Cuồng Phi Tàn Nhẫn Bưu Hãn

Chương 47: Ngoại truyện 3




Ký sự ẩn cư
Cây xanh bóng mát, suối chảy rì rào.
Lại một năm mưa thuận gió hòa.
Ở hai bên bờ sông, những cánh đồng lúa bát ngát mênh mông lấp lánh ánh vàng dưới ánh mặt trời tràn trề sức sống………
Thôn dân hăng hái cày bừa vụ xuân, ai cũng rất thỏa mãn, có người hét lớn: “Đại Liệt, đã quen chưa?”
Giữa một mảnh lúa mạ, một bóng dáng cao lớn, xắn quần lên cao, chân dính đầy bùn, y phục vải tho cũng không che lấp được khí chất vương giả trên người, cười lớn đáp: “Quen rồi, lão thúc dạy mấy ngày nay, cũng học được kha khá rồi.”
Nói xong, gánh thùng nước bên cạnh cẩn thận lướt qua  luống mạ mới cấy đi nhanh ra bờ.
Thôn dân xung quanh không tự giác mà nhìn theo bóng dáng oai hùng càng lúc càng xa kia, dưới ánh mặt trời rạng rỡ, bọn họ nhớ tới lần đầu tiên nhìn thấy nam nhân này, dẫn theo người nhà tới Vân Hạ thôn này, trên hai con tuấn mã bất phàm, hắn oai hùng cao ngất, nhảy xuống ngựa sóng vai đứng với kiều thê đẹp như tiên nữ, đẹp đến mức khiến kẻ khác không dám nhìn thẳng……
Qua hơn nửa năm bọn họ mới dần trở nên thoải mái hơn, có người vui đùa: “Vội về như thế, lại nhớ tức phụ đấy à?”
Nam nhân kia quay đầu lại, cười sang sảng: “Nửa ngày không gặp, nhớ chết lão tử!”
Mọi người lập tức cười vang…….
Ở đại lục, Vân sơn là một nơi cực kỳ thần bí, nằm ở ranh giới Tần Vệ, đứng ở Tây cương Đại Tần có thể thấy rõ hình dáng Vân sơn, giữa một dải núi đồi thấp bé, nó vút cao chạm thẳng tới tầng mây, như hạc trong bầy gà.
Nhưng nhìn từ xa thì lại khác hoàn toàn phía trên núi.
Trên núi trận pháp san sát, một đóa hoa một ngọn cỏ nhìn như bình thường nhưng lại chứa đầy càn khôn, thật giả khó phân biệt, như mây như ảo, vì thế mới được gọi là Vân sơn, thật sự không nhìn được hình dáng thật sự của ngọn núi này.
Mà Vân Hạ thôn, là một thôn xóm ở chân núi Vân sơn.
Trên đoạn đường làng, một nam nhân chân dính dầy bùn đất gánh nước trở về…..
“Đại Liệt về sớm thế à?”
“Đại Liệt, gà mái nhà ta hôm nay đẻ hai quả trứng, lát nữa sẽ bảo Xuân Nha đưa cho cậu.”
“Trứng sao bổ bằng gà, A Đào, không mau mang con gà trống kia cho Đại Liệt.”
Chỉ trong nháy mắt, tất cả nữ nhân từ đầu thôn đến cuối thôn đều tụ tập trên đường, ngươi một câu ta một câu trình diễn tiết mục nhạc mẫu cướp hiền tế, ánh mắt nhìn hắn như hận không thể ăn tươi nuốt sống.
Chiến Bắc Liệt gánh nước, mặc kệ một đám ngượng ngùng hoặc ngơ ngác nhét trứng gà cho mình, cười ấm áp, muốn bao nhiêu thân thiện thì có bấy nhiêu thân thiện, trong lòng lại ghét bỏ, mẫu sư tử không thích cái này, có tôm thì tốt rồi.
Một tiếng cười khẽ truyền tới từ phía xa.
