoài nghi ấy cũng tan đi một chút.
Hoa Thiên là ai, nàng là người hiểu rõ nhất, là người nàng ta nhìn lớn lên, bị nàng đùa bỡn trong tay, nếu thật sự nghe được thì sao có thể có biểu hiện như thế này?
Ở chỗ nàng không thấy được, Hoa Thiên cong môi cười, yêu dị đến kinh người, nếu là lúc trước, hắn sẽ xông vào chất vấn, hắn sẽ lỗ mãng đòi đồng quy vu tận với nàng. Dù là phản ứng gì, hắn cũng rất ngốc, nhưng giờ thì khác, rốt cuộc là hắn đã thay đổi từ bao giờ?
Có lẽ là ba tháng trước? Một trận đòn khắc cốt ghi tâm.
Cũng có lẽ là sớm hơn thế. Bất giác bị Thác Bạt ảnh hưởng.
Hoa Thiên cười thê lương, mười hai tuổi, chỉ trong một buổi, mà giống như nửa cuộc đời.
Giữa lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng quát giận dữ quen thuộc của Hoa Trọng Lập: “Nghịch tử! Lăn ra đây!”
“Tỷ!” Hoa Thiên luống cuống chân tay, vẻ mặt hoảng loạn, giống như hoàn toàn không để ý đến hận ý của Mai thị và ánh mắt quan sát của Hoa Mị.
Hiếm khi Hoa Mị mỉm cười, xoa xoa đầu hắn nói: “Đệ này, ra ngoài trước đi, nếu có gì giúp được, đương nhiên tỷ sẽ không keo kiệt.”
Ngoài sương phòng, trong viện.
Khi Hoa Thiên bước ra ngoài, nhìn thấy người đang nằm trên đất thì cứng đờ!
Từ đầu đến chân, máu của hắn như đông thành băng, nhìn chằm chằm Thác Bạt Nhung.
Thác Bạt Nhung đã hoàn toàn mất tri giác, vết thương lớn nhỏ khắp người, máu tươi chảy ròng ròng, y phục cũng nhuốm màu đỏ máu, hắn là bị lôi tới đây, vết máu trải dài rất xa, rất xa……
Vì sao không chạy đi, với thân thủ của hắn, nếu muốn rời đi trước là hoàn toàn có thể!
Đáp án rất rõ ràng, rõ ràng là khắc trong lòng, hắn tự hỏi tự trả lời, vì mình a…….
Vì một người ngu xuẩn như hắn!
Vì giúp hắn đi cầu xin hung thủ giết mẹ!
Hoa Thiên đột nhiên rất muốn, hai mắt vốn đã cay cay, nước mắt hoen khóe mắt, hắn thực sự nở nụ cười, cười như một đóa hoa yêu dị nhất, bước từng bước từng bước đến trước mặt Thác Bạt Nhung, từng bước một, giống như hoàn thành quá trình lột xác…….
Hắn đi tới trước mặt Thác Bạt Nhung, trong sát ý mãnh liệt của Hoa Trọng Lập, ngồi xổm xuống lau sạch sẽ vết máu trên mặt Thác Bạt Nhung, sửa sang lại mái tóc rối, sau đó chậm rãi đứng lên.
Hắn bước lại về phía Hoa Mị, bỗng nhiên cổ chân bị người nhẹ nhàng nắm lấy.
Thác Bạt Nhung đã hôn mê nhưng hình như cảm thấy gì đó, đột nhiên mở mắt, hắn vô lực kéo cổ chân Hoa Thiên, ánh mắt ban đầu mờ mịt nhưng dần dần có tiêu cự, sau đó dừng lại ở một bóng người đã khắc sâu vào trí óc.
Hắn dùng toàn bộ sức lực của bản thân, ngẩng đầu nhìn về phía người kia.
Hai ánh mắt giao nhau, Thác Bạt Nhung chấn động trong lòng, đây không phải là ánh mắt của Hoa Thiên mà hắn hằng quen thuộc!
Trong đó ngoại trừ lưu luyến, ngoại trừ dịu dàng, còn có thứ gì đó ngập tràn, hắn cứ kinh ngạc nhìn như thế, dường như đã qua cả thế kỷ….
Thác Bạt Nhung buông lỏng tay ra, cụp mắt xuống khôi phục lại sự bình tĩnh.
Hắn hiểu.
Bảy năm, cũng đủ để hắn hiểu Hoa Thiên nghĩ gì, dù lúc nãy đã xảy ra chuyện gì thì có lẽ bây giờ Hoa Thiên cũng đã không còn là đứa trẻ đơn thuần, non nớt, vừa khóc vừa cười kia nữa rồi, nhưng chỉ cần là Hoa Thiên, chỉ cần là Hoa Thiên trong lòng hắn…….
Hắn không khỏi nhớ lại lời hát trước kia, nhẹ nhàng hát: “Còn không bằng tìm một cánh rừng, ngươi cày ruộng ta dệt vải, từ nay về sau làm một đôi thần tiên quyến lữ đi thôi…..”
Nguyện vọng bình thường nhất, cũng vĩnh viễn là khó nhất.
Lời hát kia như có như không bay vào tai Hoa Thiên, Hoa Thiên quỳ xuống trước mặt Hoa Mị: “Tỷ tỷ, tỷ thả hắn đi đi, ta sẽ không gặp lại hắn nữa.”
Hoa Trọng Lập cả giận: “Không được!”
Hoa Mị thản nhiên nhìn Hoa Thiên đang quỳ trên mặt đất, rồi lại nhìn Thác Bạt Nhung cả người dính máu, trong mắt hiện lên tia chán ghét, nếu nàng không cần Lâm gia giúp sức thì nhất định sẽ giết cả hai kẻ này, mấy kẻ như con kiến hôn này không đáng để Hoàng phi như nàng ra tay.
Càng không được nàng để vào mắt!
Nàng cao cao tại thượng nhìn xuống thế gian, nhìn hai con kiến hôi nho nhỏ, nhưng nàng lại không biết, mười năm sau, khi Nam Hàn sụp đổ, lúc tự vẫn chết, trong đầu hiện lên cảnh tượng ngày hôm nay.
Hiện lên hình ảnh hai con kiến hôi này.
Nếu trước đó không thả……..
Nhưng lúc này, Hoa Mị chỉ dịu dàng cười, khẽ nói: “Dẫn xuống, một cái tiện mệnh mà thôi.”
Thác Bạt Nhung lại bị lôi đi, một vết máu nữa lại bị kéo dài, Hoa Thiên nhắm chặt hai mắt lại.
Hai người không hề liếc đối phương lấy một cái nhưng tâm ý của đối phương thì đều hiểu rõ.
Tiếng hát như càng ngày càng xa: “Còn không bằng tìm một cánh rừng, ngươi cày ruộng ta dệt vải, từ nay về sau làm một đôi thần tiên quyến lữ đi thôi…….”
Một giọt nước mắt, ngã nhào khỏi khóe mi.
Hắn từ từ nhắm hai mắt lại, nhẹ nhàng hát theo: “Còn không bằng tìm một cánh rừng, ngươi cày ruộng ta dệt vải, từ nay về sau làm một đôi thần tiên quyến lữ đi thôi…….”