Ở cuối thôn, có một gian nhà gỗ nho nhỏ, một nam nhân ngồi trên xe lăn mang vẻ mặt xem kịch vui, khoanh tay cười tủm tỉm: dối trá!
Chiến Bắc Liệt nhất thời sầm mặt, nam nhân dối trá nhất thiên hạ còn có mặt mũi nói lão tử? Lạnh lẽo quét mắt qua: âm hồn không tan!
Nhớ tới cái này, Đại Tần hối hận đến xanh ruột.
Ngày ấy mẫu sư tử sinh xong, hai người liền thương lượng, thiên hạ yên vui cũng là thời điểm ân cư núi rừng, lập tức thu thập hành lý, mặc kệ ánh mắt lưu luyến không rời của tên đại hồ ly, và tiếng gào khóc không vui của Tiêu Phượng, ngồi xe ngựa rời khỏi Liệt Vương phủ.
Đông Phương Nhuận ngày đó không chết, được ngư dân gần Đông Kì Độ cứu lên, sau khi tỉnh lại lại mất trí nhớ, hai chân tàn phế, chuyển qua chuyển lại lại đến Trường An bán tranh chứ, chuyện này đương nhiên hắn đã sớm biết, hơn nữa còn điều tra tỉ mỉ.
Nhưng tức phụ đang mang thai, hàng ngày còn không đủ thời gian hầu hạ, đương nhiên là không rảnh để ý tới.
Đến khi xuất phát, vừa vặn nhìn thấy một nam tử mặc y bào lam nhạt ngồi trên xe lăn, mắt hẹp dài, khóe môi tươi cười ấm áp, dù hai chân tàn phế mất trí nhớ lưu lạc đầu đường, cũng không ảnh hướng đến khí chất ôn nhuận của hắn.
Giữa phố xa ồn ào, hắn ngồi đó tĩnh lặng như một nét chấm phá trong phong cảnh.
Mỗ nam nhảy xuống xe ngựa lao tới đó, nắm chặt hai vai hắn, gào to: “Cẩu Đản! Cuối cùng ca cũng tìm được ngươi!”
Cẩu Đản…….
Cái tên này rất có phong vị!
Nhìn nam nhân tuấn lãng như gió kia, dân chúng trên đường ngẩn người.
Đông Phương Nhuận cả kinh, tuy rằng hắn mất trí nhớ nhưng vẫn còn võ công, người này lại khiến hắn không thể phản kháng, hắn nheo mắt lại đánh giá nam nhân đang giả mù sa mưa trước mặt, luôn có một loại cảm giác quái dị không rõ.
Giống như chờ mong, giống như kháng cự.
Giống như với kẻ địch lâu năm vậy.
Hắn khẽ nhướn mày, cười khẽ hỏi: “Ca?”
“Cẩu Đản, ca đã tìm ngươi nhiều năm, cuối cùng hôm nay cũng đã gặp lại!” Mỗ nam trợn tròn mắt nói dối: “Về sau vạn vạn không thể lại tùy hứng nữa, nam sủng là việc bị ngươi đời phỉ nhỏ, không phải kế lâu dài đâu!”
Dân chúng xung quanh lập tức cách xa nam sủng ba thước.
Chiến Bắc Liệt vỗ vỗ vai hắn, quét mắt qua mấy tập tranh chữ, càng nói càng hăng hái: “Ừ, như bây giờ rất tốt, bán tranh chữ cũng coi như tự lực cánh sinh, nhìn thấy ngươi không lấy lòng nam nhân sống qua ngày, ca cũng coi như yên tâm!”
Người xem gạt lệ, thật là một ca ca tốt!
Đông Phương Nhuận khẽ cười, cũng lau nước mắt vốn không tồn tại: “Vâng, Cẩu Đản tuân huynh trưởng dạy bảo.”
Chiến Bắc Liệt ngẩn người.
Đông Phương Nhuận cười tủm tỉm: “Huynh trưởng định đi đâu vậy?”
Trong lòng Đại Tần Chiến thần dâng lên một loại cảm giác không tốt.
Đông Phương Nhuận tiếp tục cười, cười giống hệt một con hồ ly đa mưu túc trí: “Huynh trưởng tìm Cẩu Đản nhiều năm như vậy, chắc hẳn tình nghĩa huynh đệ chúng ta cực kỳ sâu sắc…….”
Mỗ nam lập tức lui về phía sau vài bước, đã hiểu hắn ta có ý gì, tức giận trợn mắt, tiểu tử này mất trí nhớ vẫn giảo hoạt như thường.
Khiến người ghét a khiến người ghét!
Bên này thì mím chặt môi kiên quyết không lộ ra một chữ, phía sau Tiểu Ca Dao đang cưỡi lên cổ Lăng Tử trong xe ngựa lại hưng phấn hò hét: “Vân sơn! Vân sơn!”
Bốp!
Đập một cái vào gáy, Chiến Bắc Liệt thở dài, tự làm bậy không thể sống!
Tiện miệng, tiện miệng!
Quả nhiên, một tháng sau, trong thôn Vân Hạ, sau khi bọn họ đến ở, vị hàng xóm đầu tiên đến thăm hỏi chính là nam nhân quỷ quyệt này!
Đông Phương Nhuận sờ sờ cằm, thâm ý vô hạn nhún nhún vai, lăn xe đi vào trong nhà gỗ…….
Nhìn bóng dáng tà áo bay bay kia, nam nhân ăn trộm gà còn mất nắm gạo hận không thể cầm trứng gà đập vào đầu hắn, nhưng nghĩ nghĩ một lát rồi từ bỏ, người này dù tàn phế thì vẫn còn công phu, tội gì phải mất hai quả trứng.
Nghĩ như vậy, mỗ nam lại bắt đầu suy nghĩ, hai quả trứng này nên để làm gì mới tốt đây, càng nghĩ càng hạnh phúc, không quan tâm đến các thôn nữ mặt ửng hồng ở xung quanh mình, Chiến Bắc Liệt đi về căn nhà ở cuối thôn.
Ngửa mặt lên trời gào một tiếng: “Tức phụ, ta về rồi.”
Trong nhà im ắng.
Mỗ nam nhíu nhíu mày đi vào trong viện, không khỏi nghĩ tới lúc trước mình chí khí nói sinh sáu tiểu Lãnh Hạ trắng trẻo bụ bẫm xếp hàng làm một đội đá xúc cúc.
Phải, nguyện vọng làm một đội cũng sắp đạt thành nhưng không phải sáu con gái mà là…….
Chiến Bắc Liệt nhất thời thở dài một hơi, mây đen ai oán lượn lờ trên đỉnh đầu, đi ngang qua đứa con Giáp —— Chiến Thập Thất.
Tiểu Thập Thất tám tuổi, càng lớn càng giống hắn, một Tiểu Chiến thần tiêu chuẩn, mặc y phục trắng nhẹ nhàng, ngả người vào tháp trúc xem du ký, thấy cha ruột về cũng không thèm liếc lấy một cái, ung dung lật xem tờ tiếp theo.
(Du ký: ghi chép những điều mắt thấy tai nghe trong khi đi du lịch.)
Mẹ nó đây là kiểu con cái gì!
Thầm mắng một câu trong lòng rồi nhìn về phía hai đứa con Ất Bính —— Chiến Hải Yến, Chiến Hòa Phong.
Hai đứa trẻ song sinh này được sinh khi thiên hạ thái bình, lấy tên từ câu ‘Hà thanh hải yến, thì hòa tuế phong’ hai tên tiểu quỷ có tất cả ưu điểm của cha mẹ, mày kiếm, mắt phượng, mũi cao, môi mỏng, giống hệt nhau nhưng có một điểm khác là ca ca Hải Yến tương đối nghịch ngợm, bộ dáng cũng mạnh mẽ hơn một ít, mà Tiểu Hòa Phong thì nhu hòa giống Lãnh Hạ, lại thêm vài phần mĩ miều khó nói.
Hai tên tiểu quỷ ngồi xổm ở bên cạnh Thập Thất, Hải Yến ngẩng đầu, đôi mắt y hệt Lãnh Hạ liếc cha ruột một cái rồi trực tiếp mặc kệ, nắm một nắm bùn vỗ lên đầu đệ đệ.
“Oa…….”
Hòa Phong lập tức òa khóc, thân thể nho nhỏ nhào lên đè ca ca xuống đất, còn chưa đấm được cái nào đã bị ca ca phản công đè xuống đánh rồi…….
Được rồi, Chiến Bắc Liệt nhìn tình hình này, có lẽ hai huynh đệ chúng nó cũng không có….. thời gian nói chuyện với người cha này.
Người cha vô lương cũng không khuyên can, dù sao nắm đấm bé tý kia cũng chẳng mạnh mẽ gì, đánh vào người cũng như gãi ngứa, trực tiếp đến bên cạnh nôi, nhìn đứa con Đinh —— Chiến Bách Tuế.
Đứa nhỏ này cũng chỉ coi như thanh tú mà thôi, tầm tầm tuổi như hai huynh đệ sinh đôi nhưng lại không có sức sống như hai đứa nó, nằm trong nôi như một con mèo nhỏ, thỉnh thoảng lại thút thít yếu ớt, Chiến Bắc Liệt thở dài, nhìn đứa bé hắn nhặt về, lúc đó trời đông giá rét, nó nằm trong nôi giữa trời tuyết lạnh đến xanh tím cả người, hơi thở yếu ớt tưởng như không sống nổi, mặc dù dọc đường có Mộ Nhị, nó cũng vài lần dạo quanh quỷ môn qua, vất vả hơn một tháng cuối cùng cũng giữ được cái mạng nhỏ nhưng lại ốm yếu bệnh tật…….
Bách Tuế, hắn và Lãnh Hạ là nghĩa phụ mẫu, nguyện vọng duy nhất là đứa trẻ này trường mệnh bách tuế. (Bách tuế: trăm tuổi.)
Tiếng lật sách, tiếng đánh nhau, tiếng gào khóc, tiếng thút thít……..
Ầm ĩ huyên náo!
Nhìn bốn đứa con trong sân, rốt cục Chiến Bắc Liệt không nhịn được mà hét to: “Mẹ nó ai nói cho lão tử, mẹ các ngươi đâu?”
Chiến Thập Thất gấp sách, Chiến Hải Yến thu nắm đấm, Chiến Hòa Phong ngừng khóc, Chiến Bách Tuế trở mình, bốn đôi mắt đồng loạt nhìn về phía phòng bếp, ý tứ không cần nói cũng biết.
Chiến Bắc Liệt kinh hãi: “Không xong!”
Ném thùng nước trứng gà các thứ lại, mỗ nam chạy như điên đến phòng bếp, quả nhiên thấy tình cảnh đã đoán trước được.
Lãnh Hạ đen mặt trợn mắt nhìn chằm chằm một đống rau xanh đã đen kịt trong nồi, tay trái cầm dao phay, tay phải cầm xẻng xào, sau gáy đằng đằng sát khí, rất có tư thế muốn giết đồ ăn.
Chiến Bắc Liệt nuốt nuốt nước miếng, tức phụ nhà hắn cái gì cũng tuyệt thế, văn thao vũ lược không thua nam nhi, cơ trí nhạy bén, đánh nhau giết người lại càng tuyệt!
Nhược điểm duy nhất chính là nấu cơm!
Nhưng tính hiếu thắng của mẫu sư tử lại bộc phát, càng không được càng muốn làm, hỏng lại làm làm lại hỏng, cứ tuần hoàn như thế cuối cùng kẻ bị thương luôn là hắn…….
Chiến Bắc Liệt kéo miệng ra cười thật tươi, ôm lấy tức phụ rõ ràng sắp phát giận, cọ cọ vào cổ nàng: “Việc nặng như thế này, vẫn là để ta làm đi.”
Cảm nhận được ai đó hôn vào cổ nàng, lửa giận của Lãnh Hạ lập tức tắt.
Nàng chậc lưỡi, không hề xấu hổ gật đầu: “Ừ, đương nhiên là ngươi làm!”
Sau đó phủi phủi tay rời khỏi chỗ nấu, nam nhân kia lập tức xông vào, phất chiến bào, vung chiến đao, bing bang lách cách rung trời……..
Nàng vuốt cằm, nhìn bóng lưng bận rộn kia, thấy hắn vội vàng thái thịt, đổ hết cái đống than đen của mình đi rồi rửa nồi thật sạch vân vân, người nam nhân này vẫn luôn khiến nàng cảm động như thế.
Sau lưng vang lên tiếng bước chân.
Bốn cái đầu thò vào, Hải Yến và Hòa Phong chạy vào nhanh như chớp, trên đường còn huých mông đẩy tay vài cái mới chịu, một trái một phải kéo áo nàng, làm nũng: “Mẹ.”
Thập Thất ra dáng người lớn tựa vào cửa, rất là khinh bỉ hai đệ đệ tranh thủ tình cảm này, bĩu môi xoa xoa đầu Bách Tuế trong nôi, khó thấy tiểu Bách Tuế hai mắt long lanh nhìn phong thái nam nhân nấu cơm…….
“Khụ khụ!” Mỗ Thập Thất ho khan một tiếng.
Tư thái rõ ràng là có chuyện muốn giảng giải, thấy ba cái đầu kia quay sang mới vừa lòng: “Hôm nay ta sẽ dạy cho các ngươi, thú tức phụ là để làm gì, tránh sau này ba tiểu tử các ngươi lấy vợ lại làm nam nhân Chiến gia mất mặt!”
Nam nhân đang xào rau phía trước hơi hơi dừng tay, cười lắc đầu: “Tiểu tử thối này.”
Những lời này, không phải là trước đây hắn nói sao.
Quả nhiên, ba tên bướng bỉnh đáng yêu cùng ngạc nhiên nhìn ca ca rất cao thâm khó lường, chợt nghe Chiến Thập Thất ném cho một chữ: “Sủng!”
“Xì……” Hải Yến và Hòa Phong cùng khinh bỉ.
Hai tiểu quỷ mất hứng thú liền kéo vạt áo mẫu thân, mắt phượng trong veo như nước vô cùng thành kính, giống như tâm linh tương thông cùng tuyên thệ: “Con sủng mẫu thân!”
Bốn chữ non nớt này có lực sát thương cũng ngang một chữ kia, Lãnh Hạ vốn còn đang khiếp sợ Thập Thất có giác ngộ cao, còn chưa kịp lấy lại tinh thần, giờ chợt nghe thấy câu nói này liền buông Chiến Bắc Liệt ra, ngồi xổm xuống hôn chụt lên hai má mỗi đứa, cảm động nghẹn lòng.
Bên kia, mẹ con ba người ngọt ngào thân mật, bên này, Chiến Thập Thất buồn bực.
Nó gãi gãi đầu, chặt lưỡi, trợn mắt nhìn hai kẻ không biết xấu hổ kia, sao trước đây mình không biết là có thể đáp lại như vậy nhỉ?
Trong tiếng kêu rên của Chiến Thập Thất, một nhà sáu người đồng loạt cười vang, mỗ nam cầm xẻng xào trong tay lần đầu tiên cảm thấy….
Ừm, thật ra có bốn đứa con cũng không tệ!
Trong phòng bếp nho nhỏ, hương thức ăn thơm phúc, hòa thuận yên vui.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.